Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 34




Một bóng đen lén lút lẻn vào trong phòng, y phục đen, tóc đen hòa làm một với bóng đêm. Nếu không phải trên mặt đeo mặt nạ bạc lóe sáng thì dường như không thể phát hiện được. Bùi Nguyên Ca cho rằng Chương Vân lại giở trò muốn bôi nhọ trong sạch của nàng. Nhưng nàng nhanh chóng phủ định, nếu như thế, người này sẽ không im lặng như vậy, hẳn phải gây huyên náo ồn ào cho mọi người biết, để nàng hết đường chối cãi mới phải.

Người đó bỗng nhiên dừng lại, phát hiện ra sự tồn tại của Bùi Nguyên Ca, liền lắc mình tới sau lưng nàng, đưa tay ra định làm nàng hôn mê bất tỉnh.

Bùi Nguyên Ca hoảng hốt, ra sức né tránh, tóc đen mượt như thác nước, vạch ra đường cong tuyệt mĩ, gương mặt thất kinh lộ ra bị ánh trăng bao phủ. Người đó nhìn thấy mà ngẩn người, nhưng nhanh chóng định thần, rút trong tay áo ra thủy chủ sáng loáng, đặt vào cổ Bùi Nguyên Ca: "Đừng nhúc nhích, cũng đừng gọi người. Yên tâm, ta không cướp sắc, chỉ cướp tiền! Trong phòng có vật gì đáng tiền đều lấy hết ra đây."

Chỉ một chiêu cũng biết người này thân thủ nhanh nhẹn, nàng không có khả năng chống lại.

Bùi Nguyên Ca thuận theo: "Được, ngươi buông ra, ta lấy cho ngươi!"

"Coi ta là kẻ ngốc sao?" “Mặt nạ bạc” cười nhẹ, nhưng cũng kinh ngạc với vẻ trấn tĩnh của nàng, không giống khuê nữ yếu đuối: "Cứ như vậy đi lấy, không được giở thủ đoạn!"

Bị bắt giữ, Bùi Nguyên Ca từ từ mở tráp, lấy hết vàng ngọc trang sức ra. Người nọ không lấy, cũng không lên tiếng, hiển nhiên không hài lòng. Bùi Nguyên Ca tiếp tục lục lọi lấy ra thỏi vàng thỏi bạc, châu ngọc các loại, người đó chỉ nhìn lướt qua, cười giễu: "Những thứ tục vật này trị giá được bao nhiêu? Ít nhất cũng phải giống thủ kính tráng men (gương cầm tay) này, hoặc bình phong tử đàn đầu giường bên kia thì còn miễn cưỡng chấp nhận! Mau đưa hết đồ đáng giá ra đây, nếu không ta sẽ không khách khí!"

Đúng lúc này, ngoài viện mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, hướng tới Tĩnh Xu trai.

Người đeo mặt nạ bạc khẽ thở dài, nhanh như vậy đã bị phát hiện, thủ vệ Bùi phủ quả nhiên không tầm thường.

Động tĩnh lớn như vậy, Tĩnh Xu trai nhanh chóng bị kinh động, ánh nến đều sáng lên. Tử Uyển vội vàng xông vào, châm nến, lo âu nói: "Không xong rồi, tiểu thư, có thích —— aa!" Nàng thấy tiểu thư nhà mình bị một hắc y nhân đeo mặt nạ uy hiếp: "Ngươi là ai? Mau thả tiểu thư nhà ta ra!" Biết sẽ kinh động người khác nên nàng cố gắng nói thấp giọng.

Thế này mới giống phản ứng nữ tử nên có chứ! Người đeo mặt nạ bạc cúi đầu nhìn Bùi Nguyên Ca vẫn trấn tĩnh như thường. Nàng ấy, thật sự là cô nương mới mười ba tuổi sao?

Trong sân truyền đến giọng nói quan tâm của Bùi Chư Thành: "Ca nhi, trong phủ có thích khách, con không sao chứ?"

Người nọ ghé vào lỗ tai nói: "Đuổi hắn đi!"

