Tớ Thích Cậu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 2: Phu chủ




Cố Vãn Tình vào địa lao , hành lễ với Thái Hậu cùng hoàng đế, rồi sau đó đứng bên cạnh Thái Hậu. An Quốc Công thấy Cố Vãn Tình, tim mạnh mẽ đập rối loạn vài nhịp, rồi sau đó cúi đầu, che giấu hơi nước tràn ra trong mắt. Cố Vãn Tình lộ ra một nụ cười ấm áp với An Quốc Công, hai người liếc nhau, rồi sau đó đều làm bộ như không có bất luận dị trạng gì, giống thông gia bình thường chào hỏi nhau.

Xảo Hạnh và Xảo Mai run rẩy đi vào, quỳ xuống dập đầu. Dư quang khóe mắt của Xảo Hạnh quét Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, lập tức bị dọa choáng váng, gương mặt vốn trắng noãn bóng loáng của Hậu Uyển Vân, giờ đây hơn nửa khuôn mặt đầy vết thương bệt máu dữ tợn đáng sợ.

Cố Vãn Tình nhìn Bạch Điệp Lam Điệp, hai nhân chứng này vốn bị nàng giam lỏng ở một biệt viện của Khương gia, lúc trước lại bị bí mật mang tiến cung. Nhân chứng đã được Cố Vãn Tình mang đến, cho nên nàng liền trực tiếp hỏi Bạch Điệp Lam Điệp, nói: “Các ngươi ăn ngay nói thật, lúc ấy Họa di nương khó sinh, rốt cuộc là ai ra tay?”

Bạch Điệp đụng đầu vài cái trên mặt đất, khúm núm đáp: “Hồi chủ tử, nô tỳ vốn là nha hoàn trong phòng Họa di nương. Nô tỳ có một đệ đệ, thích đổ thành tánh (nghiện cờ bạc), lúc ấy thiếu rất nhiều bạc, chủ nợ uy hiếp nói nếu là trong vòng bảy ngày không trả tiền, liền sẽ chém đứt tay chân đệ đệ nô tỳ. Nhà nô tỳ chỉ có một nam đinh, nếu đệ đệ xảy ra chuyện, trong nhà liền chặt đứt hương khói. Nô tỳ tuy rằng buồn bực đệ đệ quá kém cỏi, nhưng cũng không thể mặc kệ. Nhưng lần này thiếu rất nhiều tiền, nô tỳ thật sự là lấy không ra nhiều bạc như vậy. Ngày đó nô tỳ trốn ở trong hoa viên vụng trộm khóc, bị đại thiếu phu nhân, à không, bị Hậu thị thấy. Hậu thị đến hỏi nô tỳ, nô tỳ liền nói tình hình thực tế. Rồi sau đó Hậu thị nói, nàng ta có thể giúp đệ đệ nô tỳ trả nợ, lại cho nô tỳ thật nhiều bạc, chỉ cần nô tỳ giúp nàng làm một chuyện…”

“Đến tột cùng Hậu thị bảo ngươi giúp nàng làm chuyện gì?” Hoàng đế hỏi.

Bạch Điệp lại đụng đầu, nói: “Hồi Hoàng Thượng, Hậu thị đưa cho nô tỳ một túi hương, sai nô tỳ đem túi hương chôn ở trong viện Sắc Vi di nương. Rồi sau đó lại cho nô tỳ nhiều trang sức, hơn nữa đặc biệt dặn nô tỳ phải cài một cái trâm ở trên đầu. Trong lòng nô tỳ nghĩ chuyện này cũng không có gì quan trọng, dù sao không phải chuyện hại người, liền làm theo. Nhưng sau khi nô tỳ làm xong mấy chuyện này, Hậu thị âm thầm đến tìm nô tỳ, nàng ta muốn dùng huân hương hại Họa di nương cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ấy, hơn nữa làm cho nô tỳ giá họa cho Sắc Vi di nương, nói là Sắc Vi di nương dùng tiền bạc trang sức hối lộ nô tỳ, sai nô tỳ thay đổi huân hương của Họa di nương.”

“Hừ, ngươi thật to gan, ngươi sẽ không sợ sự tình bại lộ, ngay cả mạng của ngươi đều không bảo đảm sao?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nhìn nha hoàn ngu xuẩn này.

