Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 4




Quế mama làm việc luôn cẩn thận, nếu không mười phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết. Nói như vậy, là có người đã lén bỏ mỹ nhân lệ vào, nhằm hãm hại bọn họ sao? Ánh mắt hoài nghi tập trung vào Tử Uyển đang quỳ dưới đất, Chương Vân chậm rãi nói: "Kỳ quái, chén thuốc tứ tiểu thư uống vẫn luôn tốt, tại sao phu nhân vừa phái Tử Uyển ngươi tới, liền có vấn đề?"

Ngụ ý rất rõ ràng là hoài nghi Tử Uyển động tay chân.

Tử Uyển thần sắc thản nhiên, đón nhận ánh mắt của Chương Vân, trầm giọng nói: "Chương di nương sai rồi, là thuốc của Tứ tiểu thư vẫn luôn có vấn đề mới đúng, ta chẳng qua phát hiện ra mà thôi!"

"Phải không?" Chương Vân hơi híp mắt, con ngươi sắc bén: "Sự tình sao có thể khéo như vậy? Chúng ta không biết mỹ nhân lệ là gì, mà chỉ có mình ngươi hiểu rõ về nó. Ngươi vừa vào cửa đã biết chén thuốc của tứ tiểu thư có thêm mỹ nhân lệ, còn cố tình để thái y tới kiểm tra xác thực có thêm vị thuốc này, chẳng lẽ Tử Uyển ngươi có khả năng biết trước mọi chuyện sao?”

"Nô tỳ từng học qua một chút y thuật, mỹ nhân lệ tính đại hàn, vị chua chua ngọt ngọt, vừa ngửi liền biết." (Be: ta thắc mắc, nàng ấy ngửi đc vị sao :-jjjj). Tử Uyển đối chọi gay gắt: "Về phần di nương hoài nghi ta động tay chân... Cái này chứng minh rất dễ, theo ta được biết, nếu dùng mỹ nhân lệ sau nửa tháng, dược tính đều đã biểu hiện trong mạch tượng. Chỉ cần thỉnh Trần thái y bắt mạch cho Tứ tiểu thư, thì biết ngay rốt cuộc là chén thuốc này bị người khác động tay động chân, hay là tứ tiểu thư vẫn luôn trúng độc mỹ nhân lệ?"

Trần thái y gật đầu, nói: "Vị cô nương này nói không sai."

Bùi Chư Thành lập tức nói: "Vậy làm phiền Trần thái y."

Kết quả bắt mạch, Bùi Nguyên Ca xác thực trúng độc mỹ nhân lệ, nhưng rất may vẫn chưa nghiêm trọng, còn có thể chữa trị được.

"Vị chua hơi ngọt... Đúng vậy, những chén thuốc trước ta uống, thật sự có vị chua chua ngọt ngọt." Bùi Nguyên Ca ngây ngốc, ngẩn cả người, con ngươi như có một lớp sương mù che phủ, đột nhiên giữ chặt tay Bùi Chư Thành, sợ hãi nói: "Phụ thân, đây là có chuyện gì? Chén thuốc, chén thuốc vẫn đều do Quế mama sắc ... Quế mama là vú nuôi của con… Vì sao bà ấy muốn hại con?"

Người khác nghe giống như nàng đang bị kinh hách quá độ, nói năng lộn xộn, lại như vô tình áp tội danh cho Quế mama .

Quế mama trước kia thường dùng loại thủ đoạn này ở trước mặt Bùi Chư Thành hãm hại Bùi Nguyên Ca, làm sao không nghe ra bóng gió trong lời nói? Trong lòng sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, khóc lớn: "Lão gia minh giám, Chương di nương minh giám, Tứ tiểu thư minh giám, lão nô oan uổng, lão nô hầu hạ Tứ tiểu thư mười ba năm, tận tâm tận lực, làm sao có thể làm ra chuyện hãm hại chủ tử như vậy?"

