Tình Yêu

Chương 120: Là ta nhặt được thôi!




Nhất Linh thảng thốt: “Sao lại như vậy được?” nhưng nghe âm thanh hò hét giết chóc dâng lên như thủy triều mỗi lúc một gần, quả nhiên không thể là tin giả. Dù sao cũng chỉ là một cậu trai mười sáu tuổi, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ rối bời. Nhất Linh đi tìm Mai Tử Kỳ, nhìn thấy lão ta mặt cũng đang tái nhợt như tờ giấy trắng thì lại càng khiếp sợ.

Đang trong lúc hỗn quân loạn quan, trong đầu Nhất Linh vụt lên một ý nghĩ: “Ta mà hoảng sợ, Thiết Huyết Minh sẽ bại vong đêm nay!”. Một luồng dũng khí trào dâng trong long, Nhất Linh vươn thẳng người dậy hét to: “Đệ tử Thiết Huyết Minh nghe đây, ta là Thù Tự Hùng, Minh chủ của các người. Đêm nay sống chết cũng phải giữ cho được Thiết Huyết môn!”. Tiếng hét như sấm rền, tỏa lan tứ phía, từng khe núi của Trung Nghĩa cốc cách xa hàng dặm cũng nghe thấy giọng Nhất Linh, âm thanh đập vào vách núi vọng lại càng hùng tráng hơn.

Quả đúng như điều Nhất Linh lo lắng, khi nghe tin Thanh Long Hội đã chấn chiếm Trung Nghĩa môn, Thiết Huyết đệ tử từ trên xuống dưới không ai không hoang mang lo sợ, gần như không còn ý chí chiến đấu. Đang trong cơn hoảng loạn ấy, tiếng hét vang dội của cậu đã khiến cho Thiết Huyết Minh trên dưới nức lòng, lũ lượt kéo về cửa chính. Nhất Linh vừa hét vừa lao nhanh, âm thanh vang vang như sấm sét, người như có điện truyền. Vừa dứt tiếng, người đã đến trước Thiết Huyết môn.

Chỉ nhìn thấy bóng dáng cao to của Lý Thanh Long sừng sững trấn đại môn, đang tàn sát môn nhân Thiết Huyết, đằng sau là mấy đại cao thủ Thanh Long Hội đang chém giết số đệ tử canh cổng ngoài như băm giá chặt rau, đồng thời cố xông vào cánh cửa chính đang mở lên. Khi Nhất Linh đến, đại môn vừa được nâng cao, cầu treo bên ngoài đã bị đứt, may mắn là đệ tử Thiết Huyết môn lui về từ thành Trung Nghĩa đã kịp kéo cao cửa. Người ngựa Thanh Long Hội tràn tới như nước thủy triều nhưng cửa lớn vào Thiết Huyết Đường đã bị chặn kín, nhất thời không tiến vào được bên trong.

Tình thế lúc đó thật vô cùng nguy kịch, có thể nói Thiết Huyết Tổng đường đã bị chiếm đóng đến chín phần mười, đệ tử Thiết Huyết Minh bên trong vừa ít lại không có đại cao thủ, Thanh Long Hội bên ngoài không những quân số đông hơn gấp mấy lần, lại còn sáu bảy cao thủ bậc nhất, chớp mắt là có thể tàn sát môn nhân Thiết Huyết không còn một ai. Chỉ riêng Lý Thanh Long một mình đã chống chọi cả một đội quân của Thiết Huyết Minh, bọn Tân Vô Ảnh và Cổ Uy mặc dù không tiếc đến tính mạng của mình, nhưng cũng không có cách nào để ép Lý Thanh Long lùi bước được.

Tiếng hét của Nhất Linh tất nhiên là Lý Thanh Long cũng nghe thấy. Phần thắng đã nắm chắc trong tay, vừa nhìn thấy Nhất Linh lão phá lên cười sặc sụa: “Nhóc con, có khí thế đấy, nhưng có hét lớn gấp mười lần như thế cũng bỏ mạng đêm nay thôi. Nói ngươi không qua nổi cửa ải này của lão phu, thì ngươi nhất định không qua nổi!”

Cửa lớn cuối cùng cũng bật ra, đệ tử Thiết Huyết Minh bảo vệ đại môn đã bị chém chết gần hết, sáu đại cao thủ của Thanh Long Hội sấn người lao vào bên trong, đằng sau là dòng người ngựa tấn công đen kịt. Tiếng cười điên cuồng của Lý Thanh Long mỗi lúc một vang to lồng lộng, chấn động cả trời đêm.

Đúng lúc lão đang đắc chí trong trận cười ngông cuồng đó, Nhất Linh bật người tuốt thanh trường kiếm lao thẳng về hướng Lý Thanh Long. Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hơn mười trượng, nhưng Nhất Linh chỉ loáng lên là đến, thanh gươm vừa điểm tới đã chỉ đúng vào trước yết hầu Lý Thanh Long. Tư thế vô cùng ưu mỹ, động tác nhanh gọn như điện truyền sét đánh, đúng là “Hồi đầu thị ngạn”!

Lý Thanh Long lạnh toát người, vội lùi lại một bước, tay nắm lại thành quyền nhanh như chớp tung ra. Lúc chiều lão đã trải qua cuộc đấu vất vả với Nhất Linh, biết rằng trước cú đấm trời giáng của mình, Nhất Linh dù sao cũng chỉ có cách phòng thủ. Lưỡi kiếm kia có thể lợi hại nhưng chỉ cần lấy sức tung một chiêu quyền, tuy có kiếm trong tay nhưng sao tránh khỏi phải lui về cố thủ!

Ai ngờ rằng thanh kiếm của Nhất Linh lại giống như ma ngư dưới nước. Sức mạnh quả đấm của Lý Thanh Long như dòng nước cuồn cuồn tràn tới, kiếm vẫn lách mình tiến về phía trước, thanh kiếm xoay một vòng ma quái lại chỉ đúng phía trước yết hầu của Lý Thanh Long.

Lý Thanh Long kinh ngạc đến lạnh người, thấy thanh kiếm của Nhất Linh mà không sao nhìn ra lộ số chuyển động của nó. Chỉ biết mũi kiếm như con rắn độc, bất luận là có trốn ở đâu, lên cao hay xuống thấp cũng không thoát được cái đầu rắn trừng trừng trước mặt. Lão không còn cách nào, lại lùi thêm một bước. Lùi lại hai bước, người đã trở về sát bên đại môn. Lưu Sương, Cái Nhất Mục hai bên cùng xông ra, nhưng chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã cùng hết lên bật lại, cổ tay Lưu Sương bị rạch một đường, Cái Nhất Mục tai trái tóe máu. Lưỡi kiếm của Nhất Linh trườn nhanh như một con rắn, lại chỉ đúng vào yết hầu của Lý Thanh Long.

