Tô Thanh Hàn, Đừng Làm Loạn!

Chương 42




Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, ba đạo huyền kiếm phía trước hợp lại làm một, một luồng kiếm ý trước nay chưa từng có tản ra, thời gian phảng phất vào đúng lúc này bất động, kiếm thế của Vũ cũng theo đó ngưng lại!

- Kiếm Trảm Tinh thần!

Một tiếng quát nhẹ, chỉ nhìn thoáng qua tia kiếm khí kia, cũng làm người Vĩnh Sinh khó quên.

Trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, mặc dù ở trong mắt đám người Thôi Bác, trình độ sức mạnh như thế còn chưa đủ thương bọn họ, nhưng vô thượng kiếm ý kia, là nhắm thẳng vào vũ đạo đỉnh cao, như quân lâm thiên hạ.

Con ngươi của Thương cũng đột nhiên mở ra, trong con ngươi hắn Hạo Thiên kiếm khí của Vũ đột nhiên dập tắt, kể cả tính mạng của hắn, đồng thời hóa thành tro bụi, không còn bất cứ dấu vết gì.

Hai mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, trầm giọng nói:

- Ngày ta thành Yêu Hoàng, Yêu tộc sẽ không còn có Đại Tế Tư.

Lần thứ hai mở mắt ra, trong con ngươi lập loè kiên quyết, hai tay hắn bay lượn, đánh vào trong Câu Xá Luân mấy đạo quyết ấn màu vàng, cả trận thế biến đổi, cỗ lực lượng kia từ từ tản ra, bắt đầu hướng về Câu Xá Luân ngưng tụ.

Lê từ trong đau buồn phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói:

- Thương đại nhân, ngươi đây là...

Trong mắt Thương ngoại trừ kiên quyết, còn có lệ khí ngập trời, lạnh lùng nói:

- Ta muốn những người này toàn bộ chôn cùng cho Vũ! Còn có Câu Xá Luân này, Yêu tộc chí bảo, ta cũng không cần!

Câu Xá Luân ở trên không trung phát sinh rung động mãnh liệt, bị sức mạnh tập hợp mà đến xung kích run rẩy liên tục, Thương dĩ nhiên muốn triệt để bỏ qua Câu Xá Luân, đem người phía dưới dập tắt toàn bộ!

Lê hé môi, muốn mở miệng, nhưng chung quy là nhịn xuống.

Giờ khắc này trong trận pháp đã hiện ra hiện tượng tan vỡ, sau khi một thức kinh thiên kia biến mất, Lý Vân Tiêu hoàn toàn mất đi lực lượng, Bất Diệt Kim thân cũng thuận theo tan vỡ, từ trên không trung ngã xuống.

- Vân thiếu!

Đám người Đinh Linh Nhi kích động xông ra ngoài.

Lực lượng trận pháp bị đánh tan, long uy của Tường Tử tựa hồ không có cường đại như lúc trước, trong mắt khiếp sợ không gì sánh nổi, nhìn chòng chọc vào Yêu Long, lộ ra vẻ khó tin.

Yêu Long phi thân mà xuống, nâng đỡ Lý Vân Tiêu, sau đó chỉ tay về mi tâm, Thiên mục mở ra, Yêu Long một tay bấm quyết, chậm rãi từ trong cơ thể hắn rút ra Giới Thần Bi.

Hắn cùng Lý Vân Tiêu vốn là linh hồn nhất thể, đối với Giới Thần Bi cũng có cảm ứng rất lớn.

- Đều đi vào, những Yêu nhân kia muốn làm nổ toàn bộ trận pháp rồi!

Yêu Long hét lớn một tiếng, đánh về Giới Thần Bi mấy đạo pháp quyết, đối với Giới Thần Bi hắn cũng chỉ là có cảm ứng mà thôi, không thể như Lý Vân Tiêu tùy tâm sở dục khống chế.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Mạc Tiểu Xuyên sững sờ, ngơ ngác nhìn Yêu Long, tựa hồ cảm thấy rất quen mắt.

- Không có thời gian, mau dẫn hắn đi vào tìm Viên Cao Hàn, nhìn còn có thể cứu không! Ta cùng Lý Vân Tiêu linh hồn nhất thể, đồng sinh cộng tử, ngươi xem thân thể của ta, sắp tiêu vong rồi!

Yêu Long vội vàng hét lớn.

Mạc Tiểu Xuyên cả kinh, mặc dù Yêu Long này là hồn thể, nhưng giờ khắc này xác thực càng ngày càng nhạt, lẽ nào biểu thị Lý Vân Tiêu tiêu vong? Hắn không dám do dự, vội vàng ôm lấy Lý Vân Tiêu nhảy vào trong Giới Thần Bi.

Mấy người Đinh Linh Nhi cũng không cam lòng lạc hậu, từng cái đi vào, Hồ Lô Tiểu Kim Cương lúc trước bị Vũ đập vỡ hai cánh tay, cũng khôi phục hơn nửa, ở dưới Yêu Long triệu hoán chạy tới, nhảy vào trong đó.

