Tình Yêu

Chương 29: Hoang mang




:

"Còn ngẩn ra đấy làm gì? Người cũng đã đi rồi". Hắn bỏ lại lời này rồi tự đi vào nhà trước.

"Tiểu Bạch, anh sao lại về sớm hơn vậy, không phải đã nói mấy ngày nữa mới về sao?". Cô cố tình không để ý tới lời châm chọc đầy mùi chua của hắn.

"Làm xong chuyện thì về thôi". Không về sớm sao thấy được cái trò đẹp mắt vậy chứ? Phan Thừa Hi nói thầm.

"À, về lúc nào vậy, sao không nói với em một tiếng?". Đóng cửa lại, thấy hắn ngồi trên ghế cô cũng ngồi theo, vòng quay sau lưng muốn xoa bóp cho hắn chẳng ngờ hắn lại né tránh. Lúng túng nhìn hai tay mình, cô bắt đầu có chút tức giận, cô lại không vụng trộm với người đàn ông khác, không phải chỉ ra ngoài có chút thôi sao? Gì vậy chứ? Cô còn chưa hỏi đến hắn đấy? Lần trước gọi điện thoại vì sao lại là Hác Đình nghe điện, vì sao đi công tác với Hác Đình cũng không nói tiếng nào với cô?

"A, không có gọi điện? Em còn không biết xấu hổ mà hỏi anh?"

Dương Dương cầm điện thoại di động lên mới biết không còn điện nữa, tự động tắt máy, "Em... Em không biết điện thoại hết pin"

"Là hết pin, hay là cố ý tắt máy? Thanh mai trúc mã khó có được một lần gặp mặt, bị người khác quấy rầy đương nhiên là rất mất hứng"

"Anh có ý gì?". Có lời gì cứ việc nói thẳng, giọng điệu như thế khiến cô không chịu nổi.

"Anh có ý gì lẽ nào em không hiểu?"

"Phan Thừa Hi, anh... anh thật khốn kiếp! Anh dựa vào cái gì vu oan cho em, chính anh thì có chỗ nào tốt chứ, anh sao không nói đến anh đi?". Nghe lời này của hắn cô tức giận nhảy dựng lên.

"Anh? Anh làm sao? Anh một không tắt máy, hai không gặp thanh mai trúc mã, em nói xem anh sai ở đâu?"

"Anh đúng là bụng dạ nhỏ nhen!". Cô nghiến răng nghiến lợi, "Gặp thanh mai trúc mã thì sao? Em và anh ấy trong sạch, em không có lỗi trời đất chứng giám, ngược lại là anh đó, anh cùng đi công tác với Hác Đình vì sao không nói cho em, còn cả lần trước em gọi điện cho anh, vì sao lại là Hác Đình nhận, giữa hai người từng làm cái gì, trời cao hoàng đế xa, em muốn biết cũng khó"

"Em cũng đừng có vu oan cho bọn anh, anh và Hác Đình chưa từng có chuyện gì, đi công tác nhiều ngày như vậy, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, còn em thì đi chơi vui vẻ cả ngày". Hắn nhớ lại ban nãy bọn họ nắm tay nhau liền tức giận. Trước khi đi ánh mắt không có ý tốt cùng với câu nói của gã kia càng làm hắn không nhịn được hoài nghi cả ngày bọn họ đi đâu, nhưng ngoài miệng lại không hỏi thẳng, thế là liền châm chọc, hy vọng cô gái này có thể giải thích cho mình, nhưng cái này lại hay, không giải thích thì thôi, còn hoài nghi sự trong sạch giữa hắn và Hác Đình! Lời này không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, lửa càng ngày càng lớn, ngay cả lý trí cũng bị thiêu rụi!

"Bảo em không được vu oan cho hai người, lẽ nào anh có thể vu oan cho em sao?". Nói gì vậy, bọn họ cùng đi ra ngoài thì không có chuyện, còn cô cùng ở với một người đàn ông khác nhất định là có tội? Nếu giữa hai người ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, cô cũng hoài nghi không biết mối nhân duyên này có còn tiếp tục được nữa không.

"Anh vu oan cho em? Chính mắt anh thấy hai người nắm tay nhau, đây mà là vu oan cho hai người? Còn nữa, đây là cái gì?". Phan Thừa Hi đứng lên, cầm lấy tờ giấy trên bàn ăn, giọng quái thanh quái khí mà ngột ngạt: "Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sang lộng thanh mai. Đồng cư trường kiền lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai - Gửi những năm tháng chúng ta từng trải qua, Phương Văn"

"Anh sao lại xem trộm đồ của em?" Cô tức giận đoạt lại.

"Anh không nhìn sao biết được giữa hai người có chuyện gì? Anh không nhìn chẳng phải vẫn không hay biết mình bị người ta cắm sừng sao?". Vốn đang mong cô có thể giải thích, nhưng giờ nhìn cô khẩn trương, tức giận đoạt lấy như vậy thì không phải trong lòng có quỷ hay sao. Hắn không phải là cố ý xem trộm việc riêng tư của cô, nếu thứ này đặt trong phòng cô, hắn như thế nào cũng sẽ không xem, nhưng nó lại đặt trong phòng khách, hắn còn tưởng là cô mua tranh vẽ, cho nên mới mở ra xem. Nhưng không nghĩ tới vừa xem thì lại là một bức thư, thấy rõ người đàn ông khác nắm tay người con gái của mình, hắn có thể không tức sao? Không tức thì hắn không phải đàn ông!

"Anh đã không tin em, vậy em nói gì đi nữa cũng vô ích, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, em mệt rồi". Thấy hai người lúc này giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên có cảm giác bi ai, bình thường lúc nào cũng nói yêu, nhưng vừa đến lúc khẩn yếu quan đầu lại không chút tin tưởng cô, vậy yêu này của hắn thì là cái mẹ gì?

Lời này làm ngọn lửa của hắn bốc lên rừng rực, thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, ngay cả miễn cưỡng cô cũng lười miễn cưỡng, ở trong lòng cô hắn là cái gì? Một tên vô lại hay một vai hề mà cô ỷ lại? Hay là một người thay thế râu ria?, "Cái gì mà thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế, anh có thể hiểu đây là em đang ngầm thừa nhận không?"

"Đủ rồi, em không muốn tranh cãi với anh nữa, Phan Thừa Hi, em mệt rồi, em không muốn làm ầm lên nữa, có ầm ĩ thêm nữa cũng có ích gì sao? Giữa hai người ngay cả chút tin tưởng này cũng không có, anh nói còn tiếp tục nữa thì có ý nghĩa gì?". Cô trở nên suy sụp.

"Em nói vậy là có ý gì? Em muốn chia tay với anh?"

Cô trầm mặc, ý cô không phải như thế, cô chỉ là cảm thấy uất ức, cảm thấy trái tim rất mệt mỏi, vì sao hắn lại không thể tin tưởng cô? Nhưng cô không giải thích cũng không trả lời, đôi mắt ánh lên sự vô thần và bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Dương Dương em được lắm, em điên rồi, muốn buông tay anh để thỏa mãn cho em với cái tên thanh mai trúc mã đó? Nằm mơ đi!". Phan Thừa Hi bỏ lại những lời này cầm lấy chìa khóa xe, "rầm" một tiếng đóng cửa bỏ đi.

Cô đứng ngây ngốc tại đó, nước mắt cứ tí tách rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.