Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối

Chương 2: Tăng cân




Vừa vào nhà, Chu Tường đã ép Yến Minh Tu lên tường, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt y, mỉm cười dịu dàng, “Tiểu Yến, cưng đẹp chết mẹ.”

Yến Minh Tu duỗi tay, túm lấy bên dưới đã có phản ứng của Chu Tường, nhếch miệng đáp, “Ừ, tôi biết là anh rất thích.”

Chu Tường nhẹ nhàng liếm khóe miệng y, thấp giọng nói, “Thích chứ, tất nhiên là thích rồi.”

Hắn giữ chặt sau gáy Yến Minh Tu để nụ hôn được sâu hơn, cẩn thận mút lấy đôi môi y, đầu lưỡi nhân cơ hội trườn vào khoang miệng y, quấn lấy đầu lưỡi y, lôi kéo, khiêu khích, thành thạo.

Chu Tường từ hơn mười tuổi đã phát hiện mình là gay. Qua nhiều năm, hắn cũng từng có hai mối tình, nhưng đến giờ đều chẳng còn ấn tượng. Hắn cũng có vài bạn giường, nhưng tình một đêm thì không nhiều, hắn không phải loại người quan hệ bừa bãi, đó chỉ là nhu cầu sinh lý. Với hắn mà nói, tình yêu bền vững là một thứ rất xa xỉ, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Trong giới này, hai người gắn bó lâu dài là rất hiếm có, Chu Tường cũng khát khao gặp được một người chân tình với hắn, nhưng từ giờ cho đến khi ấy, nếu có cơ hội lên giường với mỹ nam mình vừa mắt, tất nhiên còn là nhu cầu thiết thực hơn nhiều.

Yến Minh Tu năm nay mới hai mươi tuổi, tuy không còn là thiếu niên ngây thơ, nhưng kinh nghiệm cũng không nhiều, hơi khó chống chọi với kỹ xảo mãnh liệt của Chu Tường. Cả hai cùng thở dốc, bờ môi quấn quýt triền miên nhuốm màu ***.

Một bàn tay Yến Minh Tu luồn vào áo Chu Tường, vuốt ve tấm lưng khỏe khoắn trơn mịn. Bàn tay Chu Tường cũng len lỏi trong áo Yến Minh Tu, hai người khám phá nhau, nồng nhiệt và táo bạo.

Yến Minh Tu ngửa đầu, để mặc Chu Tường thoả thích hôn liếm hầu kết và xương quai xanh. Ve vuốt dần dần hạ thấp, Yến Minh Tu ôm lấy eo hắn, lật hắn lại ép vào tường, một bàn tay luồn vào trong quần hắn, xoa nắn cặp mông rắn chắc vểnh cao.

Động tác của Yến Minh Tu càng lúc càng mạnh bạo, Chu Tường vẫn đang chìm trong lửa bỏng, thật lâu sau mới cảm giác không ổn, hắn cố tỉnh táo lại, bắt lấy ngón tay Yến Minh Tu đang muốn chui vào nơi đó.

Yến Minh Tu cũng ngẩn người.

Lúc này cả hai mới ý thức được vấn đề.

Chu Tường xấu hổ nói, “Cậu là 1 à.”

Yến Minh Tu không đáp, chỉ nhíu mày nhìn hắn, làm đến bước này còn bị cắt ngang, dù là ai cũng không thoải mái, nhất là Yến Minh Tu còn rất tự tôn.

Hai người như bị dội nước lạnh, lửa dục tắt ngóm, vừa ý nhau là một chuyện, nhưng lôi nhau lên giường mới phát hiện cả hai cùng là 1, quả thật hơi mất hứng.

Không phải Chu Tường phản đối làm 0, nhưng đâu phải cứ cầm súng lên là có thể ra chiến trường, dù thế nào cũng phải tôi luyện, phải có thời gian chuẩn bị tinh thần. Nhìn bản mặt đen sì sì của Yến Minh Tu, hắn biết hôm nay thế là hết.

Chu Tường chán nản, tuyệt sắc mỹ nam ở ngay trước mắt hắn, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, chẳng ngờ giữa đường kẹt luôn tại phần ai trên ai dưới. Lúc này kể cả hắn có muốn tiếp tục, cũng không thể kéo lại hưng phấn đã trôi tuột đi.

Yến Minh Tu mất hứng, xách vali lên nói, “Tôi đi đây.”

Chu Tường giữ y lại, “Ấy đừng, bên ngoài vẫn đang mưa, cậu định đi chỗ nào. Khu này đất trũng, xe không ra được đâu. Tuy chúng ta không thành, nhưng tôi đâu đến mức xua đuổi cậu. Cậu đã đến đây rồi thì cứ ngủ lại đêm nay đi.”

Yến Minh Tu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn dai dẳng không ngừng, ngẫm lại mình tại sao phải rời đi, đúng là vấn đề lớn.

Chu Tường đón lấy vali, đẩy sang tủ giày bên cạnh, “Nào, vào trong đi, giờ chúng ta ăn cơm, giải quyết vấn đề dân sinh trước đã.”