Lý Thanh Long đã trải qua bao trận lớn nhỏ, cả kiến thức lẫn kinh nghiệm đều độc bộ giang hồ, nhưng chưa bao giờ chứng kiến một chiêu kiếm quái tuyệt như thế. Trong đầu lão lóe lên vô số cách ứng phó nhưng rốt cuộc vẫn bất lực phải lùi thêm bước thứ ba. Nhất Linh bám sát theo Lý Thanh Long, lưỡi kiếm cứ chỉ thẳng cách yết hầu lão chừng ba thốn. Cả sau đại cao thủ lần lượt xông ra ứng cứu Hội chủ, nhưng rốt cuộc tất cả đều bắn ngược trở lại, không ôm mặt thì che tai. Cái Nhất Mục thậm chí còn hai lần liều thân, đến lần thứ hai, con mắt cuối cùng suýt nữa trúng kiếm, lão sợ đến nỗi toát mồ hôi ròng ròng.

Trong đại môn lúc này tập trung cả bảy đại cao thủ của Thanh Long Hội, nếu như ở giữa quảng trường, bảy người họ quây vào quần công, thì thiên hạ không ai có thể chống chọi được. Cửa Thiết Huyết mặc dù không hẹp nhưng cũng không phải rộng lắm, bảy người chỉ có thể đứng về một bên, bị trường kiếm của Nhất Linh ép lùi lại sau từng bước, qua đại môn, qua cả cầu treo. Đệ tử Thanh Long Hội chen chúc trên cầu treo, bị thượng cấp chèn ngã tứ tung xuống nước. Thanh Long Hội vốn là những hảo hán xuôi ngược Trường Giang, nên chỉ chút sau là leo lên được bờ.

Thiết Huyết Minh ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, vội vàng kéo cầu treo lên. Nhất Linh quay lại, Lý Thanh Long định bám theo, nghĩ tới chiêu kiếm kỳ tuyệt lại đứng yên, thẫn thờ nhìn Nhất Linh an toàn rút lui qua cổng.

Hơn hai nghìn đệ tử Thiết Huyết Minh bảo vệ Trung Nghĩa thành đã gần như bị tận sát, cộng thêm mấy trăm kẻ phản bội theo Thường Cánh Huy. Thực lực của Thiết Huyết Minh chưa đầy một canh giờ đã giảm đi một phần ba, tổn thất thật không gì so nổi. Tân Vô Ảnh nhìn theo bóng Thường Cánh Huy đứng ở phía xa, lồng lộn chửi: “Thường cẩu trệ, con chó được nuôi tốt như ngươi tại sao lại phản bội chứ?”

Thường Cánh Huy hơi chút do dự, bước nhanh tới nói: “Tân Vô Ảnh, những năm trước đây cùng lập ra Vô Ảnh môn, anh là Môn chủ, ta là Phó môn chủ, cùng tự do tự tại tung hoành giang hồ. Hà cớ gì mà anh lại đầu quân theo Thiết Huyết Minh, tự hạ mình làm Đường chủ? Còn ta lại càng là phó Đường chủ nhỏ bé, bị chèn ép bởi một đống người, nhất cử nhất động đều tù túng, không khí giam cầm đó ta đã chịu hai mươi năm nay, sắp phát điên rồi. Việc xảy ra tối nay, lỗi là tại anh, không phải tại ta. Tại sao không chuyển sang đầu quân cho Thanh Long Hội, Long đầu nhất định sẽ trọng dụng anh!”.

Lý Thanh Long nói to: “Nói hay lắm, Thường Cánh Huy! Giúp ta tiêu diệt Thiết Huyết Minh xong, mồng hai tháng hai năm sau, sau khi ta nhất thống giang hồ sẽ cho ngươi lập lại Vô Ảnh Môn, làm chủ một phương.”

Thường Cánh Huy mừng rỡ, cúi người đáp: “Đa tạ Long đầu!” Rồi quay lại nhìn các đệ tử theo mình nói lớn: “Các ngươi bây giờ đã là người của Thanh Long Hội! Tiêu diệt xong Thiết Huyết Minh, giúp Long đầu nhất thống giang hồ, các ngươi đều là công thần, nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Các ngươi hãy theo lão phu tiến lên phía trước để đa ta ân đức Long đầu!”.

Mấy trăm kẻ này đều là thân tín của Thường Cánh Huy, nhiệt liệt tung hô hưởng ứng. Tân Vô Ảnh tức run bắn lên. Lý Thanh Long dương dương tự đắc, đưa mắt nhìn Nhất Linh, bỗng trầm lại hỏi: “Này chàng trai, chiêu kiếm lúc nãy của ngươi gọi là gì?”

“Hồi đầu thị ngạn”, Nhất Linh trả lời Lý Thanh Long, mắt lại nhìn chằm chặp Thường Cánh Huy: “Nhưng Thường các hạ, nếu như ông hồi đầu thì chỉ có địa ngục vạc dầu đang đợi ông thôi!”. Tiếng của cậu không lớn nhưng rõ ràng rành mạch giữa trời đêm, khiến cho Thường Cánh Huy phải run rẩy cúi đầu.

“Hồi đầu thị ngạn…Hồi đầu thị ngạn” Lý Thanh Long lặp lại hai lần câu nói đó, nhìn thẳng vào Nhất Linh: “Xem ra lão phu đã nói hơn sớm nhưng lão phu quyết không quay đầu lại. Lưu Sương, truyền lệnh của ta, gọi Chu Dịch về, Thanh Long Hội sẽ vào ở trong Trung Nghĩa thành, bên ngoài chống lại Quần Anh Hội, bên trong bao vây Thiết Huyết Minh”.

Thiết Huyết Minh hơn vạn đệ tử, trong một đêm đã mất đi tới một phần ba, mất luôn cả thành Trung Nghĩa, cục diện chân vạc đã tới hồi chênh vênh tột cùng. Nhưng đêm nay Nhất Linh đã thể hiện tuyệt kỹ kinh người, một mình dồn cả bảy cao thủ Thanh Long Hội lùi bước, khiến cho Thiết Huyết Minh từ trên xuống dưới, dù thiệt hại tả tơi vẫn còn nhìn thấy con đường sống. Số đầu não Cổ Uy, Bạch Hạc Niên đã nhanh chóng lấy lại được dũng khí.