Bạch Điệp khóc nói: “Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ sợ chứ! Nô tỳ làm sao có thể không sợ? Nô tỳ vừa nghe Hậu thị nói muốn hại Họa di nương cùng thai nhi trong bụng, nô tỳ liền hối hận. Nhưng lúc ấy bạc Hậu thị đưa cho nô tỳ đã mang đi trả nợ hết, huống hồ Hậu thị uy hiếp nô tỳ, nô tỳ thu qua ưu việt của nàng ta, chính là cùng trên một cái thuyền với nàng ta, nếu nói ra ngoài, thân phận Hậu thị tôn quý, nhiều nhất chịu chút quở trách, nhưng nô tỳ sẽ bị đánh chết. Hậu thị còn nói, đến lúc đó chỉ cần nô tỳ đem tội danh đều đẩy đến trên người Sắc Vi di nương, nói là Sắc Vi di nương lừa gạt nô tỳ thay đổi huân hương, nô tỳ nghĩ đến huân hương này là thứ trợ ngủ an thần, không hại người, mới cho Họa di nương dùng, đến lúc đó Hậu thị thay nô tỳ cầu tình, nô tỳ nhiều nhất bị đánh vài gậy, không có nguy hại tới tính mạng. Lúc ấy nô tỳ sợ hãi, không dám tố giác Hậu thị, chỉ có thể đáp ứng Hậu thị, tiếp tục thay nàng ta làm ác.”

Bạch Điệp dừng một chút, suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Hậu thị còn nói, sai nô tỳ đeo trang sức đã được chỉ định, đợi cho sau khi Sắc Vi di nương bị dùng gia pháp đánh chết, lại được Hậu thị phát hiện, nói trang sức của nô tỳ là của Cầm di nương, do đó giá họa cho Cầm di nương. Như vậy cùng lúc làm cho người ta cho rằng vương phi xử án không rõ, hại chết Sắc Vi di nương vô tội; cùng lúc biểu hiện ra Hậu thị thông minh, thay Sắc Vi di nương sửa lại án xử sai, bắt được hung phạm, do đó làm cho đại công tử vài phần kính trọng; về phương diện khác lại có thể trừ bỏ Cầm di nương cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ấy.”

Bạch Điệp nói xong, Xảo Mai bên cạnh cũng nói tiếp: “Khởi bẩm chủ tử, nô tỳ vốn là muội muội của nha hoàn bên người Hậu thị, bị Hậu thị an bài gả cho phòng thu chi Khương gia làm di nương, dùng tên giả là Liễu Nguyệt, sau đó bị phân đến khố phòng phụ trách ghi chép đăng ký vật phẩm. Hậu thị đã sớm dặn qua nô tỳ, kêu nô tỳ ở thời điểm ghi chép đăng ký gian lận, đem trang sức không phải của Cầm di nương viết thành của Cầm di nương, để giá họa.”

“Thật sự là tâm tư kín đáo, hay cho một mưu kế một cục đá hạ ba con chim!” Thái Hậu cười lạnh, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Vân Nhi, không nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này. Thực đáng tiếc ngươi là nữ nhi. Ngươi cũng biết quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giết người phải đền mạng?”

Sắc mặt Hậu Uyển Vân đồi bại nhìn chằm chằm mặt đất, vẻ mặt dại ra, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạch Điệp nói xong, Cố Vãn Tình nói với Lam Điệp: “Đến phiên ngươi, ngươi nói đi.”

Lam Điệp dập đầu, nói: “Hồi chủ tử, nô tỳ cũng là nha hoàn trong phòng Họa di nương, là nô tỳ tham lam ngu muội, mang tâm tư không nên có, thừa dịp chủ tử nhà mình mang thai, thân mình không tiện, vọng tưởng leo lên giường đại công tử. Nhưng đại công tử không thèm nhìn nô tỳ, nô tỳ tự giác có vài phần tư sắc, rất là không cam lòng. Hậu thị không biết từ chỗ nào biết tâm tư nô tỳ, liền tìm đến nô tỳ, đồng ý nô tỳ chỉ cần thay nàng ta làm việc, sau khi sự thành liền an bài nô tỳ làm thiếp của đại công tử. Hậu thị là vợ cả chính thất, nô tỳ suy nghĩ, vài di nương trong phòng đại công tử cũng không phải là người của Hậu thị, Hậu thị hẳn là cũng sẽ muốn an bài người của mình làm di nương, chuyện này vừa đúng là cơ hội để nô tỳ biểu hiện sự trung tâm, liền khăng khăng một mực làm việc cho Hậu thị. Giám thị Họa di nương, giám thị Bạch Điệp, mật báo cho Hậu thị…”

Bạch Điệp Lam Điệp nói xong, Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, nói: “Hậu thị, ngươi có gì muốn biện giải không?”