Lúc này Yến Minh Tu mới có cơ hội quan sát căn hộ của Chu Tường.

Căn hộ khoảng hơn bảy mươi mét vuông, hai buồng ngủ, hai phòng chính, bố cục không hợp lý lắm, nhưng cũng không có vẻ chật chội, mặc dù đã lâu đời nhưng bài trí khá hiện đại, nơi chốn đều có thể thấy chủ nhân cẩn thận giữ gìn. Hoàn toàn khác nơi ở của đàn ông độc thân, căn hộ của Chu Tường rất sạch sẽ ngăn nắp, nhẹ nhàng mà ấm cúng, hoàn toàn trùng khớp với cảm giác Chu Tường mang đến cho người ta.

Chu Tường cấp tốc điều chỉnh lại tâm tình, rồi như thể chưa có gì xảy ra, hắn đưa cho Yến Minh Tu một đôi dép lê.

Lúc nãy hai người nóng bỏng ngay bậc thềm, cả giày cũng chưa kịp cởi, ngẫm lại vừa rồi cuồng nhiệt, thật có phần xấu hổ.

Yến Minh Tu bước vào nhà, Chu Tường rót nước cho y, tươi cười niềm nở, “Tối nay muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Thế cậu xem TV nhé, tôi đi nấu cơm.”

Yến Minh Tu gật đầu, nét mặt cũng dịu đi.

Phòng bếp xây kiểu mở rộng, nối liền sang phòng ăn, ngăn cách với phòng khách bằng một vách thủy tinh trong suốt, Yến Minh Tu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Chu Tường cắm cúi nấu cơm.

Y híp mắt nhìn bóng dáng không ngừng di động, cảm thấy bụng dưới lại rục rịch nóng lên.

Y ảo tưởng người đang ở đó làm cơm chiều cho y là Uông Vũ Đông.

Bóng lưng cực kỳ tương tự với Uông Vũ Đông dần dần nhạt nhòa, sau đó hoàn toàn biến thành Uông Vũ Đông trong tâm tưởng của y, tựa như chỉ một giây nữa thôi, người kia sẽ quay đầu lại, khuôn mặt nho nhã tuấn tú của Uông Vũ Đông sẽ mỉm cười dịu dàng, hỏi y tối nay muốn ăn gì.

Y ảo tưởng mình có thể ôm lấy người nọ từ phía sau, xé bỏ quần áo của người nọ, làm tất cả những chuyện vô liêm sỉ với người nọ, lưu lại trên thân thể người nọ thật nhiều vết tích chỉ thuộc về mình.

Đột nhiên, bóng dáng kia nghiêng đầu quay lại, khuôn mặt Chu Tường đánh nát ảo tưởng ngọt ngào của y, Chu Tường cười hỏi, “Cậu có ăn được cay không?”

Lồng ngực Yến Minh Tu trào lên một ngọn lửa vô danh, y nhát gừng đáp, “Không ăn.”

Chu Tường cũng cảm giác thấy y không vui, nhún vai không để ý nữa. Yến Minh Tu nhỏ hơn hắn ít nhất mười tuổi, hắn chưa đến mức giận dỗi với một đứa trẻ con.

Sau khi cha mẹ mất, hắn từng sống tạm với bà con họ hàng, nhưng cảm giác khi ấy quá khổ sở. Người thân không muốn đèo bồng hắn, đá qua đá lại, hắn không chịu nổi nên một mình bỏ về. Vì vậy từ khi lên lớp bốn, hắn đã có thể tự đi chợ, tự nấu cơm, tự giặt giũ, tự lo toan cuộc sống cho mình, đến bây giờ thì làm việc nhà đã trở thành sở trường của hắn.

Nửa tiếng sau, cơm chín, hắn cũng làm xong ba món mặn và một món canh. Hắn bưng đồ ăn nóng hổi thơm phức lên bàn, nói với Yến Minh Tu, “Mau tới ăn đi, hơn tám giờ rồi.”

Yến Minh Tu đi đến, nhìn đồ ăn đã bày biện cẩn thận, đều là những món thông thường mà rất nhiều năm qua y chưa được nếm. Y ngồi xuống, nhịn không được khen ngợi, “Anh làm không tệ, thơm lắm.”

Chu Tường cười hì hì nhéo mặt y, “Ăn nóng càng thơm, nào nào, ăn đi, ăn xong cười với anh Tường một cái.”

Chu Tường vừa rộng lượng vừa khéo léo, Yến Minh Tu cũng không cáu kỉnh được nữa, chỉ ngượng ngùng cười cười, gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng.

Chu Tường múc canh cho y, “Sao? Ăn ngon không?”

Lần đầu tiên Yến Minh Tu nhoẻn miệng cười thật lòng, “Không tồi, ngon lắm.”

Chu Tường cũng vui vẻ, “Thế thì ăn nhiều vào, trong tủ lạnh còn lê tuyết đường phèn hôm qua tôi làm, để bụng lát nữa tráng miệng.”

Hai người cùng ăn cơm trong không khí hòa hợp, khó xử ngại ngùng lúc mới vào nhà tựa như chưa từng phát sinh.

END8.

~

Lê tuyết đường phèn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.