Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 36: Tốt nhất đó là cô




Theo hướng chính Nam trên Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ. Cách bờ biển Nam Hải chừng ba mươi dặm, có một tòa thành trì vô cùng to lớn. Nó được gọi là trung tâm kinh đô của toàn bộ Dược Quốc, Dược Vương Thành. 

Dược Vương Thành rộng đến ba trăm dặm, dài hơn một trăm dặm, có mật độ dân cư rất đông đúc. Tòa thành có bốn cửa và năm trục đường lớn, được phân theo bốn hướng và một tuyến ở trung tâm thành. Mà ở điểm giữa của tuyến đường trung tâm này, có một cái Dinh Phủ cực kỳ nguy nga tráng lệ. Đó chính là Dinh Phủ của Thành chủ Dược Vương Thành. 

Bên trong Dinh Phủ, tại phòng khách, có hai vị trung niên đang ngồi uống trà, nói chuyện với nhau. 

- Nam Thiên huynh, tình hình của Nhật nhi thế nào rồi? - vị trung niên mặc ngân bào ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn xuống hỏi. 

- Haiz...! Thời gian phát tác độc tính càng lúc càng kéo lại gần. Lúc trước là một tháng một lần, bây giờ mới mười ngày đã phát tác rồi. Ta thật là đang rất lo lắng. - người nói chính là Nam Thiên Quang, người đã thuê Nam Thiên Tiêu Cục hộ tống mình đến Dược Vương Thành. 

- Chỉ gần một tháng nữa thôi, Đan Hội Đại Điển sẽ bắt đầu rồi. Đến lúc đó, cả người của Vạn Độc Môn và Dược Vương Phủ đều đến đây. Ta sẽ lấy thân phận Thành chủ để mời họ giải độc cho Nhật nhi. - vị trung niên mặc ngân bào này chính là Lê Thanh - Thành chủ Dược Vương Thành. Ông thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Thiên Quang, liền nói. 

- Thật sự phải nhờ Lê huynh mở lời rồi! Chứ ta cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được bọn họ. - Nam Thiên Quang nhìn lên Lê Thanh, ánh mắt cảm kích nói. 

- Nam Thiên huynh không cần khách sáo. Ta và Nam Thiên Phủ cũng không phải người ngoài. Nhật nhi đã gọi ta một tiếng Dượng, ta đương nhiên phải có trách nhiệm với nó rồi! - Lê Thanh cười cười nói. 

- Có lời này của Lê huynh, ta yên tâm rồi! Đại ca và đại tẩu vì có việc quan trọng cần làm, nên không thể tự đưa hài tử của mình đến đây được. Chỉ có kẻ làm thúc thúc như ta mới có thời gian để đi một chuyến mà thôi. - Nam Thiên Quang khách khí giải thích một phen. 

- Được rồi, ta đã hiểu! Nam Thiên Huynh, độc tính trên người của Nhật nhi bắt đầu phát tác từ lúc nào? - Lê Thanh khẽ gật đầu, khoát tay một cái nói, sau đó lại hỏi Nam Thiên Quang. 

- Từ lúc nó mười lăm tuổi liền bộc phát tới bây giờ! - Nam Thiên Quang thành thật trả lời. 

- Mười lăm tuổi? Vậy là đã hơn một năm rồi! Sao bây giờ Nam Thiên huynh mới đưa Nhật nhi đến đây? - Lê Thanh kinh ngạc hỏi lại. 

- Cũng do ta và Đại ca chủ quan. Lúc đầu, cứ ba tháng thì độc tính mới phát tác một lần. Bọn ta cứ tưởng Nhật nhi trúng độc thông thường, cho nên mới đi mời Đan Sư và cả Độc Sư ở xung quanh Nam Thiên Phủ đến giải độc. Không ngờ đến độc tính lại càng ngày càng nặng như vậy. - Nam Thiên Quang lại lo lắng nói. 

- Ta cũng có xem qua Nhật nhi, độc tính này rất kỳ lạ. Ta hoàn toàn không biết nó là loại độc gì. Haiz...Chúng ta chỉ có thể đợi mà thôi. - Lê Thanh khẽ thở dài một cái. 

- Nguyên Đan Sư và Nguyên Độc Sư cao cấp, bọn họ suốt ngày chỉ ở trên núi chuyên tâm nguyên cứu Đan Thuật, ta có mấy lần đến xin bái phỏng nhưng đều bị từ chối! - Nam Thiên Quang chợt nói. 

- Ngay cả Thành Chủ Dược Vương Thành như ta, muốn lên Dược Vương Phủ ở trên Dược Sơn, cũng phải nhờ Quốc Vương Dược Quốc nói một tiếng đấy. - Lê Thanh khẽ lắc đầu cười khổ nói. 