Ánh mắt đờ đẫn của Hậu Uyển Vân rốt cục giật giật, tròng mắt hơi hơi xoay chuyển một chút, thêm một chút linh động. Nàng ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình, khóe miệng dắt một nụ cười lạnh, nói: “Ngươi không phải đều đã biết sao? Ta còn có cái gì để biện giải? Đúng vậy, Họa di nương là ta làm hại, ta cũng muốn nương việc này trừ bỏ Sắc Vi cùng Cầm di nương. Nhưng ngươi có biết vì sao ta phải làm như vậy không? Còn không phải là ngươi bức ta sao?”

Ánh mắt Hậu Uyển Vân đột nhiên lộ ra điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, giọng nói buồn bã: “Tâm tư trượng phu không ở trên người ta,tiểu thiếp trong phòng ta từng người từng người sinh đứa nhỏ, ta là chính thất mà! Ta muốn con ta là trưởng tử! Không cần con vợ kế đê tiện này tương lai phân gia sản với con ta! Ta cũng không muốn hại người, đều là ngươi bức ta! Nếu không có đám di nương này, không có con vợ kế thứ nữ này, ta sẽ hại người sao?”

Cố Vãn Tình không khỏi cười lạnh: “Đơn giản là do ngươi muốn chiếm hết gia sản, liền muốn đem những người vô tội trừ bỏ? Ở trong mắt ngươi, địa vị, gia sản so với mạng người đều quan trọng hơn sao? Chỉ có mệnh của Hậu Uyển Vân ngươi mới là mệnh, mệnh của người khác chính là cỏ sao? Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không biết hối cải!”

Hậu Uyển Vân hung hăng phi một ngụm, nói: “Ta hối cải cái gì? Ta là chính thất, giết vài tiểu thiếp tính cái gì, giết vài con vợ kế thứ nữ đê tiện tính cái gì? Thế nhưng ngươi vì đám đê tiện này đến trừng trị ta?”

Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lòng đau như đao cắt: “Đây mới là ý tưởng chân thật của ngươi phải không, chỉ cần là người chắn đường ngươi, ngươi đều tìm cách giết chết người ta. Cho nên năm đó vô luận là mẹ đẻ, mẹ cả, hay là đích tỷ tỷ ruột của ngươi, đối với ngươi mà nói, đều là người cản đường của ngươi, cho nên ngươi liền không chút do dự ra tay giết chết, có phải hay không?”

Hậu Uyển Vân nghẹn một hơi ở trong lồng ngực, ngẩng đầu nhìn Cố Vãn Tình, trong mắt nửa là hoảng sợ nửa là kinh ngạc: bà ta làm sao có thể biết được?

Rồi sau đó Hậu Uyển Vân đột nhiên hiểu được, nàng ta bị bắt tới đây, thậm chí kinh động Thái Hậu Hoàng Thượng, đều không phải là vì nàng ta ở Khương gia muốn mưu hại vài tiểu thiếp, muốn mưu hại mẹ chồng, mà là vì chuyện nàng ta làm ở Hậu gia đã bị bại lộ.

Việc ở Hậu gia bại lộ, thì phải là… Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hậu Uyển Vân mặc dù ‘vò mẻ không sợ bể’, nhưng nàng ta sẽ không ngốc đến nỗi đi thừa nhận chuyện đòi mạng này. Cho nên nàng ta cắn một ngụm cứng rắn: “Ngươi đang nói cái gì, ta không rõ! Ta căn bản là không biết ngươi đang nói cái gì!”

“Ngươi không rõ? Là ngươi không muốn thừa nhận phải không?” Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng, nhìn Hậu Thụy Phong, nói: “Chấn Quân đại tướng quân, đây là chuyện hậu trạch của Hậu gia, thỉnh tướng quân đến thẩm vấn.”

