Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Chương 4: Chương 4




"Đang ở bệnh viện."

"Anh đang ở cửa bệnh viện, em có thể xuống đây không?"

"Có chuyện gì không?" Hoắc Miên hơi xa cách, thật ra cô rất mâu thuẫn, cô không muốn quá thân thiết với Tần Sở, nhưng ngày nào cũng ở cạnh nhau, lại chẳng có cách nào để tách ra.

"Có việc." Tần Sở nghiêm túc nói.

Hoắc Miên nhìn đồng hồđeo tay, hai mươi phút nữa mới vào làm, vẫn còn kịp. Vì vậy, côđứng dậy đi ra cửa.

Hoắc Miên vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy chiếc Volkswagen rất bình dân, Tần Sởđang dựa vào xe.

Hoắc Miên hơi do dự, từ từđi đến.

Tần Sởđưa chiếc túi tái sử dụng cho Hoắc Miên: "Cho em."

"Đây là gì thế?" Hoắc Miên nghi ngờ hỏi.

"Trà chiều."

"Cảm ơn." Hoắc Miên nhận túi, gật đầu cảm ơn.

"Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi, em sắp đến giờ làm rồi." Hoắc Miên nhìn Tần Sở, suy nghĩ giữa trưa anh cố tình chạy đến cửa bệnh viện để làm gì.

"Đến đưa trà chiều cho em thôi."

"…" Hoắc Miên hoàn toàn cạn lời.

Cái này gọi là có việc à? Nói nghiêm túc như vậy, làm hại cô còn tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm.

Thật ra cô không biết, trong mắt Tần Sở, tất cả những chuyện có liên quan đến côđều là chuyện quan trọng.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì thì em đi đây."

"Đợi chút." Tần Sở hô lên.

Hoắc Miên quay đầu lại.

Tần Sở vén tóc trước trán cô ra sau tai, động tác cực kì dịu dàng.

Khuôn mặt Hoắc Miên lập tức đỏ bừng lên.

Giống như cô gái nhỏ lần đầu biết yêu.

"Được rồi, đi đi. Hôm nay anh không thểđến đón em tan làm được, công ty có việc nên tối nay anh về muộn. Cóđiều, anh sẽ cho người đến đón em, lúc đó sẽ có người gọi điện thoại cho em."

"Không cần đâu, em đi xe buýt làđược, nhà cũng gần đây mà."

Nhưng dù Hoắc Miên nói thế nào đi chăng nữa, thì Tần Sở cũng coi như không nghe, xoay người ngồi vào xe.

Hoắc Miên thở dài, cầm túi quay lại bệnh viện.

Trong phòng nghỉ.

Cô từ từ mở túi ra, bên trong là một hộp macaron màu hồng phấn, một hộp bánh su kem, một cốc cà phê nóng, còn có một hộp trái cây bốn ngăn, gồm dưa lưới, dưa hấu, dâu tây và nho.

Kiểu dáng đóng gói rất xinh đẹp tinh tế, nguyên liệu nấu ăn cũng vô cùng tươi mới.

"Trời ơi, đây chẳng phải là bánh ngọt của tiệm 37 độ sao? Bánh ởđây đắt cực kì, nghe nói một cốc cà phê có giá ba trăm tệ. Đàn chị, chị thật là sang chảnh. Có phải chị vừa mới trúng số năm triệu không?" Hoàng Duyệt sáp lại gần, thấy nhãn hiệu trên túi thì ngạc nhiên cảm thán.

"Không, người ta tặng đấy, chị nào dám tự mua mấy thứđắt tiền thế này."

Hoắc Miên biết tiệm 37 độ, đây là tiệm cà phê lớn nhất vùng, là một nơi chuyên để uống trà chiều.

Phần lớn các quý bàđều đến đây tiêu tiền, vì người bình thường không đi nổi, nghe nói một cốc cà phê hơn ba trăm tệ, một cốc kem hơn năm trăm tệ, đắt đến mức đáng sợ.

Những món Tần Sở mua ít nhất cũng phải một nghìn tệ.

Một nghìn tệ, gần bằng một tháng tiền sinh hoạt của cô. Bây giờ, Tần Sở lại mua cho cô bữa trà chiều một nghìn tệ.

Hoắc Miên mơ hồ cảm thấy ngực mình đau nhói.

Có lẽ vì mấy năm qua cô sống khổ quen rồi, hiện giờ thật sự không quen tiêu tiền kiểu vung tay quá trán nữa.

"Người ta tặng sao? Người theo đuổi à, ha ha, nói đi, ai tặng chị?" Hoàng Duyệt thần bí hỏi.

"Không phải, là bạn thân của chị tặng, người bạn làm tiếp viên hàng không đó, em cũng biết còn gì." Bất đắc dĩ, Hoắc Miên đành phải lấy Chu Linh Linh ra làm bia chắn.

Sau đó, cô chia bánh cho mấy y tá trong phòng, mọi người đều ăn ngon lành.

Đến giờ vào làm, một bác sĩ nam đột nhiên gõ cửa: "Xin hỏi, Hoắc Miên cóđây không?"

"Tôi là Hoắc Miên." Hoắc Miên lau miệng, đứng dậy nói.

"Tặng, tặng em." Bác sĩ nam lấy một bó hoa hồng đỏ từ sau lưng ra, Hoắc Miên ngạc nhiên nhìn.

Vấn đề chính ởđây là cô không hề biết người đứng trước mặt mình là ai.

Ai có thể nói cho cô biết chuyện gìđang xảy ra thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.