Tỏa Sáng Bên Anh

Chương 11: ý trên mặt chữ




Edit: kaylee

Giờ khắc này, không ai hoài nghi người Cố gia lấy thi thể kia giả mạo Cố Thiên, dù sao Cố Thiên vẫn là huyết mạch của Cố gia, cho dù Cố lão gia tử vô sỉ, cũng quả quyết không có khả năng để cho người không liên quan tiến vào từ đường của Cố gia! Đó hoàn toàn là đại nghịch bất đạo!

Ngay cả Dư lão cũng là rất tin không nghi ngờ......

Trong toàn bộ Bách Thảo Đường, từ đầu đến giờ chỉ có Cố Nhược Vân sắc mặt nhàn nhạt, cái gì cũng không có nói, làm cho người ta nhìn không thấu đến cùng nàng đang nghĩ cái gì.

"Vân Nhi, yêu cầu của con ta đã làm được rồi, không biết ước định lúc đó của chúng ta......"

Cố lão gia tử khẩn trương nhìn Cố Nhược Vân.

Phải biết rằng, Mai Phái sở dĩ không tham dự lần đấu giá này, chính là vì lão đã hứa hẹn, bản thân có thể từ Bách Thảo Đường lấy đến một viên Mỹ Dung Hoán Phu đan. Nếu nhiệm vụ này không có hoàn thành, có thể tưởng tượng được lửa giận của Mai Phái.

"Ngươi trở về đi," Cố Nhược Vân ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói: "Chờ sau khi ta xác định thân phận của hai người kia xong mới cho ngươi đan dược."

Vừa nghe lời này, Cố lão gia tử giận tím mặt: "Cố Nhược Vân, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Là nói ta tùy tiện tìm hai bộ thi cốt lừa gạt ngươi? Dù thế nào, Cố Thiên cũng là nhi tử của ta, ta cũng đau lòng hắn! Làm sao có thể để cho người khác giả mạo hắn táng nhập Cố gia ta? Đây quả thực là vũ nhục đối với Cố gia ta!"

Lời nói này, lão nhân nói là lời nói chính nghĩa, thật giống như Cố Nhược Vân trở thành người xấu tội ác tày trời, người người muốn chém giết.

Nhưng mà, Cố Nhược Vân nở nụ cười.

Không biết vì sao, nhìn thấy tươi cười của nàng, tâm của lão nhân bỗng nhiên run rẩy một chút, dần dần dâng lên cảm giác bất an.

"Ta đây có thể hay không hỏi ngươi, hai người kia chỉ còn lại có một đống thi cốt, ngươi lại là thế nào nhận ra bọn họ là phụ mẫu của ta? Hay là nói, ngươi sớm biết rằng thi cốt của bọn họ ở chỗ nào, lại cố ý không cho bọn họ tiến vào mộ viên (nơi chôn cất của gia tộc)? Như thế thì ngươi lại là có ý gì?"

Lão gia tử bị nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, há mồm, ngay cả một câu phản bác đều nói không nên lời.

Mà nghe thấy câu hỏi của Cố Nhược Vân, Dư lão đột nhiên tỉnh hồn lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai bộ thi thể trước mắt, đột nhiên la hoảng lên: "Không! Bọn họ không phải là phu thê Cố Thiên! Xương cốt của Cố Thiên đã từng bị thương, vẫn luôn không có phục hồi như cũ, tuy rằng hai bộ thi cốt này đã hư thối, nhưng thật rõ ràng trên xương cốt không có dấu vết bị thương gì, cho nên ta xác định, hắn không phải là Cố Thiên!"

Trong đó một người không phải là Cố Thiên, vậy cũng chứng minh một người khác cũng không phải Đông Phương Ngọc…....

"Cái gì? Lời này của Dư lão là có ý tứ gì? Hhai bộ thi cốt này không phải là phu thê Cố Thiên?"

"Ta thật đúng là xem thường trình độ vô sỉ của Cố gia lão nhân, vì đạt tới mục đích, ngay cả nhi tử của mình cũng có thể tìm người giả mạo, loại chuyện này cũng là người có thể làm được sao?"

Trong Bách Thảo Đường mọi người không có rời đi nghe được lời nói của Dư lão, đều là ném ánh mắt khinh bỉ về phía Cố lão gia tử.

Cố lão gia tử nhìn ánh mắt kia mà trong lòng bốc hỏa, hung hăng cắn răng, nói: "Lời này của các ngươi là có ý tứ gì? Cố Nhược Vân, không phải là ngươi cố ý đùa giỡn ta chứ?"

Lão đã nhìn ra, Cố Nhược Vân căn bản không muốn cho lão đan dược, tất cả tất cả, đều là đang đùa giỡn lão!

"Lừa ngươi?" Cố Nhược Vân nhíu mày cười khẽ: "Ngươi cho rằng ta có thời gian rỗi đi đùa giỡn ngươi? Ta chỉ là muốn bức ngươi giao ra thi cốt của phụ mẫu ta mà thôi, cũng làm cho hai người bọn họ an tâm, không nghĩ tới ngươi lại tùy tiện tìm hai bộ lừa gạt ta, ngươi xác định đây là ta đang đùa giỡn ngươi?"

Đúng vậy, nàng quả thật là đang đùa giỡn lão, nhưng nàng không ngu ngốc đến mức thừa nhận điều này.

"Ha ha!" Cố lão gia tử điên cuồng cười, cắn chặt hàm răng, hung tợn nói: "Cố Nhược Vân, ta thật sự là xem thường nữ nhân ngươi! Ngay cả Dư lão của Bách Thảo Đường cũng có thể bị ngươi thông đồng, chính là ngươi vì tư dục (ham muốn cá nhân) mà dụ dỗ một lão nhân, hơn nữa còn dựa vào danh nghĩa của hắn cáo mượn oai hùm, ngươi không biết là xấu hổ sao? Thế nào mà tiểu tử Cố Thiên kia lại sinh ra thứ không biết xấu hổ như ngươi! Nếu sớm biết rằng ngươi sẽ như vậy, ta nên giết ngươi từ lúc ngươi còn nhỏ! Cũng tốt hơn để ngươi đại nghịch bất đạo như hiện tại! Làm cho Cố gia ta hổ thẹn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.