Titanic - Trong Vũ Trụ

Chương 46: Phiên ngoại 1




Bốn người cùng ăn cơm xong, Mộ Phi tiễn bước hai vị phụ huynh, liền dẫn Cao Nam về nhà.

Phong cảnh ban đêm của S thị rất đẹp, đứng trên ban công, có thể nhìn thấy ánh đèn từ các căn nhà trải dài, thật ấm áp.

Cao Nam bưng chén nước đến ban công, nhìn thấy Mộ Phi đang ngắm cảnh phía xa, trên khuôn mặt điềm tĩnh nở nụ cười.

“Có thấy lạnh không?” – Vừa đến ban công, có gió thổi tới, mới là đầu mùa đông nên cũng có chút lạnh.

Mộ Phi nhận chén nước từ tay Cao Nam, trên mặt là nụ cười sáng lạn: “Không lạnh, không thấy lạnh chút nào cả.”

Cao Nam nhìn hắn một lát, liền tựa vào tường, cũng nhìn về phương xa, sau một lúc mới mở miệng: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Với em anh cũng không có gì phải giấu diếm.” – Mộ Phi trong lòng sung sướng đáp ứng, hắn uống một ngụm nước ấm, thoải mái thở ra.

“Thái độ của cha mẹ em rất kỳ quái, thấy anh nói thẳng như vậy, mà họ không hề kinh ngạc, cũng không hề tức giận, nhất là mẹ em, sao bà ấy có thể nhẫn nhịn được chứ?” – Cao Nam thản nhiên nói, quay đầu nhìn Mộ Phi.

“Chẳng lẽ em muốn anh bị mẹ em mắng, bị cha em đánh?” – Mộ Phi hơi nhíu mày, tà nghễ nhìn hắn.

“Sao có thể thế được?” – Trong lòng anh mong giải quyết êm đẹp chuyện này cỡ nào chứ, cha mẹ hắn có thể tức giận, nhưng không nghĩ tới là mọi chuyện lại rất thuận lợi, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, không nên quá thuận lợi như vậy. Cao Nam thần sắc hoảng hốt nghĩ.

“Em cũng đừng có suy nghĩ linh tinh, anh nói cho em biết một sự thật, chúng ta có được ngày hôm nay, thật sự là phải cảm ơn Mộ Hàn rất nhiều, tất cả đều nhờ giúp đỡ của nó cả.” – Mộ Phi cười híp mắt, em trai hắn, khả năng thuyết phục là số một, kỳ thật hắn cũng ngạc nhiên, không biết Mộ Hàn đã dùng cách gì để thuyết phục cha mẹ Cao Nam.

“Mộ Hàn?” – Cao Nam kinh ngạc nhìn gã.

Mộ Phi gật đầu: “Trước khi chúng ta đi gặp cha mẹ em, Mộ Hàn đã gặp hai bác trước rồi, đã kể hết chuyện của chúng ta cho cha mẹ em, còn về việc nó thuyết phục cha mẹ em thế nào thì anh cũng chịu.”

Cao Nam thoải mái, khó trách cha mẹ anh sau khi nghe Mộ Phi nói một chút cũng không kinh ngạc, hóa ra là đã sớm biết.

Mộ Phi nghiêng đầu nhìn Cao Nam trong chốc lát, ý cười càng đậm: “Kỳ thật anh còn một chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?” – Cao Nam hỏi.

“Phương Lệ Nhã đột nhiên thay đổi chủ ý không muốn kết hôn với em, cũng là do Mộ Hàn làm.” – Mộ Phi bẩm báo chi tiết.

Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Hắn ở trong, lúc ấy không thể bình tĩnh nghĩ được nhiều biện pháp như vậy. Rốt cuộc vẫn là Mộ Hàn nhìn thông suốt.

Cao Nam giật mình, Mộ Hàn vốn kín đáo, hóa ra vẫn âm thầm thực hiện kế hoạch. Thảo nào y thường xuyên tới giúp đỡ mình, còn cố ý thân cận với Phương Lệ Nhã để tìm hiểu rõ về cô ấy, mới có thể nghĩ ra cách tốt nhất để khuyên nhủ.

Cao Nam suy nghĩ, đột nhiên anh nở nụ cười, có lẽ là phải cảm ơn Mộ Hàn, không có y giúp đỡ, anh với Mộ Phi chắc không thể về lại bên nhau.

Gió lạnh phơ phất, thổi bay vài sợi tóc trên trán anh, nụ cười tỏa sáng như ánh đèn phía xa kia, mọi lo lắng trong lòng tan biến, cả người thoải mái thư thái rất nhiều.

Mộ Phi nghiêng đầu nhìn, Cao Nam khi cười rộ lên như ánh nắng ấm áp, giống như là ánh mặt trời chiếu vào tim hắn, khiến cho cả người hắn đều nóng lên.

Hắn di chuyển xe lăn, đối diện với Cao Nam, chậm rãi tiến đến gần, nắm chặt lấy tay Cao Nam, giống như trẻ con đòi ăn kẹo: “Làm sao bây giờ, anh muốn….”

Cao Nam mặt mày tối sầm, cố gắng rút tay về, nhưng Mộ Phi nắm quá chặt, hắn hít sâu, ôn tồn cự tuyệt: “Anh bị thương, không thể, chờ vết thương của anh tốt lên rồi nói sau.”

“Nhưng anh khó chịu.” – Mộ Phi ủy khuất nhìn Cao Nam.

Cao Nam bình tĩnh: “Chịu dựng.”