"Vậy ngươi giải thích thế nào chuyện mỹ nhân lệ hả?" Bùi Chư Thành sắc mặt đen lại, cư nhiên có người dám ở dưới mắt hắn, ám hại Ca nhi!

"Lão nô... Lão nô..." Quế mama giảo hoạt, nhưng nhất thời cũng không tìm ra từ nào để biện minh, gấp đến độ người ra đầy mồ hôi, chỉ biết kêu oan uổng: "Lão gia, là có người muốn hãm hại lão nô! Lão nô là người đắc lực nhất bên người Tứ tiểu thứ, chỉ sợ là có người muốn gây bất lợi cho Tứ tiểu thư, cho nên muốn thiết kế hãm hại trừ bỏ lão nô a!" Lại đem nước bẩn hắt lên người Thư Tuyết Ngọc.

"Đúng rồi, mảnh vụn thuốc!" Bùi Nguyên Dung bỗng nhiên nhanh trí, tranh công nói: "Phụ thân, mảnh vụn thuốc hẳn là vẫn còn, chỉ cần xem bên trong có mỹ nhân lệ hay không, không phải rõ ràng sao? Nếu sự thật đúng không phải như vậy, thì hiển nhiên mỹ nhân lệ được cho vào sau, tức là có người hãm hại Quế mama." Nàng hiếm khi mới thông minh một lần, có thể nghĩ tới điểm mấu chốt như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tử Uyển trong lòng cả kinh, Quế mama người này xảo trá dị thường, lại thao túng Tĩnh Xu trai, chỉ sợ tiểu thư không có biện pháp tra được.

Liếc nhìn trộm một cái, vẫn thấy Bùi Nguyên Ca thần sắc thê lương như cũ, giữ chặt cánh tay Bùi Chư Thành, rơi nước mắt.

Nhưng mà, nghe thấy lời này, sắc mặt Quế mama lại trắng bệch, cơ hồ tê liệt ngã xuống. Trước đó nàng thêm mỹ nhân lệ, sợ sau khi Bùi Chư Thành trở về phát hiện khác thường, liền đem toàn bộ vụn thuốc xử lí sạch sẽ. Tuy rằng sau đó không thêm dược vào nữa, nhưng vì cẩn thận, nên vẫn đem vụ thuốc dọn sạch. Vốn dĩ nàng có thể tiếp tục ngụy biện rằng do Thư Tuyết Ngọc hãm hại nàng, nhưng tam tiểu thư nói vậy, không phải hại chết nàng sao? Bởi vì nàng không thể mang được vụn thuốc ra chứng minh!

Nếu trong lòng không có quỷ thì cần gì phải xử lý sạch sẽ vụn thuốc?

Đúng lúc này, hộ vệ bên người Bùi Chư Thành là Thạch Nghiễn đã quay về, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, xong lập tức lui ra. Sắc mặt Bùi Chư Thành càng thêm khó coi, vỗ mạnh lên án kỷ, tức giận nói: "Ngươi còn nói là người khác hãm hại ngươi hả? Vừa rồi Thạch Nghiễn đến đại dược phòng hỏi qua, con của ngươi Quế Thừa Tường nửa tháng trước vừa vặn đã mua mỹ nhân lệ, ngươi định giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ là con ngươi mua hãm hại ngươi sao?"

Quế mama không nghĩ tới Bùi Chư Thành tra được nhanh như vậy, chứng cứ rành rành, thê lương nhìn xung quanh, lại không thể nghĩ ra bất cứ từ nào để chối tội, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía Chương Vân xin giúp đỡ.

Quế mama là quân cờ mà Chương Vân nhọc lòng an bài ở Tĩnh Xu trai, là tâm phúc, tất nhiên Chương Vân không muốn nhìn nàng cứ như vậy thảm bại, đang muốn thay Quế mama cầu tình, đột nhiên nhìn đến khuôn mặt xanh đen của Bùi Chư Thành liền thanh tỉnh.

