Tình Yêu

Chương 24: Nữ nhân ngoan độc




: Lại gặp nhau

Mặt trắng nhỏ đi liền hai ngày cũng không có gọi điện về, cô bắt đầu cảm thấy không bình thường.

"Dương Dương, Phan thiếu với Hác Đình cùng đi công tác mà em không thấy lo lắng chút nào sao?". Vu Lỵ lại bắt đầu giảm béo lần thứ N, không ăn cơm chỉ uống nước chanh, đúng ra Vu Lỵ cũng không mập chút nào, theo Dương Dương thấy, cô ấy cũng coi là gầy. Ấy vậy nhưng Vu Lỵ nói cái mà cô ấy theo đuổi không phải là gầy thôi, mà chính là cốt cảm (gầy trơ xương)! Cô cũng bó tay.

"A, cái gì?" Trong nhất thời cô không phản ứng kịp.

"Em không phải là không biết chuyện Phan thiếu và Hác Đình cùng đi công tác đấy chứ?" Vu Lỵ vẫn cười hỏi cô, cho là cô đang giả bộ, nhưng thấy vẻ mặt mờ mịt của cô thì liền cau mày, cái này không phải là bị cô nói trúng rồi chứ?

Dương Dương trầm mặc, không biết nên nói cái gì.

"Kỳ thực cũng không sao, có lẽ Phan thiếu thấy rằng không có gì lớn nên không nói cho em, miễn cho em phải lo lắng đấy thôi!". Thấy sắc mặt của Dương Dương Vu Lỵ liền cảm thấy không ổn, cho nên quay lại an ủi cô, "Nhưng mà giữa em và Phan thiếu không có chuyện gì thật chứ?". Vu Lỵ cẩn thận hỏi rồi lại quan sát sắc mặt cô.

Cô lại thở dài.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?". Thực ra đi công tác cùng với đồng nghiệp trong công ty cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là người nào đó khác thì không vấn đề thật. Đằng này người kia lại chính là xà mỹ nữ, dụng ý của xà mỹ nữ với Phan thiếu ai ai cũng biết, cùng đi công tác thì tỉ lệ ngoại tình là rất cao, ai biết giữa cô nam quả nữ bọn họ có phải như lửa gần rơm phát sinh ra chuyện gì đó không? Loại người như Hác Đình mà sẽ buông tha cho cơ hội tốt vậy sao? Cô nghe nói lần đi công tác này không tới phiên Hác Đình, là cô ta vận dụng quan hệ tranh thủ được, đương nhiên những lời này cô chỉ dám nói trong lòng, thấy vẻ mặt u ám của thái điểu ái tình Dương Dương là cô lại không dám nói.

"Em cũng không biết chuyện giữa em và anh ấy có coi là chiến tranh không nữa, anh ấy đi hai ngày cũng không có gọi cho em, mà em cũng không gọi cho anh ấy"

"Không phải chứ?". Vu Lỵ miệng há thật lớn, cứ như là cô đang nói dối vậy.

"Thật đấy, trước khi anh ấy đi công tác thì quan hệ giữa bọn em cũng đã có chút căng thẳng rồi"

Vu Lỵ dùng ánh mắt khích lệ cô nói tiếp, thế là sau đó cô đem chuyện gặp ba mẹ từ đầu đến cuối nói hết ra, Vu Lỵ bình thường tuy là tương đối bát quái, nhưng cảm tình với cô lại là thật, cũng rất đáng tin tưởng.

"Em là đầu gỗ hả dzời, Phan thiếu người ta đối với em thành tâm như thế mà bị cái thứ lang tâm cẩu phế như em dẫm đạp"

"Chị đừng nói em nữa, em cũng cảm giác được mình rất đáng khinh bỉ rồi"

"Vậy em rốt cuộc có yêu Phan thiếu không?"

Miệng Dương Dương giật giật, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc. Vấn đề này cô vẫn không dám hỏi bản thân.

"Em đừng có nói với chị là một chút ý tứ với Phan thiếu em cũng không có đấy nhé?" Không có ý mà lại chấp nhận người ta, cô vốn không phải loại phụ nữ này.

"Không phải, em thích anh ấy". Cô vội vàng giải thích, cô thật sự thích mặt trắng nhỏ.

"Vậy không phải được rồi sao, tính xem lúc nào thì gọi điện cho anh ta đi, anh ta sẽ rất vui đấy. Đàn ông ấy à, dễ dỗ lắm"

Cô gật đầu, trong lòng oán thầm, hắn mà dễ dỗ! Có mà là cái gã hẹp hòi nhất ấy!