Ánh mắt tuy không nhìn chằm chặp, nhưng hơn bảy nghìn cặp mắt của đệ tử Thiết Huyết Minh đang đổ dồn về hướng Nhất Linh, khiến cho cậu bối rối vô bờ. Hai chiêu “Khổ hải vô biên” và “Hồi đầu thị ngạn” hai lần thi triển vẫn không thể giết được Lý Thanh Long. Mắt nhìn thấy hàng vạn người ngựa của Thanh Long Hội cùng hàng ngàn lều trại dựng lên ngập Trung Nghĩa cốc, hò reo huyên náo bên tai khiến cho Nhất Linh trong lòng rối như tơ vò.

Ngày hôm sau, Thiết Huyết Minh chuẩn bị thêm nhiều vũ khí thiết bị, nhưng Thanh Long Hội không hề tiến công. Nhất Linh đứng ở đầu thành nhìn thấy người ngựa của Thanh Long Hội leo lên hai bên núi chặt xuống vô số những cây to để làm thang mây.

Thì ra tường bao của Thiết Huyết đường tuy thấp hơn rất nhiều so với thành Trung Nghĩa, nhưng con sông bảo vệ xung quanh lại là một trở ngại lớn. Thanh Long Hội đều là những hảo hán Trường Giang, nhưng cứ ngâm mình dưới nước sâu cả trượng thì chẳng thể công thành được, vì thế phải dành một ngày để kết thang mây. Thang mây đó rất dài có thể bắc ngang qua sông, kéo dài móc lên đầu thành, thật tiện lợi cho việc công kích.

Các đầu não của Thiết Huyết Minh đứng trên thành nhìn động thái Thanh Long Hội, ai nấy đều lo lắng. Tân Vô Ảnh thở hắt ra: “Nếu cứ như vậy, chúng ta chắc chắn không thoát khỏi nguy hiểm, chiêu này của Lý Thanh Long thật là độc địa”.

Cổ Uy tiếp lời: “Đêm nay ta sẽ tranh thủ lúc tối trời ra ngoài, đốt cái đống gỗ nát này, xem lão ta làm thế nào!” Thang mây của Thanh Long Hội không phải để tập trung một chỗ, hơn nữa người ngựa đông như vậy, lại có cao thủ như Lý Thanh Long thì đống thang mây đó làm sao có thể đốt hết được? Ý tưởng này của Cổ Uy quả thật là không cao kiến chút nào, nếu như không phải là hôm nay thì thế nào Tân Vô Ảnh cũng chế giễu cho một trận, nhưng giờ lão chỉ ngồi im. Tối kiến còn hơn vô kiến, chủ ý của Cổ Uy tuy không cao minh nhưng mấy người Tân Vô Ảnh và Bạch Hạc Niên đến một chủ ý cũng không có.

Cuối cùng, đám Tân Vô Ảnh bất giác đều nhìn Nhất Linh. Mấy ngày nay, Thiết Huyết Minh liên tiếp chiến đấu với hai bang hội, mỗi lần gặp nguy, Nhất Linh đột nhiên đều xuất chiêu kỳ lạ, một tay xoay chuyển cả cục diện. Trong lòng mấy người Tân Vô Ảnh, vị tân Minh chủ của bọn họ quả đã gần như thánh thần.

Nhưng bây giờ, trong đầu Nhất Linh thực sự đúng là trống rỗng. Cậu đứng đầu thành, nhìn bọn người Thanh Long Hội đang tất bật đan dựng thang mây, tâm trí như tê liệt, không nghĩ nổi điều gì. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, Nhất Linh cứ đứng đó, không ăn không nói cũng không cử động. Bọn Tân Vô Ảnh lo cho Minh chủ, đến gặp Lục Trúc, Lục Trúc tới cũng phải lắc đầu quay lui. Nàng không nghĩ ra cách nào giúp Nhất Linh, chỉ hy vọng Truyền đăng đại pháp có thể dưới áp lực khủng khiếp bật ra mưu kế nào đó hóa giả được họa kiếp sắp tới này.

Trời dần dần chuyển tối, một đèn dầu lớn được mấy đệ tử Thiết Huyết đốt lên treo ở phía đầu thành. Thực ra cái gọi là đèn dầu lớn chỉ là một cái vạc sắt to đựng đầy dầu trẩu, thả vào một sợi thừng lớn làm bấc đèn, khi đốt lên ánh sáng của nó có thể chiếu xa hơn mười trượng.

Một đệ tử Thiết Huyết được phân cọng treo vạc sắt lên, không biết chân đá phải vật gì vấp ngã về phía trước, dầu trong vạc đến hơn nửa đổ ra ngoài đầu thành, chảy xuống sông. Một đệ tử khác đã khá cao niên đi cùng hắn ta, liếc mắt nhìn Nhất Linh, bỗng nhiên chửi lớn: “Đồ ăn hại, việc nhỏ như vậy cũng không làm được, để đấy cho ta!”. Nói rồi cài điếu thuốc đang hút dở lên trên vách thành, giơ tay ra đón lấy chiếc vạc, vẻ như cố gắng thể hiện công lao trước mặt Minh chủ. Điếu thuốc chưa cháy hết rơi ra từ vách thành, rơi đúng luồng dầu trẩu đang nhỏ xuống mặt sông, một sợi dây lửa vắt từ mặt thành đến mặt sông trong nháy mắt bùng lên sáng rực.

Nhất Linh đã đứng cả một ngày, trong đầu vẫn tối tăm mù mịt, sợi dây lửa vừa bừng lên dưới sông trong chốc lát như soi rõ cả tâm trí cậu. Cậu vui sướng nhảy lên như kẻ điên, không kìm được lộn liền hai vòng ở đầu thành. Hai đệ tử Thiết Huyết Minh, một già một trẻ nhìn thấy Minh chủ của họ mất thần thái như vậy, vừa kinh hãi lại vừa buồn cười, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nghĩ được nguyên nhân tại sao.

Nhất Linh bước lại, mừng rỡ nói: “Đợi đến khi đại phá xong Thanh Long Hội, các ngươi đến Tổng đường lĩnh thưởng, muốn cái gì ta cho cái ấy!”.

Hai đệ tử đó vừa mừng vừa lo, càng không hiểu nổi bọn họ có điểm nào đáng thưởng. Vừa đánh đổ dầu, lại gây ra cháy, thế mà được thưởng sao? Quỳ xuống đa tạ được ban thưởng, Nhất Linh đã đi được một lúc hai người họ vẫn chôn gối tại chỗ, mừng đến đờ cả người ra.