- Chuyện này... Ta không hoa mắt chứ? Chuyện gì thế này? Ngọc bi kia có thể hấp người đi vào?

Trong kết giới, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Mẫn Thành Tương cả kinh há hốc miệng nói:

- Không phải chỉ có siêu phẩm huyền khí như Cửu Thiên Đỉnh mới có thể làm sao? Lẽ nào khối Ngọc bi này giống như Cửu Thiên Đỉnh?

Thôi Bác cười khổ nói:

- Hắn làm tất cả đã không thể dùng lẽ thường suy đoán, ngươi xem yêu hóa hồn thể kia, lẽ nào là đạo hồn phách thứ hai của Lý Vân Tiêu? Trên đời công pháp có thể tu ra đệ nhị hồn, cũng chỉ nghe qua Băng Phách công của trưởng lão phái ta Vũ Văn Bác mới có thể làm được.

Yêu Long ở sau khi mọi người nhảy vào Giới Thần Bi, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đem Giới Thần Bi hòa vào trong cơ thể của mình, sau đó dùng Đằng Long pháp thân, hóa thành Long hình, hướng về vết nứt không gian trên trời cao phóng đi.

- Cái gì? Hắn muốn xông vào vết nứt không gian? Này không phải muốn chết sao?

Tất cả mọi người Thương Minh kinh hãi đến biến sắc, từng cái từng cái ngơ ngác, trong vết nứt không gian, coi như là Vũ Đế cường giả cũng không dám lấy thân mạo hiểm, tùy thời đều có nguy hiểm hồn tiêu phách tán.

Sắc mặt Thôi Bác khó coi nói:

- Hắn dĩ nhiên lựa chọn trốn vào vết nứt không gian, lẽ nào tình thế bên ngoài đã gay go đến trình độ như thế sao?

Hắn ngửa mặt lên trời nhìn, chỉ thấy sức mạnh kinh khủng ở trên Câu Xá Luân ngưng kết, không ngừng áp súc lại, trong trận pháp Vũ cùng Lý Vân Tiêu chiến đấu là khắp nơi bừa bộn, các loại năng lượng mặt trái tràn ngập, không ngừng lấp loé.

Khuôn mặt Thương hầu như muốn vặn vẹo, nhìn chằm chằm Yêu Long lao ra vết nứt, giận dữ hét:

- Đừng vội đi!

Năng lượng của Câu Xá Luân vẫn chưa thể tụ tập đến to lớn nhất, nhưng đã không kịp đợi, Lý Vân Tiêu sinh tử không biết, hắn là không cho phép những hung thủ giết Vũ này đào tẩu!

Mấy đạo ánh sáng tụ hợp vào trong Câu Xá Luân, hình bong nữ tử kia lần thứ hai nổi lên, hai tay bấm quyết, cùng quyết ấn trong tay Thương xa xa đối lập, càng là luyện thành nhất thể.

- Chúng sinh trâu ngựa, Chư Thần Long tượng, Bát Nhã câu xá!

Thương khẽ quát một tiếng, quyết ấn đập xuống, trên Câu Xá Luân phát sinh nổ vang cực cường, một đạo khí tức kinh khủng tản ra, những sức mạnh bị áp súc đến vô cùng vô tận kia lập tức thả ra ngoài, xung kích xuống, như một đạo Diệt thế thần quang, từ Cửu Tiêu hàng lâm!

Dưới ánh hào quang này, mọi người trong kết giới đều cảm nhận được khí tức tử vong, từng cái từng cái ngơ ngác nhìn, dĩ nhiên bị sức mạnh kia làm kinh sợ dại ra.

- Không được, mọi người mau vào trong Trấn Thiên Tháp của ta, liên thủ chống đỡ, bằng không chỉ có một con đường chết!

Vào lúc này La Anh trước hết phản ứng lại, không nói hai lời liền ném ra Trấn Thiên Tháp, ở trong kết giới tạo ra, hóa ra độ cao hơn mười mét, làm cái thứ nhất vọt vào.

Người còn lại rốt cục cũng tỉnh táo, từng cái từng cái đáy lòng phát lạnh, tranh nhau phóng đi, La Anh rống to:

- Tất cả mọi người thả ra sức mạnh trên người, để tháp ta hấp thu nguyên lực, bằng không căn bản gánh không được, một kích này thậm chí đã có sức mạnh tiếp cận vũ đạo đỉnh cao!

Thôi Bác ở trước khi nhảy vào, hướng về Thiên Cương Pháp Lang Bàn cách đó không xa, trong tay đánh ra một đạo kình khí, đánh tới.

Pháp bàn bị kình khí xung kích, từ trên mặt đất bắn lên, không ngừng xoay chuyển, bay về phía bầu trời, hướng ánh hào quang kia bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.