"Con không sao." Bùi Nguyên Ca nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ giọng đáp: "Phụ thân ở bên ngoài, ta làm nữ nhi không ra cửa nghênh đón từ xa, đó là thất lễ, phụ thân tất sẽ nghi ngờ, có lẽ sẽ xông vào kiểm tra. Ngươi buông ra, ta ra ngoài gặp phụ thân, đuổi ông ấy đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tố giác ngươi!"

Bùi Chư Thành quả nhiên nói: "Ca nhi, sao con không nghênh đón phụ thân? Không thoải mái sao?" Giọng nói mang theo chút hoài nghi, sợ nữ nhi bị thích khách bắt cóc.

"Không có, con vừa mới tỉnh, quần áo chưa chỉnh tề, phụ thân đợi chút!" Bùi Nguyên Ca nói cho có lệ rồi lại thấp giọng: "Di nương trong phủ đối địch với ta, vô sự cũng muốn sinh sự, nếu phòng ta bị phát hiện có nam nhân, dù là đạo tặc, bà ta cũng lật ngược đổi trắng thay đen, huyên náo khiến ta mất hết danh dự. So với ngươi còn đáng sợ hơn, cho nên ngươi không cần nghi ngờ ta sẽ kim thiền thoát xác." Nàng dùng ánh mắt ý bảo Tử Uyển lấy cho nàng áo khoác.

Nghe vậy, ánh mắt người đó lóe lên, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng sau nhiều lần cân nhắc đành nói: "Được rồi!"

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên cảm thấy ngón tay đau nhức, thấy Bùi Nguyên Ca hung hăng cắn vào tay hắn, sau đó đạp mạnh một cước lên chân, nghiến thật chặt. Nam nhân đeo mặt nạ không kịp đề phòng, tức giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa phải không?"

"Ta là người có oán báo oán, có thù báo thù. Ngươi bắt cóc ta, ta cắn ngươi một cái, đạp ngươi một cước, coi như chúng ta huề nhau!" Bùi Nguyên Ca bình tĩnh nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể tức giận giết ta. Nhưng mà cha ta ở ngay bên ngoài, thị vệ Bùi phủ cũng không phải dạng bất tài, nếu ngươi biết nhẫn nhịn, mọi người đều bình an. Hay muốn vì cái cắn này, hai chúng ta cá chết lưới rách [1]? Tự ngươi chọn đi!"

Kiếp trước nàng làm việc thiện giúp mọi người, lại rơi vào kết cục như vậy. Kiếp này, nàng không bao giờ làm người tốt nữa, phàm là đắc tội với nàng, chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định báo. Thân thủ người này tốt hơn nàng, nhưng dưới tình cảnh đó, trừ phi hắn muốn bại lộ, nếu không cũng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này. Hơn nữa, nhìn hắn tức giận như vậy mà vẫn hạ thấp giọng để nói, hiển nhiên không muốn bại lộ. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca không hề sợ hãi.

Hô hấp người đó thay đổi, rõ ràng nghe được giọng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nhớ đó cho ta!"

Hắn không tình nguyện buông lỏng tay, lắc mình đến chỗ khuất.

Bùi Nguyên Ca lập tức mặc áo khoác, cùng Tử Uyển ra khỏi phòng, giả vờ làm ra bộ dáng còn buồn ngủ, hỏi: "Cha, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thấy nàng bình yên vô sự, Bùi Chư Thành mới thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì, thích khách lẻn vào phủ, đánh hôn mê một tên thị vệ, ta lo con xảy ra chuyện nên vội vàng tới đây xem. Không sao là tốt rồi, phụ thân còn phải đến viện khác thăm dò, con ngủ tiếp đi!"

Tốt lắm, chờ ngươi về phòng, xem ta trị ngươi thế nào! Nam nhân đeo mặt nạ thầm nói.

Kết quả, hắn nghe thấy Bùi Nguyên Ca ân cần nói: "Cha, con gái cũng rất lo cho hai vị tỷ tỷ và nhóm di nương, không bằng con đi cùng người, cũng an tâm hơn." Biết rõ phòng trong có thích khách, hắn còn bị nàng cắn một phát, đạp cho một cước. Nàng có ngu mới trở về phòng!

