Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 23: Mất đi kí ức




Editor&Beta: Thư

"Dì Trương!" Trong giây lát Sở Kiều giữ chặt cổ tay bà, ánh mắt lạnh xuống tới, "Dì nói vậy là có ý gì?"

Ánh mắt của cô có phần đáng sợ, dì Trương mím môi, ý thức được tự mình nói sai rồi. Nhưng Sở Kiều nhất quyết không tha, bà cũng hiểu được chuyện này mọi người đều biết, giờ có nói ra thì cũng không phải bà châm ngòi.

"Khi đó con còn nhỏ, khẳng định không nhớ được mọi chuyện." Dì Trương kéo cô đến một nơi yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Lúc ấy chuyện của mẹ con nháo ghê gớm lắm, hàng xóm láng giềng như chính ta cũng đều không rõ, một người đang êm đẹp như thế sao lại có thể tự sát chứ?"

"Tự sát?!"

Mắt hạnh của Sở Kiều trừng trừng, cả người cứng tại chỗ.

"Đúng vậy đó," Dì Trương mím môi, ra vẻ thở dài, "Khiến bà ngoại con thương tâm muốn chết, nếu không có con thì phỏng chừng bà ấy cũng đi theo mẹ con về nơi chín suối luôn rồi! Nghe nói lúc ấy có rất nhiều cảnh sát đến đây đó!"

Khi đó Sở Kiều chỉ có hai tuổi, trên cơ bản không nhớ được cái gì. Bất quá trong đầu cô cảnh tượng  ấy vẫn luôn hiện lên rõ ràng là có bệnh viện, có bác sĩ y tá mặc áo trắng ra ra vào vào, sau cùng nói cho người nhà, người bệnh đã không thể cứu được nữa rồi.

Mẹ tự sát?

Sở Kiều không dám tưởng tượng, về sau cô từng truy vấn bà ngoại, bà ngoại lại nói cho cô biết là mẹ sinh bệnh, cho nên mới rời bỏ cô!

Vì sao?

Vì sao bà ngoại muốn nói dối lừa gạt cô?!

Mắt thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, dì Trương bĩu môi, sợ trêu chọc ra lớn chuyện, vỗ vỗ tay cô, nhiệt tình nói: "Trưa nay tới nhà dì ăn cơm, dì làm đồ ăn ngon cho con."

Thật lâu sau, Sở Kiều mới lấy lại tinh thần, cười đáp lại một câu.

Trở về nhà, Sở Kiều một mình đứng cạnh cửa sổ ngây người. Chuyện dì Trương nói như một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng không biết, mẹ cô tự sát! Vì sao mấy năm nay bà ngoại không hề đề cập đến?!

Nhóm người hầu có lòng mang đồ ăn đến phòng bếp, Giang Tuyết Nhân ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, cũng không nhiệt tình thu dọn cơm nước như thường ngày. Mọi người thấy thần sắc bà ta không đúng, cũng không ai dám đến gần để bị mắng.

Hít sâu một hơi, Giang Tuyết Nhân đưa tay cầm lấy quyển tạp chí trên bà, xoay người đi vào phòng vẽ tranh. Bà ta ngồi trên ghế sofa, ánh mắt từ từ phập phồng khó tả. Theo đạo lý, trong trường học không còn bức ảnh chụp chung nào của bọn họ mới đúng, trong lòng bà ta phát loạn.

Tấm hình trắng đen kia đã hơi có tuổi, trong tấm ảnh bà ta để tóc ngang vai, mà cái người đứng bên người bà ta có mái tóc dài đến eo, một đôi mắt to ngập nước sáng ngời hữu thần.

Giang Tuyết Nhân giơ tay lên, đầu ngón tay nhịn không được rơi xuống, khẽ vuốt ve khuôn mặt người đó, thấp giọng nói: "Học tỷ..."

Sở Nhạc Viện kéo chồng mình trở về, đôi má nhiễm ý cười, "Mẹ ơi?"

"Bà chủ đang trong phòng vẽ tranh."

Đưa tay nhận lấy áo khoác của Quý Tư Phạm, Sở Nhạc Viện ném lại cho người hầu, cười kéo tay anh, nói: "Anh vẫn chưa từng thấy phòng vẽ tranh của mẹ em đúng không, dẫn anh đi xem nha?"

Quý Tư Phạm ảm đạm cười, khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra mừng giận. Anh ngoan ngoãn theo bước chân Sở Nhạc Viện, hai người cùng nhau đi đến phòng vẽ tranh.

"Mẹ." Sở Nhạc Viện đẩy cửa đi vào, nhỏ giọng kêu lên, cô ta sợ mẹ mình đang vẽ tranh, ảnh hưởng đến bà ta.

Giang Tuyết Nhân dựa lưng vào sô pha, hai tròng mắt nhẹ nhàng khép lại, tựa hồ đang chợp mắt một chút. Sở Nhạc Viện cười đi qua, ngồi xuống bên người bà ta, "Mẹ, làm sao mẹ lại ngủ thiếp đi thế này?"

Giang Tuyết Nhân bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn thấy là cô, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, "Các con trở về à?"

"Ừm." Sở Nhạc Viện cong môi lên, trêu ghẹo nói: "Khó có được dịp nào con và Tư Phạm về sớm như thế, sao mà mẹ lại trở nên lười biếng thế này? Vẫn còn chưa làm đồ ăn ngon cho con, con đều đã đói bụng!"

Giang Tuyết Nhân bị cô ta đùa giỡn, hàng mày cau chặt dần dần giãn ra.