- Uhm...Đúng rồi, Lê huynh! Đan Hội Đại Điển, huynh định tổ chức nơi nào? - Nam Thiên Quang gật gù mấy cái. chợt hỏi. 

- Ta định tổ chức ở đường lớn trung tâm thành, để thuận tiện cho mọi người đi lại. - Lê Thanh trả lời. 

- Ta thấy vậy không ổn. Lê huynh đừng quên, Đại Điển thực chất là một cuộc tranh tài của tuổi trẻ hai trường phái Đan Sư và Độc Sư đấy. Đan Sư thì không ngại, nhưng mà Độc Sư có một số người tâm địa rất hẹp hòi. Nếu chẳng may có xung đột giữa hai bên, tổn thất của Dược Vương Thành là rất khó tránh khỏi. - Nam Thiên Quang nghe vậy thì lên tiếng nhắc nhở. 

- Ta đương nhiên có nghĩ đến. Nhưng không thể tổ chức bên ngoài thành được. Các lần Đại Điển trước đều có Quốc Vương đến dự khán, mặc dù có chút tổn thất nhưng cũng không quá nặng nề. - Lê Thanh gật đầu nói. 

- Mỗi năm mỗi khác, chúng ta không thể không đề phòng tiểu nhân được. Ta thấy nên tổ chức khán đài ở đường lớn phía Nam, còn lôi đài tỷ thí thì tốt nhất nên đặt trên bờ biển Nam Hải. Nước biển có thể trung hòa phần lớn các loại độc có tính phạm vi rộng. Nếu có sự cố phát sinh, chúng ta cũng dễ dàng xử lý hơn. - Nam Thiên Quang lại phân tích. 

- Nam Thiên Huynh nói cũng có lý. Ngày mai ta sẽ đi gặp Quốc Vương, bàn tính lại chuyện này một lần nữa mới quyết định. - Lê Thanh gật gù nhìn Nam Thiên Quang, nói. 

Hai người Lê Thanh và Nam Thiên Quang tiếp tục ngồi dùng trà, nói chuyện với nhau một lúc nữa thì Nam Thiên Quang mới rời đi. 

Tại một cái Dược Viên bên trong Dinh Phủ của Thành Chủ Dược Vương Thành. 

Dược Viên này cũng khá rộng rãi thoáng mát. Bên trong Dược Viên được trồng rất nhiều các loại Dược Thảo, Linh Thảo với nhiều màu sắc khác nhau. Cạnh một đám Linh Thảo màu tím liên tục tỏa ra Tử Sắc Linh Quang, có một thanh niên đang đứng đó, chăm chú nhìn từng cụm một Tử Linh Thảo này. 

Thanh niên này mặc một bộ lam y, tóc buông theo kiểu lãng tử, đôi mắt thâm thúy mang nhiều tâm trạng, dáng người cao gầy lại có một chút suy yếu, gương mặt cũng khá khôi ngô, sở hữu một nụ cười hiền lành. Hắn đang chăm chú quan sát Linh Thảo thì chợt có tiếng gọi. 

- Nhật nhi! Con có hứng thú với đám Tử Linh Thảo này hay sao? - một giọng nói từ phía sau truyền tới, làm cho thanh niên hơi giật mình. Người thanh niên này tên là Nam Thiên Nhật - Đại thiếu gia của Nam Thiên Thành Phủ. 

- Cô cô! Con cũng không biết vì sao, khi đang đi dạo quanh Dược Viên, tự nhiên con cảm thấy đám Linh Thảo màu tím này có một sức hấp dẫn, làm cho con muốn đến nghiên cứu nó. - Nam Thiên Nhật quay lại, nhìn thấy cô cô của hắn thì lễ độ chào một cái, rồi nói. 

- Uhm...Đám Tử Linh Thảo này có tên là Tử Thanh Trà. Loại trà này khi được pha ra, nước sẽ có màu tím rất đẹp, lại có tác dụng thanh nhiệt giải độc. Cô cô cũng hay kết hợp nó với vài thứ khác, dùng pha trà uống hàng ngày. - vị mỹ phụ này chính là Thành Chủ Phu Nhân, Nam Thiên Linh. Cũng là em ruột của Nam Thiên Quang và cha của Nam Thiên Nhật. Nàng giải thích một phen. 

- Ồ, ra là vậy! Xem ra cũng không có gì để nghiên cứu nó rồi! - Nam Thiên Nhật nghe vậy khẽ gật gù nói. 