Nhất Linh tức khắc quay về Trung Nghĩa đường, triệu tập ba đường chủ, lệnh mang ra một số dầu trẩu thắp sáng đang dự trữ trong kho đem đổ xuống sông, lại nghiêm dặn phải làm rất kín đáo để Lý Thanh Long khỏi nhìn thấy sinh nghi. Toàn bộ hệ thống cung cấp nước của Thiết Huyết môn đều liên kết với nhau, nước có chảy ra từ đâu cũng đều qua bốn cửa, đổ vào bất kỳ rãnh thoát nước nào sau cùng cũng đều chảy ra con sông hộ thành, vì thế dầu có thể đổ từ trong thành mà bên ngoài không sao phát giác được. Đồng thời các đệ tử Thiết Huyết nhận được cấm lệnh không được nấu ăn, không được hút thuốc, để tránh bất kỳ một tàn lửa nào rơi vào luồng dầu.

Đường chủ tam đường, kèm luôn cả Mai Tử Kỳ lẫn Lục Trúc đều vô cùng ngạc nhiên. Cổ Uy tính tình nóng nảy không kìm được hỏi: “Minh chủ, trong cái hồ lô này của Người rốt cuộc là tính bán thuốc gì vậy?”.

Nhất Linh lắc đầu: “Cái ta bán không phải là thuốc, mà là thịt, thịt ninh nhừ của Lý Thanh Long!”

Bọn Cổ Uy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, biết là cậu đã có diệu kế, vội đồng thanh: “Minh chủ mau nói đi!”

Nhất Linh đáp: “Dầu chảy xuống sông, tất nhên gặp lửa sẽ bùng cháy, căn nguyên kế sách của ta là ở đấy. Lý Thanh Long định dùng thang mây bắc ngang qua sông, sông này của ta đã chứa đầy dầu, đợi đến khi bọn hắn qua sông được khoảng một nửa, ta sẽ châm lửa cho dầu cháy. Dầu cháy lên sẽ bén vào thang mây, thang mây sẽ thành đống củi lớn, hơn nữa thang mà đứt xuống thì quân Thanh Long đã sang sông rồi còn chạy được đi đâu? Chúng ta đóng cửa lấy nhiều đánh ít, ta không tin không đánh gục được Lý Thanh Long này”.

“Quả là tuyệt kế!” Nhất Linh vừa nói xong mấy người Cổ Uy cùng vỗ tay tán thưởng, hăng hái chia nhau đi chuẩn bị. Trong kho của Thiết Huyết môn dầu trẩu chất cao như núi, từng thùng từng thùng được lặng lẽ đổ xuống, chưa đầy một tiếng sau, cả mặt sông hộ thành đã loang đầy một lớp dầu trẩu.

Ngày hôm sau, đoàn quân đông như châu chấu của Thanh Long Hội bắt đầu bám đầy vào thang mây, chuẩn bị công thành.

Lý Thanh Long như nắm chắc phần thắng trong tay, oang oang nói với Nhất Linh: “Chàng trai, mau đầu hàng đi. Lão phu nể tài của ngươi, đảm bảo cho ngươi không chết”.

Nhất Linh chắp hai tay lại, than: “A di đà phật, Lý thí chủ, quay đầu lại vẫn còn là bờ. Thí chủ nếu không quay đầu, tất chết không có chỗ chôn!”.

Lý Thanh Long ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, rồi đột ngột vung tay. Một tiếng pháo nổ, hàng vạn quân của Thanh Long Hội hò hét vang dội, cùng bám vào thang mây xông lên tiến công. Tên của Thiết Huyết Minh từ trong bắn ra như mưa, Thanh Long Hội tổn thất hơn nghìn người, nhưng thang mây vẫn cứ tiếp tục lớp lớp bắc vào đầu thành.

Tiếng Lý Thanh Long hét lên sang sảng: “Bớ huynh đệ Thanh Long Hội, tiến lên, hôm nay phải tiêu diệt Thiết Huyết Minh!”. Nhún người nhảy một bước, lão là người đầu tiên đặt chân lên đầu thành, đưa mắt xung quanh, không nhìn thấy Nhất Linh đâu.

Lý Thanh Long nghĩ nát óc cả một đêm, chiêu kiếm của Nhất Linh vẫn vô phương phá giải, cuối cùng đành quyết định: “Lực mạnh đánh lực yếu, trường binh thắng đoản binh”. Công thành hôm nay, lão ta mang theo một binh khí nổi tiếng là cây Độc Long tiên. Trường tiên này dài tới một trượng bảy, đứng từ xa chiến đấu thì uy lực khôn cùng. Chiêu kiếm của Nhất Linh tuy là kỳ tuyệt, thanh kiếm lại quá ngắn so với trường tiên, có nhanh nhẹn thế nào thì cũng không thể tiếp cận Lý Thanh Long trước khi roi của lão quật tới.

Tiếc là Nhất Linh không cho lão cơ hội ra tay. Nhìn thấy người ngựa của Thanh Long Hội ào ào xông tới, cậu lập tức hạ lệnh cho đệ tử Thiết Huyết Minh lùi lại, để trống cả ba cửa tường.

Lý Thanh Long không biết rằng đây là cái kế dụ địch, cho rằng Nhất Linh biết khó nên mới rút lui, ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ: “Nhóc con kia, hôm nay dù cho ngươi có hàng nghìn bức tường cao, lão phu cũng đều vượt qua từng bức một”. Nói rồi hạ lệnh cho người ngựa tăng tốc lên thành, mau chóng dàn trận, đợi khi toàn quân đã vào hết trong thành sẽ rút thang mây lên, tiếp tục tấn công vòng thành thứ hai.

Nhất Linh cùng đầu não Thiết Huyết Minh đứng quan sát trên ba cửa, khi người ngựa Thanh Long Hội vào trong thành khoảng ba, bốn nghìn người, Nhất Linh hạ lệnh: “Đốt lửa được rồi!”. Lục Trúc đứng ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng ngăn lại: “Đợi đã, những người này, đừng lãng phí diệu kế của công tử!”.

Nhất Linh chau mày: “Nếu để chúng vào quá nhiều, chúng ta không ăn hết được, lúc đó càng rắc rối hơn”. Lục Trúc cười: “Chưa chín ăn không được, chúng ta nướng chín rồi ăn, cậu xem đây là cái gì?”

Nhất Linh nhìn theo hướng Lục Trúc chỉ, chỉ nhìn thấy trong tay rất nhiều đệ tử Thiết Huyết Minh đang ôm hũ rượu, cậu càng hồ đồ: “Cái này để làm gì?”.