Khương – Hậu dù sao cũng là hai nhà, mới vừa rồi thẩm vấn chuyện của Khương gia thì chủ mẫu Khương gia đến, nay đổi thành chuyện của Hậu gia, Cố Vãn Tình lại ra mặt liền không thích hợp.

Hậu Thụy Phong nhìn Cố Vãn Tình gật gật đầu, rồi sau đó ra bên ngoài quát một tiếng. Một ma ma lớn tuổi bị dẫn theo tiến vào, quỳ ở trước mặt mọi người.

Hậu Thụy Phong nói: “Vị Vương ma ma này là lão nhân Hậu phủ, ở Hậu gia hầu hạ hơn nửa đời người, mười lăm năm năm trước cáo bệnh về nhà an dưỡng tuổi thọ. Mấy tháng trước, Vương ma ma trở về Hậu phủ tới tìm ta, nói là có chuyện bà ấy nghẹn ở trong lòng nhiều năm, nay bà ấy lớn tuổi thể nhược, bệnh quấn thân lâu ngày, nghĩ chính mình sống không lâu nữa, nhất định trước khi chết đem sự tình báo với ta.”

Rồi sau đó Hậu Thụy Phong nói với Vương ma ma: “Vương ma ma, mời nói đi.”

Mặt Vương ma ma đầy nếp nhăn, quay đầu nhìn thoáng qua Hậu Uyển Vân, nói: “Tam tiểu thư, từ biệt nhiều năm, đều lớn như vậy… Tam tiểu thư có còn nhớ rõ nô tỳ không?”

Hậu gia gia lớn nghiệp lớn, hạ nhân cũng nhiều, huống hồ lại cách nhiều năm như vậy, Hậu Uyển Vân làm sao nhớ rõ một lão ma ma như vậy.

Vương ma ma thở dài, nói: “Ai, xem ra tam tiểu thư không nhớ rõ nô tỳ. Khi nô tỳ còn trẻ, là người hầu hạ mẹ đẻ ngài – di nương Hồ thị. Khi Tam tiểu thư còn nhỏ, nô tỳ còn ôm qua ngài, trên đùi chân trái ngài còn có nốt ruồi son, nô tỳ còn nhớ rõ rành mạch. Ai, đều nhiều năm như vậy…”

Đầu tiên Hậu Uyển Vân nghe Vương ma ma nhắc tới mẹ đẻ Hồ thị của nàng, trong đầu lập tức căng thẳng. Nàng ta hại chết Hồ thị, lúc này có tật giật mình, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lại nghe Vương ma ma nói đùi chân trái nàng ta có một nốt ruồi son, liền càng thêm tin tưởng Vương ma ma là lão nhân từng hầu hạ qua mẹ đẻ Hồ thị của mình. Bởi vì nốt ruồi son đó vị trí dị thường tư mật, cho dù là nha hoàn bên người Hậu Uyển Vân cũng không thể nhìn thấy, lúc ấy cùng Khương Viêm Châu viên phòng, tối như mực lại là một mảnh hỗn loạn, Khương Viêm Châu cũng sẽ không biết được. An Quốc Công cùng Hậu Thụy Phong liền càng không biết.

Cố Vãn Tình nhìn sắc mặt Hậu Uyển Vân, trong lòng biết nàng ta đã tin lời nói của Vương ma ma. Trong lòng Cố Vãn Tình cười lạnh, khi còn nhỏ, nàng từng nhiều lần tắm rửa chung một thùng tắm với Hậu Uyển Vân, khi đó hai người tuổi đều nhỏ, Hậu phu nhân lại cưng chiều hai nữ nhi, để các nàng hồ nháo. Mà cảm tình tỷ muội hai người rất tốt, không thể thiếu ở trong thùng tắm cãi nhau ầm ĩ. Trên người Hậu Uyển Vân có mấy nốt ruồi, nàng đều biết hết.

