Titanic - Trong Vũ Trụ

Chương 27




Mộ Phi không chắc là tối nay Cao Nam có thể đến đây không, nhưng mà hắn vẫn muốn chờ Cao Nam đến, hắn có chuyện muốn nói với Cao Nam, nếu không nói ra, chắc là đêm nay hắn không ngủ được mất.

Sau khi về nhà, hắn ngồi xuống sô pha, tuy là bật ti vi nhưng mà chẳng có âm thanh gì lọt vào tai hắn được cả, hắn chỉ tập trung xem khi nào thì có âm thanh mở cửa.

Hắn nghĩ là hắn không làm chuyện gì quá phận hết. Cao Nam thẳng thắn như vậy, hắn hẳn phải rất yên tâm, nhưng vì sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy có gì đó bất an, chỉ có khi theo dõi anh, hắn mới yên tâm phần nào.

Thứ mất đi mà tìm lại về lại càng thêm quý giá, phải mất sáu năm mới tìm được tình yêu của mình, trái tim trong lồng ngực hắn như lại hồi sinh, bởi vì có người mình yêu ở bên cạnh, sẽ không còn cảm thấy tịch mịch cô đơn nữa, chính vì vậy, hắn rất sợ, sợ mình lại phải mất đi tình cảm này một lần nữa.

Cao Nam đứng ngoài cửa, do dự thật lâu mới chậm rãi mở cửa. Cánh cửa mở ra, anh nghĩ Mộ Phi đã đi ngủ rồi, vì thế anh muộn mới quay lại, vì không biết phải đối mặt với Mộ Phi như thế nào? Anh đã thẳng thắn, nhưng sự tin tưởng của Mộ Phi đối với anh có bao nhiêu? Cho nên hắn mới cố ý đi theo anh, cố ý xuất hiện trước mặt mẹ anh.

Cao Nam vào đến phòng khách mới phát hiện Mộ Phi vẫn chưa ngủ ti vi vẫn bật, Mộ Phi nghe được âm thanh mở cửa, vội vàng bật dậy, kinh ngạc nhìn Cao Nam, sửng sốt một hồi lâu mới đứng dậy, cười nói: “Em đã về rồi, anh cứ nghĩ đêm nay anh không về.”

Cao Nam nhìn hắn một cái rồi lảng tránh, nụ cười trên mặt Mộ Phi dần dần ảm đạm, chỉ có âm thanh của ti vi phát ra, không biết là đang chiếu kịch gì, thấy có tiếng nữ diễn viên khóc, kèm theo đó là nhạc nền rất bi thương.

Im lặng một lúc sau, Mộ Phi bình tĩnh nói: “Chả lẽ em không có chuyện gì muốn nói với anh?”

Cao Nam nhìn hắn, sắc mặt trầm như nước: “Anh nghĩ em nên nói gì?”

Mộ Phi khẽ thở dài, bình tĩnh nói: “Cao Nam, anh chờ em về, là anh muốn nói chuyện với em.”

Trong mắt Cao Nam lóe lên một tia bối rối, sắc mặt trắng bệch, anh không biết là Mộ Phi muốn nói với hắn cái gì, trong đầu anh chỉ có một từ duy nhất xẹt qua đó là chia tay, tâm trí anh hoàn toàn rối loạn, anh cần cố gắng bình tĩnh một chút để có thể nói chuyện.

Anh và Mộ Phi chia cách sáu năm. Sáu năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để thay đổi nhiều chuyện, thay đổi một con người, cho dù hiện tại hai người ở bên nhau, cũng không có nghĩa là mọi chuyện đều ổn, dù sao cũng đã sáu năm.

Tâm tư biến đổi không ngừng, anh cố gắng tươi cười, nói: “Hôm nay em hơi mệt, để em đi tắm rửa một chút, xong rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện.”

Mộ Phi làm sao hiểu được tâm trạng lúc này trong lòng Cao Nam, nhẹ giọng đáp: “Được, anh chờ em.”

Cao Nam tắm rửa xong đi ra ngoài phát hiện trong phòng trống trải, cả thanh âm ti vi cũng không có, anh tìm trong phòng, cũng không hề thấy Mộ Phi, anh bối rối gọi tên Mộ Phi, thấy Mộ Phi lên tiếng, anh mới phát hiện ra Mộ Phi đang ở ban công.

