Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 42: Định làm gì




"Tôi đang muốn nói với cậu một tiếng, cuối tuần này tôi sẽ nghỉ đông, đại khái cần khoảng năm mươi ngày."

Biểu hiện bên ngoài của Trương Thần Phong thản nhiên như không có gì, thực ra trong lòng đã sóng ngầm ào ạt. Hắn biết không nên tiết lộ sự thật với Tương Băng Cầm thực tình. Cho dù hắn nói ra bản thân và Hồng Chính Thân là nghiêm túc, cô cũng sẽ không tin. Tương Băng Cầm đối với Trương Thần Phong ở Quang Vũ phong lưu thành tính đã quá quen thuộc, có lẽ căn bản không còn nhớ rõ bộ mặt nghiêm túc của hắn như thế nào.

"Năm mươi ngày?! Cô chưa từng muốn nghỉ lâu như thế. Tôi còn đang nghĩ hay là cô định xin hưởng tuần trăng mật đây."

Tương Băng Cầm giương mắt lên nhìn sát vào hắn: "Gần đây cậu đang nói chuyện yêu đương sao?"

"Sao lại như vậy được."

"Tôi nghe Anna nói hôm qua cậu còn hủy hết mấy lịch đã hẹn trước. Tôi thấy thời gian này cậu có vẻ không yên lòng, nếu không phải có đối tượng hẹn hò, sao lại mất hồn mất vía như thế? Đối phương là ai? Tôi có biết không? Đừng tìm trong công ty, tôi sẽ rất khó làm việc."

Tương Băng Cầm suy cho cùng vẫn là Tương Băng Cầm, nói chuyện nghệ thuật như thế, Trương Thần Phong cũng ngại vạch trần cô. Chẳng qua, hắn thực sự làm tổn hại nhất định đến mặt mũi của nàng rồi, dù gì chuyện này cũng liên quan đến vị hôn phu trước của Tương Băng Cầm, không phải ai cũng đều có thể chuyên nghiệp cười một cái cho qua.

"Chị Cầm, cô giám sát càng ngày càng chặt đấy. Cô chưa từng nói chuyện riêng tư cũng phải báo cáo với công ty mà." Trương Thần Phong mặt không đổi sắc.

"Sinh hoạt cá nhân của cậu tôi quản không được, nhưng nếu ảnh hưởng đến công việc, tôi có quyền hỏi đến chứ?"

"Cô thực sự muốn biết gần đây tôi đang chơi với ai sao?"

Ánh mắt Tương Băng Cầm lóe một cái, cuối cùng lớn mật nhìn thẳng hắn: "Cậu không ngại thì có thể nói cho tôi biết, để tôi có cơ hội cân nhắc thiệt hơn."

Trương Thần Phong mặt không đỏ hơi thở không gấp, một bộ dạng không để ý: "Cô suy nghĩ quá nhiều, chị Cầm. Tôi cũng không có nói chuyện yêu đương. Người gần đây tôi tìm là Hồng Chính Thân."

"Cậu biết rõ quan hệ trước đây giữa tôi và Hồng Chính Thân rồi chứ?"

"Sao vậy, các người không phải chỉ là bạn tốt thôi sao? Tôi cũng định đi không tìm hiểu tin tức của chủ tịch."

Sắc mặt Tương Băng Cầm bắt đầu khó coi: "Cậu và Hồng Chính Thân từ lúc nào quan hệ tốt như vậy."

"Chúng tôi đã lên giường."

Trên gương mặt Tương Băng Cầm hiện lên biểu cảm khó tin, cho dù tận mắt thấy bọn họ hôn nhau say đắm, đến khi biết được chân tướng, cô vẫn kinh ngạc đến một câu cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể tựa lưng trên ghế xích đu hít thở sâu.

Trước giờ vẫn cho rằng không còn có gì chuyện có thể dọa cô sợ nữa, kết quả vẫn là Hồng Chính Thân, vẫn là người đàn ông mà cô từng yêu thật lòng. Mà lại càng rợn người hơn, đó còn là Trương Thần Phong mà cô cảm tình nhất, quý mến nhất, thiên vị nhất, thế mà sự thực tại trần trụi đập vào thử thách sức chịu đựng của cô.

Hồng Chính Thân và Trương Thần Phong? Cái tổ hợp này không phải là do chính mình tác hợp sao? Sao sau đó lại trở thành hiện thực được chứ, cảm giác sẽ khó chịu đến như vậy sao? Thật giống như... cùng lúc bị cả hai bọn họ vứt bỏ, những tình cảm gắn bó trước giờ cũng từng chút một bị sự thật này triệt để đoạn tuyệt. Thì ra, chính mình vốn bị ngăn cách ở bên ngoài thế giời của bọn họ, không thể đi vào được nữa.