Mộ Phi than nhẹ một tiếng, buông tay, cúi đầu, tự mình đẩy xe lăn đi vào, Cao Nam nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm thấy cô đơn thê lương, không khỏi có chút đau lòng, đang định nói một hai câu an ủi, chợt nghe Mộ Phi nói: “Em không muốn thì thôi, nhưng dù sao em cũng phải giúp anh tắm rửa.”

Những lời Cao Nam định nói lên đến miệng rồi lại nuốt trở vào, tắm rửa! Anh cảm thấy da đầu run lên, mấy ngày nay vẫn giúp hắn tắm rửa, mỗi ngày đều giúp hắn giải quyết vấn đề cá nhân, anh cứ nghe thấy hai chữ tắm rửa là đau đầu, nhưng mà lại không thể để người đang bị thương tự mình tẩy rửa, như vậy cảm giác có chút vô nhân đạo.

Cao Nam giúp Mộ Phi tắm rửa như bình thường, ngoài tắm rửa ra thì còn làm một số chuyện khác nữa, nhưng mà người kia có vẻ như không được thỏa mãn, khi ngủ vẫn còn không thành thật, cứ ôm lấy anh cọ cọ, cọ đến mức anh thấy không thoải mái, ngủ cũng không yên.

“Anh làm gì thế hả? Không ngủ đi!” – Trong bóng đêm, Cao Nam nhịn không được quát lớn, một bên gỡ tay người nào đó ra.

Thanh âm của Mộ Phi ủy khuất: “Chồng em đang bất mãn!”

Cao Nam ngăn cản tay hắn, thật sự là không chịu nổi, xoay người đối diện với hắn, bất đắc dĩ nói: “Em đã nói anh hiện tại đang bị thương, phải tĩnh dưỡng cho tốt, không cần cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó được không?”

“Anh là thanh niên trai tráng khỏe manh, nếu với người mình yêu không có ý nghĩ khác, thì chắc chắn là có vấn đề rồi, không tâm lý có vấn đề thì là thân thể có vấn đề.” – Mộ Phi chính nghĩa nói.

Khóe miệng Cao Nam run rẩy, trong đầu nảy lên ý niệm muốn đấm hắn một phát, nhưng phải cố kiềm lại, anh chậm rãi nói: “Nhưng anh cũng phải hiểu rõ tình trạng lúc này chứ, em biết anh khó chịu, nhưng mà anh đang bị thương, em không muốn anh bị thương thêm nữa.”

Mộ Phi nâng đùi phải đặt lên đùi Cao Nam, Cao Nam nhẹ nhàng động, muốn đẩy hắn ra, chỉ nghe Mộ Phi “Ối” một tiếng, Cao Nam hoảng hốt, vội vàng mở miệng, sốt ruột hỏi: “Sao thế? Đụng vào miệng vết thương sao?”

Mộ Phi vẻ mặt đau đớn kịch liệt: “Em có muốn cự tuyệt thì cũng nên nhẹ nhàng thôi, không thể mưu sát chồng em vậy chứ.”

Cao Nam nghĩ là đã đá vào chân trái Mộ Phi, vẻ mặt áy náy: “Thực xin lỗi, không phải em cố ý.”

Mộ Phi nằm thẳng tắp trên giường, ánh mắt khép hờ, đáy mắt tràn đầy lưu quang, làm cho người ta thấy gian trá.

“Cao Nam, đến thôi, chúng ta làm thôi. Hôm nay ba mẹ em vất vả lắm mới thành toàn cho chúng ta, anh cả ngày hưng phấn đến không ngủ được, nghĩ đến sau này chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, liền đặc biệt cao hứng, muốn ôm em.”

Cao Nam nghiêm mặt nhìn hắn, trừng mắt: “Làm gì có ai như anh, đã nói sau này có thể ở bên nhau, sao cứ phải gấp thế.”

Mộ Phi mềm giọng cầu xin: “Đối với anh hôm nay là ngày đặc biệt mà. Em đáp ứng anh đi. Em không biết là hai người yêu nhau ở bên nhau, càng yêu càng muốn làm sao? Hay là em không thương anh?”

Trên trán Cao Nam nổi đầy gân xanh, cuối cùng không chịu nổi Mộ Phi thế này, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng, nhưng sau đó anh nhanh chóng hối hận.

Người nào đó cư nhiên bắt anh dùng miệng làm!

“Chúng ta chưa thử qua thôi!” – Mộ Phi vô sỉ cười.

Kỳ thật là hắn vẫn muốn thử xem, còn ở trong đầu suy nghĩ rất nhiều lần, mỗi lần nghĩ tới Cao Nam ghé vào dưới thân, hắn liền cảm thấy đặc biệt hưng phấn.

Người ta bị thương, không cần so đo, Cao Nam tự mình an ủi!

Cao Nam vừa tự an ủi mình, vừa làm theo tâm ý của Mộ Phi….

Đợi đến khi Mộ Phi thấy mỹ mãn ôm Cao Nam ngủ, Cao Nam một chút buồn ngủ cũng không có, lặng yên nhìn Mộ Phi đang ngủ say, suy nghĩ miên man.

Từng nghĩ tới vô số chuyện xảy ra trước kia, mãi đến hôm nay mới được viên mãn.

Trên thế gian này, chuyện hạnh phúc nhất là được gặp một nửa của mình, có thể cùng người ấy bên nhau đến hết đời.

Anh rốt cuộc cũng hiểu được cái gì là một lòng bên nhau, vĩnh viễn không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.