Quý Tư Phạm mỉm cười ngồi xuống, ánh mắt anh thoáng nhìn, nhìn thấy quyền tạp chí trong tay Giang Tuyết Nhân, hai tròng mắt thâm trầm lại càng sâu thẳm, chỉ là rất nhanh lại biến mất, không hề nhìn ra bất cứ dị thường nào.

"Tư Phạm, anh vẫn chưa xem tranh của mẹ bao giờ đúng không?" Sở Nhạc Viện cười kéo tay anh, đắc ý khoe khoang, "Tranh của mẹ em rất đẹp đó!"

Cô ta kéo tay Quý Tư Phạm, dẫn anh đi xem các tác phẩm của mẹ mình.

Giang Tuyết Nhân cũng không ngăn trở, khép tạp chí lại ôm vào trong ngực, đứng dậy đi ra ngoài, "Các con xem trước một chút, mẹ đi làm cơm."

Quý Tư Phạm quay đầu đi, vừa mới bắt gặp bà ta ôm tạp chí rời đi.

Sở Nhạc Viện cũng không quay đầu mà chỉ đáp một câu, dẫn Quý Tư Phạm đến chỗ vài bức tranh mà giới thiệu, nói năng cũng lưu loát rõ ràng.

Sáng sớm thứ hai, Sở Kiều lái xe tới đến đồn cảnh sát. Bây giờ đã qua nhiều năm, cô không biết lại vẫn còn có thể tra được cái gì hay không, nhưng cô nhất định phải tới để biết rõ ràng sự tình cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Nguyên nhân Sở Kiều đã từng có quan hệ “tốt đẹp” ở trong này, rất nhanh có người nhận ra cô tới. Vị cảnh sát họ Hồ mặc chế phục tự mình tiếp đãi cô, vừa đúng lúc chính là thầy hướng dẫn của vị cảnh sát mà lần trước lầm lỡ xem Quyền Yến Thác như tội phạm bắt cóc.

Cảnh sát Hồ nghe xong chuyện của cô, mày trầm xuống, nói: "Cô chính là con gái của người chết năm đó à?"

"Đúngi." Sở Kiều kinh ngạc, truy vấn nói: "Ông biết này vụ án?"

Nhắc tới cũng khéo, cảnh sát Hồ gật gật đầu. Làm nghề này của bọn họ, đầu tiên trí nhớ phải tốt, năm đó vụ án này qua tay ông ta, cho nên còn có chút ấn tượng, "Năm đó vụ án này đã từng qua tay tôi điều tra, bất quá đã là chuyện từ rất lâu trước kia, trí nhớ có chút mơ hồ!"

"Theo hiểu biết của ông thì cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Sở Kiều mím môi, vẻ mặt ảm đạm.

Sở Kiều cắn môi, thanh âm chát đắng: "Cảnh sát Hồ, tôi chỉ suy nghĩ mãi về chuyện đã xảy ra vào năm đó là như thế nào."

"Vụ án này đã qua hai mươi mấy năm, hơn nữa đã kết án, muốn mở hồ sơ cực kỳ khó khăn!" Cảnh sát Hồ cũng không có giấu diếm cô, biết nàng có quan hệ với cậu Quyền.

Cúi xuống, ông ta cũng là người có mắt nhìn, thêm một câu cứu vãn mà nói, "Như vậy đi, ba ngày sau trở lại, tôi hỏi giúp cô một chút."

Nghe vậy, cuối cùng đáy mắt Sở Kiều cũng lóe lên một tia hi vọng.

Sở Kiều chân trước mới vừa đi, cảnh sát Hồ đã bấm điện thoại, trực tiếp gọi đi.

Trước bàn làm việc, mày kiếm của người đàn ông nhíu lại, đang mở video call họp hội nghị. Điện thoại bàn chợt vang lên, "Tổng giám đốc, đồn cảnh sát có điện thoại tìm ngài."

Đồn cảnh sát?

Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, tạm thời gián đoạn hội nghị, đưa điện thoại lên nghe. Anh ngồi trên ghế xoay, nghe người bên trong nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú từ từ lấp đầy sự tàn khốc.

Giây lát sau, Quyền Yến Thác cúp điện thoại, kêu trợ lý tiến vào, "Đi tra rõ chuyện này cho tôi."

Trợ lý không dám hỏi nhiều, vội vàng xoay người đi thăm dò theo ý của anh.

Ba ngày sau, Sở Kiều lại đi tới đồn cảnh sát, người tiếp đãi cô vẫn là vị cảnh sát Hồ kia.

"Ngồi đi."

Sở Kiều mở ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt khẩn trương nói: "Như thế nào?"

"Ngày hôm qua tôi lật hồ sơ án tử ra xem lại một lần, " sắc mặt cảnh sát Hồ trầm tĩnh, như thực mà nói, "Lúc ấy là người hầu trong nhà báo án, thời điểm chúng tôi đến hiện trường thì người đã hôn mê, sau đó được đưa đến bệnh viện cứu giúp như không có hiệu quả rồi chết đi."

"Cô Sở!" Cảnh sát Hồ mím môi, hơi chút đồng tình nói: "Tôi cực kỳ hiểu tâm tình của cô, bất quá mẹ cô thật sự là tự sát!"

Tự sát!

Trái tim Sở Kiềulập tức chìm đến đáy cốc.

Vì sao mẹ lại muốn tự sát? Thậm chí không chút do dự bỏ lại cô đang tuổi thơ bé sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.