Trương Thần Phong cũng biết hiện tâm tình hiện tại của Tương Băng Cầm sẽ rất phức tạp khó chịu, nhưng hắn đã nói đến nước này rồi, chỉ có thể tự bào chữa, hi vọng Tương Băng Cầm không đem lửa phóng tới trên người Hồng Chính Thân.

"Tôi không biết ai có thể giải thích loại sự tình này một cách rõ ràng. Cô cũng biết tính anh ẩy rồi, tôi thật sự có chút giống như đâm đầu vào, hiện tại dứt ra là vừa lúc."

"Cậu thích anh ấy... đến vậy sao?"

Trương Thần Phong cười khổ lắc đầu, tự giễu: "Tôi thích anh ta? A, cô thật sự cho rằng đàn ông cùng với đàn ông sẽ có kết quả sao? Tôi chỉ là —— chỉ là cảm thấy anh ta có lúc... có ẩn ý gì đó, khiến tôi có điểm mộng tưởng."

Hắn nhìn xuống, như là muốn từ tình cảnh rối loạn này rút ra một khoảng cách rõ ràng: "Nếu sự tình đã như vậy, có lẽ tôi cũng không cần phải... chơi bời dấn sâu hơn nữa. Coi như dừng tay đúng lúc, cho nên tôi cần một cái dịp nghỉ dài hạn để chính mình trở lại quỹ đạo bình thường, cũng không thể chơi đến mức thực sự biến thành tình yêu đồng tính."

"Cứ ngỡ trước giờ cậu không chịu chuyển ra khỏi chỗ của Hồng Chính Thân là vì nguyên nhân khác." Tương Băng Cầm cười đến rất miễn cưỡng: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến các người sẽ thực sự... có loại quan hệ đó. Tôi một tay tạo nên màn kịch này, cuối cùng biến khéo thành vụng. A Phong, tôi chỉ hi vong cậu đừng dấn sâu nữa. Chính Thân không phải đối tượng để có thể chơi đùa."

"Đúng vậy, cho nên hiện tại lương tâm tôi nhận ra vẫn chưa muộn chứ, Chị Cầm? Sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không để bạn của cô dính dáng đến sinh hoạt cá nhân của tôi, để cô khỏi phải cho rằng tôi công tư bất minh. Chẳng qua chuyện tôi đi nghỉ ngơi cô không cần nhắc đến với Hồng Chính Thân, cứ nói cử tôi đi công tác, chờ sau khi tôi trở lại, sẽ tự cắt đứt với anh ấy."

Trương Thần Phong mang theo ánh mắt vô tội nói ra lời thoại đáng giận, không có nửa điểm cảm thấy tội ác, đây mới là năng lực thực sự của Trương Thần Phong tại Quang Vũ.

Đường nhìn của Tương Băng Cầm xuyên qua bờ vai Trương Thần Phong, nhìn về phía hình bóng người đàn ông cao lớn phía sau đang dần dần đi tới, nhất thời trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức không kiềm chế được.

"Chính Thân!"

Lúc Tương Băng Cầm hô lên cái tên này, lớp ngụy trang vốn không chê vào đâu được của Trương Thần Phong lần đầu tiên bắt đầu rữa ra. Ngón tay hắn chấn động, dần dần nắm lấy, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía người đàn ông tối hoàn mỹ trong mắt hắn.

"Hi vọng ngày mai tôi trở lại sẽ không nhìn thấy cậu nữa." Sắc mặt Hồng Chính Thân tái mét. Nhưng mỗi chữ mỗi câu đều leng keng như tiếng chuông bên tai và rõ ràng. Sau đó kiên định xoay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại lần nào nữa.

"Chính Thân." Trương Thần Phong hướng về phía bóng lưng anh gọi một tiếng, thanh âm không hề vang mà là cực lực áp chế sự run rẩy.

Đến khi người nọ sắp biến mất tại chỗ rẽ thì, hắn tiếp tục lấy hơi kêu một tiếng: "Hồng Chính Thân —— "

Lục phủ ngũ tạng ngay tại giây phút người kia xuất hiện nháy mắt quặn đau vô cùng. Mẹ, kỹ thuật diễn xuất tốt quá cũng sẽ bị chết không minh bạch.

Lúc đó Trương Thần Phong cảm thấy chính mình rối loạn đến điên rồi, hoàn toàn mất đi phương hướng, tựa như con ruồi không não đang đuổi theo thứ gì đó mà chính mình cũng không biết tên. Chưa bao giờ hắn sợ hãi qua như lúc này, cảm giác như có cái gì đó rất trân quý vốn ở trong lòng bàn tay, đột nhiên vỡ nát thành ngàn mảnh, từ vết nứt, muốn một lần nữa ghép lại cũng không thể khôi phục được hình dạng như cũ.

Trong lòng chỉ còn tràn đầy một suy nghĩ thúc bách: Đuổi theo đi, đuổi theo đi! Thế nhưng bước chân thế nào cũng không theo kịp bóng hình người nọ.