Trên ban công có mấy chậu cây cảnh, một chiếc bàn gỗ lại thêm hai chiếc ghế, mà Mộ Phi đang nằm trên ghế nhìn bầu trời tối đen như mực.

Hai chiếc ghế dựa kia là lần trước hai người đi cửa hàng đồ gia dụng mua về, Mộ Phi vừa liếc mắt một cái là thích luôn, Cao Nam cười bảo hắn, chỉ có mấy cụ già mới dùng ghế dựa thôi, thanh niên trẻ tuổi như vậy mua về để ngày nào cũng nằm sao?

Mộ Phi cười hì hì bảo, anh nhìn qua đã thích, cảm giác thực rất tốt. Anh cứ mua trước, chờ đến khi chúng ta già đi, lấy ra dùng, sau đó cùng nhau nằm trên ghế, ngắm mặt trời lặn.

Cao Nam bảo hắn sao chưa gì đã nghĩ đến chuyện già rồi.

Mộ Phi ôm lấy Cao Nam thừa dịp không có người liền hôn anh một cái, còn nói, anh chỉ muốn sống với em cả đời, chẳng lẽ em không muốn sao?

Cao Nam cười gật đầu, Mộ Phi liền cao hứng mua hai chiếc ghế đấy về.

Mua về nhà, Mộ Phi phát hiện ra chiếc ghế nằm rất thoải mái, có thể nằm ngủ trưa, còn có thể làm một số chuyện khác nữa, chính là Cao Nam cảm thấy ghế có hơi cứng.

Cao Nam lắc đầu, bỏ mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, ngồi xuống bên cạnh, gió đêm tháng tư thổi qua, thực thoải mái.

Mộ Phi đã nghĩ lâu rồi, nhưng mà không biết phải mở miệng thế nào, hai người lại rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau, Mộ Phi cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Cao Nam, trước kia anh cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau là có thể, nhưng hóa ra là không phải, yêu một người, thì bao giờ cũng muốn chiếm giữ người đấy nhiều hơn, chiếm giữ được tâm người ấy, muốn được người nhà của người ấy chúc phúc, mà còn có nhiều điều phải đối mặt, hai người yêu nhau, ở bên cạnh nhau không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là chuyện của hai gia đình hai nhà. Nhà anh đã giải quyết được rồi, còn nhà em thì sao? Khi nào thì có thể giải quyết được?”

Cao Nam nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: “Trước kia khi em thích anh, cảm giác lúc đó thực sự phức tạp. Rõ ràng là vui vẻ, nhưng lại rất sợ hãi, sợ mình bị người khác ghét bỏ, sợ bị mắng, cũng sợ bị người nhà phát hiện tính hướng của mình có vấn đề. Với anh, một lần nữa được ở bên anh, em nhận ra mình không phải chỉ là thích anh, mà là thực sự yêu anh. Nhiều năm như vậy nhưng tâm ý của em không hề thay đổi, em càng ngày càng yêu anh nhiều hơn nữa.”

Tâm tình Mộ Phi vui sướng hẳn lên, trên mặt cũng không tự giác nở nụ cười.

“Em nghĩ như vậy thì tốt rồi, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được, em sẽ không để ý đến bất cứ điều gì, cho dù bị người ngoài phỉ nhổ em cũng vui vẻ chịu đựng, cho dù vạn kiếp bất phục em cũng không oán giận nửa câu, nhưng mà có những việc không phải cứ đơn giản như suy nghĩ của em, em không thể cứ ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình, không để ý đến cảm giác của người nhà em, của cha mẹ đã sinh ra và nuôi em trưởng thành. Từ trước đến giờ, em chưa từng làm điều gì cho họ cả, hiện tại em cũng cần phải vì họ mà hi sinh.” – Thanh âm của Cao Nam rất nhẹ, tựa như một làn gió, ưu thương.

Mộ Phi kinh hãi nhìn Cao Nam, thấy trong mắt hắn là một mảnh bi thương bao phủ, một giọt nước ẩn hiện nơi khóe mắt, trong lòng hắn vô cùng căng thẳng, nụ cười biến mất, vội vàng hỏi: “Cao Nam, em nói những lời này là có ý gì?”

Cao Nam hít một hơi, quay đầu nhìn hắn, nụ cười méo mó: “Mấy hôm trước, cha em nói cho em biết, khi đi khám bệnh với mẹ, phát hiện ra mẹ em bị ung thư, nhiều nhất chỉ sống được ba năm mà thôi.”