Lục Trúc cười cười: “Trong hũ không phải là rượu mà là dầu trẩu. Đợi người vào đủ sẽ ném xuống, hũ vỡ, dầu trẩu chảy trên nền đá, một mũi tên lửa bắn ra, Thanh Long Hội có bao nhiêu người đều bị nướng chín hết!”.

Nhất Linh vui mừng nói: “Hay lắm, nếu như vậy chúng ta có thể giết không ít người đâu đấy, Thù Tự Hùng ta thay mặt cho Thiết Huyết Minh đa ta diệu kế của tiểu thư”. Nói rồi cúi người hành lễ.

Lục Trúc vội tránh sang bên, cười ngất: “Ai cha, đừng làm thế tổn thọ mất. Diệu kế là của công tử, ta chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi, không dám nhận công lớn như vậy”.

Trong lúc bọn họ nói cười thì môn nhân Thanh Long Hội đã tiến vào trong tường thành đến hơn một vạn. Nhất Linh hình dung bao nhiêu đại hán đang sống sờ sờ như vậy mà trong chốc lát sẽ bị lửa thiêu sống, trong lòng bỗng do dự, cúi đầu than dài: “Lạy Phật từ bi, lẽ nào vì một Lý Thanh Long mà đệ tử phải giết hại nhiều người như vậy!”. Nói rồi vẫy tay hạ lệnh: “Đốt lửa!”.

Lệnh vừa truyền ra, các đệ tử của Thiết Huyết Minh mai phục bốn phía đồng loạt châm lửa. Cả khúc sông đột nhiên biến thành một con rồng lửa, nháy mắt đã bao vây tứ phía Thiết Huyết đường, thử nghĩ xem mấy trăm thùng dầu cháy bùng lên cùng một lúc, quang cảnh sẽ kinh khủng thế nào! Cuộn lửa bốc cao ba bốn trượng lập tức thiêu cháy đám thang mây bắc ngang qua sông hộ thành, lửa không ngớt bốc lên cao hơn cả tường vây Thiết Huyết môn.

Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, bỗng dưng nhìn thấy cuộn lửa bốc cao, Thanh Long Hội ai nấy đều kinh ngạc, cả Lý Thanh Long cũng phải quay lại nhìn về bức tường lửa. Nhân cơ hội ấy, đệ tử Thiết Huyết Minh lũ lượt kéo ra mặt thành, mấy trăm hũ dầu trẩu lại quăng đầy giữa đội hình Thanh Long Hội.

Đoàn quân của Thanh Long Hội bên trong tường có khoảng một vạn người, bỗng dưng gặp phải công kích bằng những vũ khí cổ quái này. Trên người, dưới chân dính nhơm nhớp đầy dầu, ai nấy đều vừa kinh ngạc, nghi ngờ lẫn tức giận. Đúng lúc đó tên lửa từ trên tường tới tấp bắn xuống, chỉ trong chốc lát cả vạn người ngựa của Thanh Long Hội bắt lửa cháy bùng bùng. Đệ tử Thiết Huyết môn liên tiếp ném hũ dầu lên đầu thành, chỉ chốc lát, chỉ trừ Thiết Huyết đường, còn thì từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, Trung Nghĩa thành ngập chìm trong biển lửa. Sức nóng thiêu đốt của lửa, cho dù đệ tử của Thiết Huyết Môn dội nước lên người trốn sau tường đá dày cả trượng cũng không chịu nổi. Khói bốc lên ngùn ngụt đen trời, từ Hắc Thạch trấn cách đó hơn mười dặm cũng nhìn thấy. Ghê gớm hơn, chẳng mấy chốc sau bắt đầu bốc lên cả mùi thịt người cháy, khiến cho ai ngửi thấy cũng nôn thốc nôn tháo.

Đám cháy thiêu thiên hủy địa ấy kéo dài hơn một canh giờ. Hơn một vạn người ngựa của Thanh Long Hội bị giam trong thành, trừ Lý Thanh Long dùng tuyệt thế thần công vượt qua được biển lửa thoát thân ra ngoài, tất cả những kẻ khác đều biến thành thịt thui. Cả Tứ Long và Thường Cánh Huy cũng bị lửa dầu thiêu thành tro bụi. Sáu đại cao thủ dưới trướng Lý Thanh Long chỉ còn Kỳ chủ Tam kỳ Lưu Sương, Chu Dịch, Dư Khánh Tài được phân công canh giữ vòng ngoài nên mới thoát chết.

Bốn vạn người ngựa rầm rập kéo đến, chỉ một trận đánh đã mất đi hơn một phần tư, cộng thêm quân số chết trận mấy ngày trước đó, hiện giờ Thanh Long Hội còn không nổi hai vạn người. Thê thảm hơn, cả năm Đại Hộ pháp đều đã vong thân yểu mạng, có thể nói mấy chục năm chưa bao giờ Thanh Long Hội lâm vào tình trạng như lúc này.

Lý Thanh Long mặc dù thoát được ra khỏi biển lửa, nhưng khắp người bỏng rộp, thêm vào tâm trạng thất bại ê chề nên đổ bệnh ốm. Đại quân nghỉ lại hai ngày dưới Phong Thụ giản, ngày thứ ba định rút về Giang Nam, nhưng hết ngày thứ ba, Lý Thanh Long vẫn không cất nổi người dậy.

Thiết Huyết Minh có được trận thắng lẫy lừng nhất từ trước tới nay, rốt cục cũng trừ được mối hiểm nguy Thanh Long Hội. Mặc dù biết Lý Thanh Long chưa chết, nhưng thực lực Thanh Long Hội đã giảm đi quá nửa, nên không có gì phải lo lắng nữa. Thiết Huyết Minh từ trên xuống dưới ai cũng mừng như chết đi sống lại. Mấy ngàn người bắt tay lấy nước xối sạch xương cốt, máu người trên dưới thành Thiết Huyết, sau đó bày rượu ăn mừng. Nhất Linh cho tìm hai đệ tử châm đèn hôm đó, trọng thưởng hậu hĩnh.

Ăn mừng suốt hai ngày, sang ngày thứ ba gần giờ ngọ, bỗng nhiên mật thám thông báo, Quần Anh Hội đang bao vây Thanh Long Hội ở Phong Thụ giản, tấn công dữ dội. Kinh ngạc hơn, chỉ huy không phải là Lục Từ Anh mà lại là Lục Cửu Châu!

Trên sảnh đường lớn Trung Nghĩa, các đầu não Thiết Huyết Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận. Cổ Uy oang oang chửi lớn: “Lão mặt trắng này thì ra là giả vờ chết, đồ cắm sừng chết tiệt!”