Vương ma ma nói xong, liền lau nước mắt, nói: “Trong lòng nô tỳ có một chuyện, nghẹn nhiều năm, nếu không nói, chỉ sợ cũng sẽ mang vào trong đất, cho nên suy nghĩ, vô luận như thế nào cũng phải nói cho chủ tử. Đó là chuyện mười mấy năm trước, lúc ấy tam tiểu thư mới năm tuổi, ngày ấy Hồ di nương mang theo tam tiểu thư đi dạo trong hoa viên, Hồ di nương còn đặc biệt mang theo bánh hoa quế tam tiểu thư yêu thích. Khi đó nô tỳ vừa mới đi vào trong vườn tìm Hồ di nương, nhưng vừa mới vào vườn, liền rất xa nghe thấy tiếng Hồ di nương cùng tam tiểu thư tranh chấp. Nô tỳ nhất thời tò mò, lại sợ quấy rầy chủ tử sẽ bị ăn mắng, liền trốn ở một bên vụng trộm coi. Ai biết lại thấy tam tiểu thư thừa dịp Hồ di nương không chú ý, đẩy mạnh Hồ di nương vào trong hồ! Lúc ấy nô tỳ liền bị dọa choáng váng, nô tỳ là người nhát gan, muốn gọi người, lại bị dọa cả người xụi lơ, đi cũng đi không được, kêu cũng kêu không ra tiếng. Sau đó nô tỳ liền nhìn thấy… Nhìn thấy tam tiểu thư nàng, nàng cười hì hì ăn bánh hoa quế đứng tại bên hồ, nhìn Hồ di nương giãy dụa… Sau đó Hồ di nương thể lực chống đỡ hết nổi, giãy dụa rất nhỏ, tam tiểu thư còn vươn chân, đem đầu Hồ di nương nhấn vào trong nước!”

Vương ma ma vừa nói, thân mình không ngừng run run, làm như lâm vào mười phần sợ hãi. Bà ta khóc cổ họng đều ấm ách, nói: “Rồi sau đó Hồ di nương chìm trong nước, không có động tĩnh, lúc này tam tiểu thư mới làm ra bộ dáng kích động, chạy đến vườn bên ngoài gọi người! Ô ô ô, Hồ di nương, nô tỳ thực xin lỗi ngài, nếu không có nô tỳ nhát gan, bị dọa muốn vỡ gan, ngài cũng sẽ không phải chết!”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi là nói Hậu thị đem mẹ đẻ của mình đẩy xuống hồ chết đuối? Đây chính là tội ác tày trời, ngươi suy nghĩ kỹ rồi nói!” Cả người Thái Hậu phát lạnh, chỉ cảm thấy từng đợt hàn ý dâng lên.

Vương ma ma dập đầu bồm bộp, nói: “Hồi Thái Hậu, những câu nô tỳ nói đều là thật, tuyệt không dối trá! Năm đó nô tỳ sợ phiền phức khi chuyện bại lộ, lão gia trách cứ nô tỳ không cứu được người, cho nên vẫn không dám nói ra. Huống hồ lúc ấy tam tiểu thư mới năm tuổi thôi, nô tỳ nói ra, cũng sẽ không có người tin tưởng nô tỳ, nói không chừng còn có thể bị tam tiểu thư cắn ngược lại một cái, nói là nô tỳ hại chết Hồ di nương! Nô tỳ rất sợ chết, nhưng là nô tỳ tuyệt không có tâm hại người! Từ đó sau, nô tỳ gặp ác mộng hàng đêm, đều là bộ dáng chết thảm của Hồ di nương! Nô tỳ thật sự là chịu không nổi, liền cáo lão về quê. Nhưng mười mấy năm nay, mỗi ngày nô tỳ đều bị lương tâm dày vò, cuối cùng quyết định đem việc này báo cho Hậu gia, vô luận Hậu gia tin hay không, nô tỳ cũng nói ra chân tướng, sau khi đi cũng có thể đi gặp Hồ di nương!”

“Việc này thật sao?” Thái Hậu chỉ vào Hậu Uyển Vân, lớn tiếng hỏi.

Hậu Uyển Vân giật thót mình, nàng ta không nghĩ tới chuyện mình mưu hại Hồ di nương, cư nhiên có người thứ ba ở bên cạnh thấy hết thảy! Nàng ta tuy rằng không nhớ rõ Vương ma ma này, nhưng Vương ma ma chẳng những có thể nói ra ký hiệu trên người nàng ta, còn có thể đem chuyện ngày ấy nàng ta mưu hại Hồ thị nói rành mạch, liền ngay cả chuyện nàng ta ăn bánh hoa quế cũng biết. Có thể kể lại rõ ràng như vậy, nhất định là bà ta tận mắt nhìn thấy.