Hiện tại đi giải thích hiển nhiên không phải là thời cơ tốt. Trương Thần Phong nhăn mày thật sâu. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra những hình ảnh về Hồng Chính Thân. Mới nửa tiếng trước, bọn họ còn tốt đẹp lãng mạn hoàn mỹ là thế, giờ lại bị chính hắn một phút ngẫu hứng phát huy tài năng diễn xuất lập tức phá nát tất cả.

Thế nhưng, Trương Thần Phong thực sự rất muốn hỏi Hồng Chính Thân, anh cũng xem tôi như cách người ngoài nhìn vào vậy sao? Tôi thực sự không đáng tin như thế sao? Tại sao muốn tôi yêu anh, anh lại không thể cố gắng yêu tôi...?

Một câu ~ truyện ~ không thể thiếu những tình tiết máu tró~ mà lúc này anh Phong dùng năng lực đọc hiểu tâm lý của mình thì không thể nào có máu tró cho chúng ta giải~ trí~

Ảnh quăng m* nó lên mây rồi thì mình cũng phải quăng m* lý trí lên chín tầng mây mà đọc thôi ~~ đừng nóng đừng nóng...

Ngốc chết! Giờ có ai thấy ảnh tài giỏi chuyên gia tâm lý m* gì đâu. Chỉ thấy ngốc chết!  ಠ ~ ಠ ರ _ ರ {•̃̾_•̃̾} 【 • 】  _ 【 • 】 v( ".")v ».« >.<  ॓ _ ॔  (-"-)  Tụi nó quăng m* nó lãng mạn hết lên mây dồi~ Aaaaaaaa! )

Lúc này hắn thật hi vọng khi anh nghe được những lời này, có thể cười trừ nói: "Cậu nghĩ tôi tin sao?". Thế nhưng, nếu nói ra được câu kia thì đã không phải là Hồng Chính Thân rồi.

Hồng Chính Thân và hắn đều thiếu khuyết cảm giác an toàn. Trước khi gặp gỡ, bọn họ gần như không dám đơn giản tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Trương Thần Phong cảm thấy chính mình quá khứ và hiện tại, đều thường xuyên lặp đi lại lại một chuyện ngu xuẩn nào đó, tự tay tạo niềm tin, cũng tự tay đập m* luôn.

Ngày đó, Hồng Chính Thân rời khỏi buổi tiệc, cũng không có về nhà, tùy tiện tìm bừa một quán rượu ven đường đi vào, trằn trọc nằm trên một chiếc giường xa lạ, cuối cùng không thể nào đi vào giấc ngủ.

...............

Sáng sớm hôm sau chạy tới Diệu Nhật, lần đầu tiên Hồng Chính Thân cảm thấy cả người vô lực, tinh thần sa sút đến mức thật sự không có cách nào làm việc bình thường được, thế là dứt khoát xin nghỉ về nhà, phát hiện Trương Thần Phong đã rất thức thời đem đồ đạc của mình chuyển đi.

Cũng tốt, đỡ phải để anh ra tay.

Thế là buông xuôi ngã vào giường của mình quá nửa ngày, đến lúc thật sự tỉnh táo ngồi dậy, nhận ra đã là chạng vạng rồi, thế là rửa mặt, một người một xe lái đi đâu đó ăn cơm tối. Mì vằn thắn và xíu mại cá dung, những món ăn bình dân của Trung Quốc giữa không khí ồn ào mới khiến anh cảm thấy mình còn sống.

Ăn xong lên đỉnh núi Thái Bình ngắm cảnh đêm, vài cơn gió nhẹ thổi qua, cảm thấy đầu óc mình đã thanh tỉnh không ít, sau đó lại đến quán bar bên đường uống rượu. Có rất nhiều mỹ nữ đến bắt chuyện, mấy chén rượu lót dạ, cuối cùng cũng có trở về cảm giác nhân gian thường ngày.

Thì ra, không có người kia làm bạn, sinh hoạt của mình cũng sẽ chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là một lần thất tình mà thôi, thậm chí còn không tính là thất tình nữa, cho nên, dường như cũng không có thêm sức lực để làm ra vẻ đau khổ nữa, còn có thể nhớ lại chính mình lúc ban đầu thực giống như mất trí mà liều lĩnh đâm đầu vào.

Thì ra, tất cả cũng chỉ là ảo mộng mà thôi.

Thực ra trong điện thoại mỗi người đều có một dãy số, mãi mãi không thể chạm vào, mãi mãi sẽ không xóa đi. Trong lòng mỗi người, đều sẽ có một người như thế, vĩnh viễn không thể tìm đến, cũng vĩnh viễn không thể quên được.

Nhưng nếu người kia còn nỗ lực liên lạc với bạn, e rằng ý chí lúc đó cũng sẽ không như chính mình tưởng tượng, kiên định như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.