Bùi Chư Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy nữ nhi ở bên người càng an tâm hơn, gật đầu nói: "Được."

Các viện kia đều chưa lục soát người, sau đó lại có người đến báo, nói phòng chứa củi bốc cháy. Mắt thấy ngọn lửa có nguy cơ lan rộng, Bùi Chư Thành bất đắc dĩ phái người đi cứu hoả trước. Ông lo lắng là kế điệu hổ ly sơn nên phân rất nhiều người ra bảo vệ mọi người trong phủ an toàn. Giằng co một đêm, mặc dù lửa tắt không gây thành đại họa, nhưng không hề thấy chút bóng dáng của tên thích khách.

Bùi Nguyên Ca vẫn đi theo phụ thân, vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy tên thích khách này rất kỳ quái.

Trong phủ không có người thương vong, cũng không mất đồ, mặc dù lúc ấy hắn bắt nàng, muốn nàng lấy ra những đồ quý trọng, nhưng cuối cùng cũng không lấy đi vật gì cả, hiển nhiên cái gọi là "cầu tài" chỉ là lớp ngụy trang. Hơn nữa, dưới ánh nến mập mờ, không rõ, hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra trên thủ kính được tráng men trắng quý hiếm mà không phải màu gốm sứ giá rẻ tương tự, hiển nhiên rất tinh tường về pháp lang [2]. Mà khi nói đến bình phong đặt đầu giường, khẩu khí rất xem thường, dường như cũng không để vào mắt. Đứng gần như thế, nàng có thể cảm giác được y phục dạ hành màu đen trên người hắn dùng loại vải dệt mềm mịn, giá trị không nhỏ, trên người thoang thoảng mùi hoa sen thơm mát, nhàn nhạt mà tao nhã, còn có... .

Người nọ mang mặt nạ bạc, nhìn không được dung mạo, nhưng Bùi Nguyên Ca nhìn thấy rất rõ ràng, ngón tay người đó thon dài trắng noãn, dưới ánh nến sáng bóng như ngà voi, tựa như ngọc khắc, nếu không phải sống ở nơi cao sang, tuyệt đối sẽ không được như thế. Người như vậy, không thể nào là thích khách, càng không thể là đạo tặc.

Như vậy, đêm khuya hắn lẻn vào Bùi phủ, rốt cuộc có ý đồ gì? Hướng vào phụ thân nàng, hay là nàng?

Hắn, rốt cuộc là ai?

Có người phóng hỏa tiếp ứng nhiễu loạn sự chú ý, nam nhân đeo mặt nạ không mất nhiều công sức mà bình yên thoát thân. Hắn lẻn vào một chỗ ở, thay hắc y, tháo mặt nạ bạc xuống, lộ ra gương mặt khuynh thành tuyệt sắc. Nhìn dấu răng vẫn còn trên tay, đôi phượng mâu hẹp dài của Vũ Hoằng Mặc híp lại, ánh mắt trầm tĩnh, tựa như rắn độc theo dõi con mồi, khiến người ta thấy mà sợ. Môi cong lên nụ cười lạnh lùng: "Giỏi lắm, trước đoạt đi Lưu ly thất thải châu ta muốn, giờ lại cắn ta... . Bùi Nguyên Ca, ngươi chết chắc rồi!"

--- ------ ------ ------ ------ -------

[1]cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt

[2] pháp lang: là thuật ngữ dùng để gọi tên sản phẩm thủ công mỹ nghệ ở Trung Quốc. Sản phẩm được chế tác bằng cách tráng men nhiều màu lên trên bề mặt một số kim loại quý như vàng, bạc, đồng…

Thủ kính tráng men trong truyện là thuộc loại thấu minh pháp lang (透 明 珐 琅): Pháp lang có phủ lớp men trong bên ngoài. Thấu minh pháp lam chỉ tráng men pháp lam trong suốt lên cốt bằng vàng, bạc hoặc đồng sau khi được chạm nổi, khắc chìm, rồi đem nung là hoàn thành. Giống như này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.