Một mực yên lặng không lên tiếng, lúc này An Quốc Công mới mở miệng, nói: “Năm đó di nương Hồ thị bị chết đuối, cùng một chỗ với Hồ thị ở trong vườn, quả thật là Hậu Uyển Vân.”

Vương ma ma vừa khóc nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, trước khi Hồ di nương chết, nô tỳ từng nghe qua Hồ di nương cùng tam tiểu thư có tranh chấp, theo như nô tỳ nghe được, tựa hồ là Hồ di nương ra lệnh không cho phép tam tiểu thư nhắc lại chuyện thay thế đích tỷ, lần đó Hồ di nương cùng tam tiểu thư ầm ỹ rất lợi hại. Sau đó Hồ di nương chết, tam tiểu thư đã được phu nhân lĩnh vào trong viện dưỡng.”

Liền ngay cả chuyện nàng ta cùng Hồ thị tranh chấp cũng biết, xem ra thật sự là người tận mắt nhìn thấy… Hậu Uyển Vân gắt gao cắn môi, chuyện cho tới bây giờ, nàng ta biết chống chế cũng vô dụng.

Ở đây đều là nhân tinh, từ vài lời của Vương ma ma, đều có thể rõ tám chín phần.

Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân trầm mặc không lên tiếng, biết nàng ta cam chịu. Thái Hậu suy sụp thân mình, tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay day day trán, nói không ra lời.

“Hậu thị, ngươi có nhận tội không? Hồ di nương có phải ngươi đẩy xuống hồ hại bà ấy chết đuối hay không?” Giọng nói hoàng đế thâm trầm, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân cười khẽ một chút, nhìn chằm chằm Vương ma ma, ánh mắt thâm độc.

“Hậu thị, ngươi có nhận tội không?” Giọng nói hoàng đế càng nghiêm khắc.

“Đúng vậy, người là ta đẩy xuống hồ. Các ngươi đã có thể bắt ta tới chỗ này thẩm vấn, tất nhiên là cái gì đều biết hết, ta cũng không cần chống chế.” Hậu Uyển Vân phun ra một hơi, cảm thấy thân mình thoải mái rất nhiều. Nhiều năm như vậy, nàng ta cơ hồ mỗi đêm đều có thể mơ thấy Hồ thị, lè đầu lưỡi, người đẫm nước nhìn nàng ta. Nay nói ra, đổi lại như là giải thoát.

“Như vậy, ngươi đã chính mồm nhận tội?” Hậu Thụy Phong nhìn chằm chằm Hậu Uyển Vân, ánh mắt phức tạp.

Nhân chứng ở trước mặt, nàng ta còn có thể không tiếp thu sao? Hậu Uyển Vân gật gật đầu, lộ ra một nụ cười trào phúng.

“Tốt lắm!” Hậu Thụy Phong gật gật đầu, rồi sau đó theo trong ngực xuất ra một thỏi bạc, nói với Vương ma ma: “Vất vả Trương ma ma.”

Vương ma ma đó đang khóc không thành tiếng lập tức lau lệ, thay đổi thành mặt mày hớn hở, nhận bạc rồi nhét vào trong ngực, hành lễ với Hậu Thụy Phong, nói: “Đa tạ Chấn Quân đại tướng quân.”

Rồi sau đó đứng dậy, đi tới đứng ở phía sau Thái Hậu, phúc thân hành lễ với Thái Hậu.

“Làm tốt lắm, Trương ma ma.” Thái Hậu dời tay trên trán, nhìn Vương ma ma.

“Cái gì, cái gì?” Hậu Uyển Vân nhìn chuyện phát sinh trước mắt, chấn động! Bà già này không phải Vương ma ma lão nhân của Hậu phủ sao? Bà ta không phải nói bà ta năm đó là người hầu hạ Hồ di nương sao? Này, này lại là chuyện gì xảy ra?

Đột nhiên trong đầu Hậu Uyển Vân ý thức được bọn họ đang diễn kịch, lừa để mình nhận tội! Nhưng chính mình thông minh cả đời hồ đồ nhất thời, cư nhiên bị lừa nhận tội!

Hồ thị chết đã lâu, người chết căn bản không thể kiểm chứng!

Hậu Thụy Phong quay đầu, nhìn Hậu Uyển Vân, ánh mắt thâm trầm, phun ra một câu: “Binh bất yếm trá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.