- Được rồi! Con mới đến Dược Vương Thành, cũng nên thường xuyên ra ngoài đi dạo một chút. Để ta bảo Ngân nhi dẫn con đi. - Nam Thiên Linh nhìn Nam Thiên Nhật, chợt nói. 

- Dạ Cô cô! Con ra ngoài một mình cũng được, để Ngân muội tu luyện đi thôi. - Nam Thiên Nhật từ chối, nói. 

- Uhm... Vậy cũng được! Nhớ đi về sớm một chút! Cô cô sẽ pha chế sẵn một bình Tử Thanh Trà, để trong phòng của con đấy! - Nam Thiên Linh khẽ gật đầu. 

Nam Thiên Nhật rời khỏi Dược Viên trong Phủ Thành Chủ, hắn đi dạo một lượt trên tuyến đường trung tâm. Trước mắt Nam Thiên Nhật lúc này là một cái Tửu Lâu khá lớn, với một cái bảng hiệu to tướng mang dòng chữ: " Vạn Dược Lâu " 

" Vạn Dược sao? Thật thú vị! " - Nam Thiên Nhật lẩm bẩm, hắn khẽ cười một cái rồi bước vào trong. 

- Khách quan, người muốn dùng bữa hay là ở trọ ạ? - Nam Thiên Nhật vừa bước vào trong liền có một tiểu nhị đi tới, niềm nở hỏi. 

- Ta là muốn dùng bữa. Nhưng mà ngươi cho ta hỏi một chút. Ở đây rõ ràng là Tửu Lâu, chẳng lẽ có bán Linh Dược nữa hay sao? - Nam Thiên Nhật hỏi lại. 

- Tại khách quan mới đến đây lần đầu nên không biết. Những món ăn ở đây đều được chế biến từ các loại Linh Thảo dùng làm gia vị, thịt yêu thú thì toàn là giống quý hiếm, ăn chúng sẽ rất có lợi cho việc tu luyện. - Tiểu nhị vui vẻ giải thích một phen. 

- Vậy được, đem lên cho ta vài món ngon nhất ở đây đi! - Nam Thiên Nhật nghe vậy cũng rất hiếu kỳ, liền nói. 

Đại sảnh của Vạn Dược Lâu cũng khá rộng lớn. Hầu hết bàn ghế ở đây đều đã có người ngồi.

- Đinh sư huynh, đệ nghe nói Thú Hỏa Sơn chợt có biến động, không biết sự tình như thế nào? - một thanh niên chừng mười sáu tuổi, mặc y phục màu vàng nhạt, ngồi ở bàn bên cạnh chợt hỏi. 

- Chỉ là dấu hiệu núi lửa sắp phun trào mà thôi. Cũng chẳng có gì quan trọng cả! - vị Đinh sư huynh ngồi kế bên, cũng mặc cùng một màu y phục như vậy, khẽ nhìn qua sư đệ của mình một chút, trả lời. 

- Núi lửa sắp phun trào sao? Vậy chúng ta đến đó chẳng phải sẽ rất nguy hiểm? Nhưng mà đệ nghe nói...- vị sư đệ kia nghe vậy thì rất nghi hoặc, hắn đang định hỏi lại nhưng nói nữa chừng thì bị một người khác chặn lại. 

- Khương sư đệ! Ngươi mau dùng bữa đi, chúng ta sắp phải lên đường rồi! - một thanh niên khác ngồi chung bàn chợt xen vào. 

- Đinh sư huynh! Ta thấy lần này đi đến Thú Hỏa Sơn cũng không phải chỉ có Hoàng Minh Phái của chúng ta. - một thanh niên khác ngồi chung bàn, nhìn quanh quẩn trong Vạn Dược Lâu một lượt, chợt nói. 

- Khánh sư đệ! Chỗ này không phải nơi để bàn chuyện công việc! Chúng ta vẫn nên ra ngoài là tốt hơn. - thanh niên vừa ngăn lời của vị Khương sư đệ lại lên tiếng. 

- Được rồi! Mọi người sau này ra ngoài hành sự cần phải có tính cẩn thận như Tiến sư đệ vậy. Mặc dù chuyện này đã có không ít môn phái nắm được tin tức, nhưng càng ít người biết bao nhiêu thì càng tốt. vị Đinh sư huynh nhìn mọi người trong bàn mình một lượt, nói. 

- Dạ, sư huynh! - tất cả người chung bàn cùng hô nhỏ. 

- Uhm..nếu đã ăn xong, chúng ta lên đường thôi! - vị Đinh sư huynh nói xong liền đứng dậy, chợt hắn nhìn qua Nam Thiên Nhật một cái ý tứ, rồi mới bước đi. 