Mộ Phi tràn đầy khiếp sợ: “Làm sao có thể như thế?”

Cao Nam cười khổ: “Em cũng không biết tại sao lại thế. Mẹ em bình thường không quan tâm đến chuyện gì, nhưng có một số việc không thể không làm, bà nói ước nguyện duy nhất là lúc còn sống có thể được bế cháu nội.

Mộ Phi nhất thời không nói gì, Cao Nam cũng không để cho hắn kịp nói, tiếp tục: “Mộ Phi, anh thông minh như vậy, chắc chắn là hiểu ý tứ của em đúng không? Đây là nguyện vọng duy nhất của mẹ em, em không thể để cho bà chết mà không nhắm mắt, anh hiểu chứ?”

Mộ Phi hoàn toàn rối loạn, những lời Cao Nam nói cứ như sét đánh bên tai, tại sao sự tình lại chuyển thành thế này chứ!

“Có lẽ chúng ta nên tìm bác sĩ nước ngoài, biết đâu có thể cứ được cô thì sao? Cao Nam, em không cần khổ sở, anh sẽ giúp em.” – Mộ Phi bối rối nói.

Cao Nam thống khổ nhìn hắn: “Mộ Phi, em thực sự không nghĩ tới, nhưng mà, chúng ta có thể quên nhau đi được không, chúng ta chia tay đi.”

Mộ Phi càng bối rối hơn, đứng dậy, đến bên người Cao Nam, giữ chặt tay Cao Nam, nói năng lộn xộn: “Cao Nam, em nghe anh nói, không thể như thế được, sao em có thể dễ dàng đề nghị chia tay được, chúng ta rất vất vả mới có thể được ở bên nhau, không thể chia tay như vậy. Cô bị bệnh, anh sẽ nhờ cha mẹ tìm bác sĩ tốt nhất chữa bệnh cho cô, cô sẽ không sao đâu, nhất định không sao! Cao Nam, em không thể quyết định như thế được, em không nghĩ tới cảm nhận của anh sao?”

Mộ Phi ngồi xổm trước mặt Cao Nam, tay Cao Nam bị hắn lôi kéo, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, Cao Nam đau xót nhìn Mộ Phi, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Mộ Phi, nếu anh là em, anh sẽ lựa chọn thế nào? Chắc chắn anh sẽ lựa chọn giống em thôi. Mộ Phi, chúng ta chia tay đi!”

Mộ Phi lắc đầu: “Không được, anh không thể chia tay em, không được….. Thời gian không có em anh sống cũng như chết, anh vất vả lắm mới có thể hồi sinh một lần, vất vả lắm mới có thể tìm được người muốn sống cùng anh cả đời, anh không thể buông tay được, không thể….”

Cao Nam chưa bao giờ thấy Mộ Phi có biểu cảm như thế này, đau đớn thở dài: “Anh lại muốn làm gì vậy?!”

Mộ Phi vươn tay ôm lấy cổ Cao Nam, chuẩn xác hôn anh, nụ hôn bá đạo lại hung hãn, cơ hồ là cắn chứa không phải hôn, điên cuồng bạo ngược càn quét trong miệng Cao Nam, mãi đến khi có mùi máu tươi, hắn mới thanh tỉnh một chút.

Mộ Phi ôm Cao Nam vào lòng, gắt gao, miệng còn lẩm bẩm: “Em đáp ứng anh cả đời này sẽ không rời xa anh, em sẽ không rời xa anh, đúng không?”

Cao Nam cứ để hắn ôm mình, không nói lời nào.

Cao Nam biết, biết anh thực sự đã làm tổn thương Mộ Phi rồi, bộ dáng điên cuồng của Mộ Phi làm cho anh vừa sợ hãi vừa day dứt. Anh cũng không muốn làm tổn thương Mộ Phi, nhưng sự thật luôn trần trụi như vậy, nói thật, có lẽ sẽ tốt hơn. Đau đớn cũng chỉ là nhất thời, thời gian rồi cũng sẽ dần xóa đi nhứng đau thương ấy.

Trong đầu Mộ Phi chỉ có một ý nghĩ, đó là giữ Cao Nam ở bên người mình, vĩnh viễn. Gã điên cuồng như dã thú, cắn xé con mồi của mình, mãnh liệt tàn bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.