Nàng giả cắt thịt chữa bệnh, nhưng bệnh tình của Bùi Nguyên Ca lại thật sự chuyển biến tốt, lão gia vốn đã nổi lên nghi ngờ, nếu giờ phút này nàng nói đỡ cho Quế mama, khó bảo đảm lão gia sẽ không chuyển nghi ngờ sang nàng.

Quế mama, nàng tuyệt không thể cứu!

Không những không thể cứu, mà còn phải phạt thật nặng, mới có thể tiêu trừ sự nghi ngờ của lão gia.

"Quế mama, ngươi thân là vú nương của tứ tiểu thư, lại là mama quản sự của Tĩnh Xu trai, tứ tiểu thư kính trọng ngươi như vậy, nhưng vì sao ngươi phải làm ra chuyện hãm hại chủ nhân thế này?" Chương Vân lớn tiếng quát: "Ngươi không nghĩ cho ngươi, cũng phải nghĩ cho người nhà ngươi chứ, sao lại có thể hồ đồ như vậy?" Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ "người nhà của ngươi".

Quế mama cả người run lên, biết mình đã trở thành đồ bỏ đi, trong lòng bi phẫn, nhưng vì người nhà, hơn nữa vì con trai của nàng, chỉ có thể cắn răng thừa nhận, không ngừng dập đầu nói: "Đều là lão nô nhất thời hồ đồ, vụng trộm lấy đồ trang sức của tiểu thư đem ra ngoài bán, sợ tứ tiểu thư phát hiện, cho nên đã ... Nếu tứ tiểu thư đã chết, sẽ không thể truy cứu được nữa, vừa vặn nghe nói mỹ nhân lệ này có thể làm cho người ta chết không rõ ràng, vì thế... Việc này không liên quan tới người nhà lão nô, Thừa Tường không biết gì hết, nó chỉ giúp lão nô đi mua thuốc mà thôi, van cầu lão gia, tha cho Thừa Tường một mạng!"

"Loại ác nô này dám cả gan mưu hại cả chủ tử, theo lý đánh chết. Về phần Quế Thừa Tường con trai nàng, theo lời nàng, không biết chuyện, nên chỉ tính là tòng phạm, đánh 50 trượng, đuổi ra khỏi phủ đi, ý lão gia như thế nào?" Chương Vân xin Bùi Chư Thành ý kiến.

"Hừ, dễ dàng cho hắn quá!"

Thấy Bùi Chư Thành không có dị nghị, Chương Vân đang muốn sai người động thủ thì Bùi Nguyên Ca đột nhiên nói: "Phụ thân, tuy Quế mama nhất thời hồ đồ, nhưng nàng hầu hạ con nhiều như vậy năm, không có công lao cũng có khổ lao, phụ thân, xin người khai ân, tha nàng một mạng, đuổi nàng ra khỏi phủ cũng được. Bệnh của con còn chưa hết, người coi như con tích chút âm đức, được không?"

Ai cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyên Ca sẽ cầu tình cho Quế mama. Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Quế mama vừa khó hiểu vừa lo sợ, vừa rồi trải qua một trận sinh tử, ý thức lại càng thêm rõ ràng, ngẫm lại ngôn hành cử chỉ của Bùi Nguyên Ca hôm nay, nàng cơ hồ có thể xác định, mọi việc hôm nay không phải trùng hợp, mà rất có thể là do một tay Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển gây nên! Hơn nữa, dẫn dắt mọi chuyện theo đúng khống chế của nàng ta, đến cuối cùng nàng lại ngồi yên cao tọa, trưng ra bộ mặt của người bị hại, người người đồng tình.

Nghĩ đến Bùi Nguyên Ca tâm cơ thâm trầm như thế, trong lòng Quế mama càng thêm lo sợ. Nếu nàng ta đã nghĩ trăm phương ngàn kế muốn loại bỏ nàng, vì sao ngay tại thời điểm sắp thành công đến nơi, lại muốn cầu tình thay nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.