Dùng xong bữa cơm, hai người liền quay về, nhưng mà cả buổi chiều Dương Dương cũng không có lòng mà làm việc.

Cô có yêu mặt trắng nhỏ không, yêu? Hay là không yêu? Thực ra vấn đề này cô đã hỏi mình rất nhiều lần, từ lúc quen biết tới nay, cô đều yên tâm thanh thản mà tiếp nhận tình yêu và sự chăm sóc của mặt trắng nhỏ, còn về tâm ý mình dành cho hắn, cô vẫn chưa từng chính thức hỏi qua bản thân, cô có hảo cảm với hắn, hơn nữa có thể rất khẳng định là thích, nhưng mà thích là yêu sao? Vậy vì sao cô không có cảm giác tim đập nhanh ấy? Đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà cô vẫn không muốn gặp người lớn quá sớm, cô không phải sợ mình hối hận, mà là sợ không công bằng với mặt trắng nhỏ.

Sau khi tan ca liền tranh thủ thời gian gọi điện thoại, lần đầu tiên không ai nhận, lần thứ hai nghe điện thoại lại là nữ, cô sửng sốt liền cúp luôn điện thoại. Sau đó vẫn cứ cầm điện thoại đờ người ra, nếu cô không lầm thì giọng nói kia là của Hác Đình!

Không lâu sau thì chuông điện thoại vang lên, cô đang nghĩ ngợi quá nhập tâm nên sợ hết hồn, nhìn dãy số thì là bên Mỹ, do dự một lúc mới ấn nghe.

Cô vốn muốn làm nũng với hắn một chút, sau đó nói cho hắn biết Snoopy nhớ Tiểu Bạch lắm, muốn hắn về sớm một chút. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lời đến miệng thì không thốt ra được, cuối cùng hai người toàn nói chuyện đâu đâu rồi sau đó thì im lặng, cô rất muốn hỏi, vì sao ban nãy lại là một cô gái nghe điện thoại, nhưng trong lòng cô lại hi vọng hắn chủ động giải thích, nhưng hắn vẫn không nói, cô không thể làm gì khác hơn là giả ngu. Hai người không có gì nói, kiên trì một lúc thì cúp máy.

Cô la to, ném điện thoại lên sô pha, sau đó như phát điên vò đầu loạn xạ, đây là sao, bọn họ rốt cuộc là thế nào? Nhưng mà vò bứt tóc mà cũng không nghĩ ra được nguyên do, cứ thế nằm lăn ra sàn nhà, nhìn bầu trời bên ngoài qua ô cửa sổ.

Bầu trời một mảnh u ám, ô nhiễm quá nghiêm trọng, bầu trời màu xanh như khi còn bé bây giờ rất ít thấy được. Trước kia thì thấy không có đẹp đẽ gì cả, nhưng bây giờ không thấy nữa thì lại thấy màu xanh da trời là thứ không gì có thể thay thế được.

Cứ như vậy suy nghĩ miên man, vậy mà nằm ở trên sàn nhà một đêm, may là không có cảm mạo, nhưng mà hôm sau dậy thì mỏi eo đau lưng, so với đêm đầu thì còn khó chịu hơn. Chít ít khi đó đau nhưng cũng vui sướng, hơn nữa... Hơn nữa cái rắm a, cô vỗ mạnh vào đầu mình, nhảy dựng lên, vọt vào toilet hất nước vào mặt.

"Mặt trắng nhỏ có gì hơn người chứ, không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi nhỏ sao, hừ!". Nhìn vào gương, nước chảy dọc theo má xuống làm ướt đồ ngủ, áo ngủ trông rất hấp dẫn, là tơ tằm thật hẳn hoi, chính hắn mua cho cô. Hắn còn nói thiết kế vậy thì cởi sẽ dễ hơn, hắn còn nói...

Hắn còn nói cái rắm, lại gõ đầu mình thêm cái nữa, còn nhớ tới hắn làm gì, nói không chừng người ta đang cộng độ đêm xuân với mỹ nữ bên nước ngoài kìa! Càng nghĩ càng bực bội, tức giận cởi áo ngủ vứt xuống đất, giẫm cả hai chân lên rồi trần truồng chạy về phòng ngủ thay bộ quần áo khác mới đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.