Tất cả người ngồi chung bàn của hắn cũng đứng dậy. Một người trong đó để kim tệ lên bàn, rồi cùng đồng bọn rời khỏi Vạn Dược Lâu. Cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, đều đã lọt vào tai Nam Thiên Nhật. 

Nam Thiên Nhật nhìn theo đám người dần khuất sau cửa lớn, lúc này hắn mới gọi tiểu nhị lại để hỏi: 

- Ngươi nói cho ta biết toàn bộ thông tin về Thú Hỏa Sơn. Số kim tệ này chính là phần thưởng.

- Dạ, khách quan hỏi đúng người rồi! Tiểu nhân là dân bản xứ, nên Thú Hỏa Sơn địa phương này, tiểu nhân hiểu rất rõ. - Tiểu nhị nhìn thấy túi kim tệ trên bàn thì rất phấn khởi. Hắn liền kể một mạch trình tự và chi tiết, toàn bộ thông tin về Thú Hỏa Sơn cho Nam Thiên Nhật nghe: 

" Thú Hỏa Sơn thật chất là một ngọn núi lửa khổng lồ, cách Dược Vương Thành theo hướng Bắc khoảng năm mươi dặm. Miệng của núi lửa này rộng hơn hai dặm, dung nham bên trong thì vẫn luôn sôi sục như muốn phun trào bất cứ lúc nào.Thú Hỏa Sơn, cao đến hai ngàn thước, một vòng chân núi có đường kính khoảng một trăm dặm. Mà phạm vi hoạt động của dung nham xung quanh chân núi lại lan ra hơn năm mươi dặm nữa. Trên Thú Hỏa Sơn, sinh vật sống chủ yếu là Hỏa Linh Thú các loại. Chúng nó lấy dung nham của núi lửa để làm nước uống, cho nên bên trong cơ thể của mỗi loài đều có Thú Hỏa. Mà Thú Hỏa là thứ không thể thiếu khi luyện đan, cho nên có thể nói địa phương này, là một kho tài nguyên hỏa diễm vô cùng vô tận của Dược Quốc. " 

- Vô tận sao? Chẳng lẽ Hỏa Linh Thú trên Thú Hỏa Sơn có thể giết mãi không hết! - Nam Thiên Nhật nghe đến đây thì chợt hỏi lại tiểu nhị. 

- Không phải vậy! Mặc dù trên Thú Hỏa Sơn có rất nhiều chủng loại Hỏa Linh Thú sinh sống. Nhưng cũng không phải là giết mãi không hết. Chỉ là Quốc Vương Dược Quốc đã ban ra một Vương Lệnh: " Những ai đến đây săn bắt Thú Hỏa, chỉ được giết Hỏa Linh Thú trưởng thành, tuyệt đối không được sát hại con non. Và một người chỉ được giết một con trong cùng một loại Hỏa Linh Thú. Ai vi phạm Vương Lệnh sẽ lập tức bị xử tử ngay tại chỗ. - Tiểu nhị lại cẩn thận giải thích một hồi. 

- Được rồi, ta đã biết! Đa tạ! - Nam Thiên Nhật khẽ gật gù, nhìn lên tiểu nhị, nói. 

- Vậy tiểu nhân xin cáo lui! Đa tạ khách quan đã ban thưởng! - Tiểu nhị tiếp nhận túi kim tệ, cúi người một cái lễ phép với Nam Thiên Nhật, sau đó rời đi. 

Nam Thiên Nhật lại tiếp tục thưởng thức những món ăn của mình gọi ra. Hắn vừa ăn, vừa chậm rãi suy tính trong đầu một phen. " Thời gian rãnh rỗi cũng chẳng biết làm gì. Hay là ta đi Thú Hỏa Sơn một chuyến để mở mang kiến thức nhỉ? Nhưng mà phải quay về Dinh Phủ, để lại một phong thư cho Quang thúc thúc biết mới được, kẻo người lại lo lắng. " 

Nam Thiên Nhật suy nghĩ một hồi liền đưa ra quyết định. Hắn dùng bữa xong, cảm thấy vô cùng hài lòng những món ăn ở đây. Rời khỏi Vạn Dược Lâu, Nam Thiên Nhật liền một mạch đi về Dinh Phủ chuẩn bị một phen. 

Đâu đó xong xuôi, Nam Thiên Nhật lập tức lên đường, hắn cứ theo hướng chính Bắc mà đi. Chỉ hơn năm mươi dặm đường rừng, một vùng đất đặc trưng của những nơi có núi lửa đang hoạt động liền hiện ra trước mắt hắn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.