Tân Vô Ảnh gầm gừ: “Lão tặc này tính toán rất kỹ mới cố ý giả chết, lừa Lý Thanh Long mất cảnh giác, tập trung quân công kích bản minh. Bây giờ hai phái đều thương tổn, lão ta mới ra mặt hưởng lợi”

Bạch Hạc Niên chau mày: “Quần Anh Hội tiêu diệt Thanh Long Hội xong, chắc chắn sẽ quay lại đối phó với Thiết Huyết Minh ta”.

Lục Trúc điềm nhiên: “Lục Cửu Châu ôm mộng đồ bá võ lâm, đã không ngần ngại sai con gái rao bán sắc đẹp. Nếu bình chọn tên dâm ô nhất, ta sẽ bầu ngay cho lão là kẻ đứng đầu thiên hạ”, vừa nói vừa đưa ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Nhất Linh.

Nhất Linh quả nhiên mặt đỏ lên, nói: “Ý của Tân đường chủ là Lục Cửu Châu giả chết dụ địch?”

Lục Trúc đáp: “Ta nói mói không sai, kế mà Lục Cửu Châu đưa ra đúng là mỹ nhân kế!” giọng kỳ kèo như một đứa trẻ hiếu thắng, Nhất Linh cúi đầu: “Mắt của ty thật sắc sảo, quả là phi thường!”. Bọn Cổ Uy, Tân Vô Ảnh đều phải cố nén cười.

Nhất Linh chợt trầm ngâm: “Thanh Long Hội nguyên khí đã tổn thương nghiêm trọng, không còn là đối thủ Quần Anh Hội nữa. Lục Cửu Châu tiêu diệt Lý Thanh Long, chỉ sợ sẽ sớm đối phó với chúng ta”.

Tân Vô Ảnh gật đầu: “Ý của Minh chủ là chúng ta đi cứu viện Thanh Long Hội sao?” lời của lão do dự bất quyết. Không cần nói đến mấy ngày trước còn quyết chiến với Thanh Long Hội, chỉ cần nghĩ đến cái lý thù cha không đội trời chung. Không cầu Lý Thanh Long chết thì thôi, ai lại còn đi giúp đỡ lão đây?

Trong đầu Nhất Linh nhớ lại tình cảm nhẹ nhàng của Lục Từ Anh đêm đó, song chỉ thoáng qua một chút, liền nói: “Thanh Long Hội mặc dù là kẻ thù lớn, nhưng cũng là trợ thủ giúp chúng ta kiềm chế Quần Anh Hội. Nếu tính đến đại cuộc của bản minh thì không thể đứng nhìn ông ta chờ chết!”.

Tân Vô Ảnh nhìn Cổ Uy, rụt rè: “Minh chủ nghĩa cao trời xanh, thuộc hạ…”.

Lục Trúc đứng ở bên cạnh cười thầm: “Bọn họ không biết Minh chủ đang trị vì là giả, cái gọi là thù cha không đội trời chung không hề có liên quan gì đến hắn ta, nhưng tiểu hòa thượng có thể coi Lục Từ Anh là địch, thì cũng là đáng khâm phục” liền lên tiếng: “Nói là nói, làm là làm. Lực lượng của Quần Anh Hội bây giờ đang là mạnh nhất, Lục Cửu Châu lại mưu mô xảo quyệt, nếu chúng ta không tính kế phù hợp thì cứu người không thành, ngược lại sẽ làm cho mình mắc kẹt”.

Các đầu não Thiết Huyết Minh cùng gật đầu. Tân Vô Ảnh nói: “Vẫn biện pháp cũ, thuộc hạ sẽ dẫn khoảng một nghìn quân ra vẻ như đang tiến công. Bạch, Cổ hai vị tiếp ứng. Cách Phong Thụ giản khoảng mười dặm có một sạn đạo quanh co, rất tiện mai phục, nếu Lục Cửu Châu dám đuổi đến nơi thì không thể không bắn cho hắn ta như nhím con được”.

Lục Trúc đưa mắt nhìn Nhất Linh: “Cung tên không thể hạ được đại cao thủ như Lục Cửu Châu đâu. Theo tôi, hay là dùng hỏa công vẫn hơn. Nếu như phóng lửa từ hai bên, Lục Cửu Châu có khả năng thông thiên cũng không thoát khỏi”

Cổ Uy, Tân Vô Ảnh vỗ tay tán thưởng: “Kế hay đấy, cứ thế mà làm!”

Nhất Linh hơi do dự: “Nhưng sức công phá tàn sát của hỏa công rất mạnh…”

Chưa dứt lời, Lục Trúc đã cười lạnh một tiếng: “Cái gì? Minh chủ sợ thiêu chết người tình hồ li tinh sao? Người không nhẫn tâm, nhưng ả ta có thương gì ngươi đâu? Đầu tiên là lừa cho người đốt lửa tự thiêu, sau đó đứng cách bờ bên kia ung dung nhìn lửa cháy. Người nêu như không phải có bản lĩnh thực sự đánh thắng được Lý Thanh Long, hỏi đã chết mất mấy cái mạng rồi đây?”.

Câu nào chữ ấy đanh thép đích xác, Nhất Linh không thể nói gì được hơn. Cứu người như cứu hỏa, Tân Vô Ảnh dẫn hơn một nghìn quân đi trước. Cổ Uy, Bạch Hạc Niên mai phục sát theo sau, Nhất Linh dẫn theo đại quân tiếp ứng.

Thanh Long Hội mặc dù tổn thất rất nhiều quân tướng nhưng vẫn còn gần hai vạn người, lại chỉ thủ không công. Quần Anh Hội tấn công cả nửa ngày cũng không tiến triển gì, đến giữa ngọ cũng phải phát ngán, lui binh ăn trưa.

Lý Thanh Long đội trời đạp đất, độc bá giang hồ, không ngờ lại thất bại thê thảm trong tay một tiểu tử oắt con, trong lòng tủi hổ vô cùng. Đúng lúc bại cũ còn chưa tiêu, Quần Anh Hội tiến đến, biết được Lục Cửu Châu giả vờ ốm chết, coi như là mình lại thua một trận nữa, càng xấu hổ hơn. Song lão dẫu sao cũng là kẻ anh hùng, buồn chán mấy hôm đã lấy lại được nghị lực. Lý Thanh Long nghĩ thầm: “Bất luận Thù Tự Hùng hỏa công, hay là Lục Cửu Châu giả chết, thực chất đều có manh mối có thể đoán được, nhưng tại ta quá tự mãn nên mới không nhìn thấy. Thua một trận thì học hỏi được thêm nhiều kiến thức, ta vẫn còn hai vạn quân làm vốn, từ sau sẽ phải cẩn thận hơn!”. Vết bỏng cũng thấy đỡ đi nhiều, thấy Quần Anh Hội dừng tay không tấn công nữa bèn trèo lên một cây cao hét lên: “Lục Cửu Châu, cho dù ngươi là người hay là quỷ, hãy ra gặp lão phu này mau!”

Đằng xa,Lục Cửu Châu xuất hiện cùng mấy đầu não của Quần Anh Hội. Mặt lão ta vốn đã trắng lúc này càng trắnh xanh hơn, cười ha hả: “Lý Thanh Long, tuổi của ngươi còn hơn ta, nếu ngươi không biến thành quỷ thì lão phu đây đâu dám đi gặp Diêm vương chứ?”

Lý Thanh Long cũng cười lớn: “Quả nhiên là lão mặt trắng nhà ngươi, lần này Lý Thanh Long ta coi như mất cả chỉ lẫn chài. Thứ nhất là bị ngươi lừa , thứ hai là đánh Thù Tự Hùng không xong, cái mặt già này cũng để giành đi gặp Diêm Vương đây!”

Bỗng nhiên, Lục Cửu Châu vòng tay: “Lý đại ca à, thắng bại là chuyện thường của binh gia, không nên quá đau buồn như thế, chi bằng huynh đệ chúng ta bắt tay hợp tác, cùng mưu cầu đại nghiệp”

Lý Thanh Long phun phì phì: “Ngụy quân tử, diễn kịch dở còn không biết xấu mặt!” nói rồi chau mày hạ giọng: “Lý mỗ đại bại như vậy sao còn dám nói tới việc hợp tác với Lục huynh. Chỉ cần huynh không vứt bỏ, lên cao được thì tiểu đệ này cũng sẽ lên theo. Thế nhưng nếu Lục huynh muốn nhất thống giang hồ, mùng hai tháng hai năm sau hóa Rồng bay lên, trở ngại lớn chính là tên Thù Tự Hùng đó”.

Lục Cửu Châu cười lớn: “Tên oắt con miệng còn hơi sữa đó, với thực lực của Thiết Huyết Minh mà ngăn chặn được lão phu! Lý lão ca cứ lo lắng quá.”

Lý Thanh Long lắc đầu: “Nói thực lòng, đối với Thù Tự Hùng, quả thực là Lý mỗ bây giờ vừa kính nể vừa sợ hãi, chắc không dám làm kẻ địch của hắn nữa. Hôm nay nếu không phải là Lục huynh giữ lại, Lý mỗ đã rút về nam từ lâu rồi”

Lục Cửu Châu nhìn bộ dạng của Lý Thanh Long, quay sang nói với Lục Từ Anh: “Lý Thanh Long cả đời ngông cuồng, lần này nói thế chỉ sợ là thất vọng thật sự rồi!”

Lục Từ Anh gật đầu: “Một trận lửa của Thù Tự Hùng đã thiêu rụi gần nửa nhân số của lão, suýt nữa thì lấy đi cả cái mạng già, làm sao mà không sợ hãi cho được! Con đã bảo cha, Thanh Long này không đáng phải sợ hãi, người đáng sợ chính là Thù Tự Hùng kia!”

“Ý con là thả lão đi sao?”, Lục Cửu Châu nhìn con gái.

Lục Từ Anh gật đầu, chau mày nói: “Thù Tự Hùng trong tay chỉ có mấy ngàn người, hai đội kéo đến đây đều cả bốn năm vạn, thế mà liên tiếp đánh mấy trận không thua, võ công mưu kế đều cao minh khiến cho người ta không thể không phục. Con nghĩ rằng hắn chính là đối thủ đáng sợ nhất của cha, lão Thanh Long này cứ để về Giang Nam trước đã, đối phó với Thiết Huyết Minh xong rồi chúng ta tính sau”.

Lục Cửu Châu trầm tư một lát gật đầu, đang định lên tiếng, bỗng đằng sau lưng ồn lên tiếng sát phạt, lúc quay người lại chỉ nhìn thấy rất nhiều người đang hò hét lao tới.

“Là Thiết Huyết Minh”. Lục Từ Anh vội vàng lẫn phẫn nộ: “Tên khốn Thù Tự Hùng này nói trở mặt là trở mặt ngay!”

Nữ nhân thường là như vậy, họ phụ đàn ông thì được, đàn ông mà phụ họ, chắc chắn bị kết án đến ba đời!

Lục Cửu Châu cười nhạt: “Thế thì càng tốt chứ sao?”, nói rồi vẫy tay hạ lệnh: “Tiêu diệt!”

Bọn người đang đến đúng là đệ tử của Huyết Ảnh Đường do Tân Vô Ảnh cầm đầu, lao thẳng tới trước cách trận địa của Quần Anh Hội khoảng mười bước, giương cung tên bắn tới tấp một loạt, xong rồi quay lui tức khắc.

Lục Cửu Châu tức giận hét lớn: “Đuổi theo, đạp bằng Thiết Huyết Minh!”.

Hơn ba vạn người Quần Anh Hội tiến đến bao vây Trung Nghĩa cốc.

Lý Thanh Long vừa giận vừa mừng, trầm tư một lát, hiểu ngay dụng ý này của Nhất Linh, trong chốc lát quyết đoán ngay hạ lệnh: “Theo sát sau Quần Anh Hội, chúng ta đánh cho chìm con chó nước này!”

Tân Vô Ảnh dẫn đầu đoàn quân hơn một nghìn người phi rất nhanh, ba vạn người ngựa của Quần Anh Hội có cắm đầu đuổi theo cũng không được, phút chốc đã qua sạn đạo quanh co. Hơn một nghìn người của Tân Vô Ảnh vừa qua khe nui bỗng nhiên mất tích, chỉ nhìn thấy mỗi mình Nhất Linh chắp tay đứng giữa đường.

Quần Anh Hội truy đến đây vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Tứ Ưng hộ pháp len lên nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, vội dừng ngay lại. Mấy ngày nay Nhất Linh đơn thương độc mã đấu với cả hai hội, võ công cao cường ai nấy đều nể phục. Hộ pháp Tứ Ưng trong m ình đều mang tuyệt kỹ, lại lấy bốn chọi một mà cũng không dám xông lên. Cả đoàn người rồng rắn dừng trong khe núi, bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều chung một ý nghĩ: “Việc này quái thật, đợi Hội chủ đến đã!”

Không lâu sau, bố con Lục Cửu Châu đã đuổi tới nơi, nhìn thấy Nhất Linh có mỗi một mình thì kinh ngạc lắm. Lục Từ Anh lùi lại sau một bước, Lục Cửu Châu bước lên trước một bước, Lục Từ Anh đứng nép nửa người đằng sau lưng cha.

Lục Từ Anh vừa xuất hiện, Nhất Linh trong lòng xao động, cố hít vào một hơi, nhìn Lục Cửu Châu, chắp tay nói: “Hội chủ, đã lâu rồi không gặp. Thương thế trên người Hội chủ đã đỡ nhiều, thật đáng chúc mừng!”

Nhất Linh vốn là người nhân hậu, nhìn vẻ ngoài cũng thấy được tố chất đó. Lời hỏi thăm của chàng xuất phát từ đáy lòng, thần thái vẻ mặt vô cùng chân thành. Nhưng Lục Cửu Châu vẫn tràn đầy nghi ngờ, nghĩ thầm: “Người này quả thực là anh hùng tuyệt thế, trong lòng thì gian trá xảo quyệt, lại không biểu lộ chút nào ra bên ngoài. Rõ ràng là đang chế giễu người khác, nhưng sắc mặt vẫn đường đường chính chính!” Lão hắng giọng: “Lão phu đáng lẽ ra phải đa tạ thế huynh mới phải, nếu không phải là thế huynh giúp lão phu tìm ra Hỏa chi thì e là lão phu đã sớm đi gặp Diêm vương rồi!”

Nhất Linh chắp tay trước ngực, bình hòa: “Không dám, Hội chủ làm phúc cho người, tất nhiên là sẽ được ông trời cho hưởng thọ”.

Lời nói của Lục Cửu Châu khách sáo, trong lòng vẫn đang suy đoán không biết Nhất Linh đang sắp xếp quỷ kế gì đây. Nghĩ mãi không ra, đành phải hoãn binh: “Phải thăm dò ý của hắn trước đã!”. Thế rồi nét mặt dịu xuống, nói vẻ nửa tức nửa không: “Thù minh chủ, cho dù mục đích của ngài đối với Quần Anh Hội thế nào, nhưng Hỏa chi của ngài, có thể xem như đã giúp lão phu này. Khi lão phu vờ nhiễm độc chết, Lý Thanh Long tấn công, ngài dẫn quân tiếp ứng, có thể nói lại cho Quần Anh Hội ta một ân huệ thứ hai. Hôm nay lão phu đánh Thanh Long Hội, là kẻ thù lớn của thế huynh, coi như là lão phu này đã trả cho thế huynh một ân huệ nhỏ, thế huynh lại cho quân phản công sau lưng lão phu, không biết là duyên cớ làm sao?”

Thật không hổ danh gian hùng khét tiếng, một độc kế nói ra lại chuyển thành ý tốt. Trong lòng Lục Cửu Châu, Nhất Linh là một kẻ có dã tâm khôn lường, bề ngoài trung hậu, bên trong gian ác quỷ quyệt. Thực ra Nhất Linh căn bản không biết, cũng không muốn đóng giả như thế, nhưng mấy hôm nay, chứng kiến quá nhiều mưu ma chước quỷ, bản chất thật của Lục Cửu Châu như thế nào cậu chỉ cần nhìn là có thể thấy được, mới lắc đầu nói: “Hội chủ, Quần Anh Hội của ngài độc quyền bá chủ phương Bắc, thiên hạ hắc đạo ngài cũng chiếm đến một phần ba, cần gì phải khổ sở nhất định đòi thống nhất hắc đạo? Hội chủ hôm nay có thể đánh đổ Thanh Long Hội, ngày mai cũng có thể dẹp tan Thiết Huyết Minh, Thù Tự Hùng mặc dù trẻ người non dạ, nhưng cái đạo lý môi hở răng lạnh thì không phải là không hiểu”

Lục Cửu Châu cười ha hả: “Nếu như vậy, còn có gì để nói nữa! Minh chủ anh hùng xuất thiếu niên, Lý Thanh Long một đời bá chủ còn bị Minh chủ đánh cho tan tác, Lục Cửu Châu ta tuy bất tài, cũng muốn xin chỉ giáo vài chiêu”.

Nhất Linh lắc đầu: “Thù Tự Hùng không muốn ra tay với Hội chủ, chỉ muốn khuyên ngài hãy quay về phương Bắc”.

Lục Cửu Châu cười ngông cuồng: “Qua ngày hôm nay là Quần Anh Hội độc hùng thiên hạ! Chàng trai, muốn đuổi lão phu đi hãy chứng tỏ bản lĩnh trước đã”.

Nhất Linh nhìn Lục Cửu Châu, ánh mắt tỏ rõ vẻ kiên định vô bờ: “Hội chủ, khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn! Lý Thanh Long ngông cuồng đã một phen ôm hận, Hội chủ nếu không quay đầu, hãy cẩn thận vết xe đổ đi trước”.

“Lý Thanh Long há có thể sánh với lão phu!”. Lục Cửu Châu cười lớn, vung tay ra phía trước, Lục Từ Anh bỗng nắm lấy tay lão: “Cha, hãy cẩn thận, hắn lại dùng hỏa công!”

Nhất Linh nhìn chằm chặp cô ta, cúi đầu chắp tay trước ngực, niệm khẽ: “A di đà Phật!” quay người lại phía sau. Từ những bụi cỏ dại hai bên đường bỗng nhiên vụt lên vô số đệ tử của Thiết Huyết Minh, hũ dầu tới tấp tung ra, rồi tên lửa ào ào bay đến, đồng thời hai bên sườn núi phục binh Thiết Huyết Minh cũng bắn tên xuống. Trong nháy mắt, sạn đạo quanh co biến thành một dòng sông lửa khổng lồ.

Lục Từ Anh đã đoán trước được nguy cơ, nhìn thấy phía trước không có đường thoát, lùi lại thì hơn ba bốn vạn người ngựa sẽ chen chúc nhau mà chết. Không thể để toàn quân bị tiêu diệt, nàng hét lớn: “Lên núi, liều chết mà lên núi!” nói rồi mặc tên bắn như mưa cứ xông lên sườn núi, đệ tử Quần Anh Hội cũng theo nàng trèo lên, mặc dù bị trúng tên rơi xuống không ít, nhưng cũng thoát thân được khá nhiều.

Lục Từ Anh ứng phó hợp lý, đại quân của Quần Anh Hội vừa trúng tên, vừa lửa thiêu chết tổng cộng không đến ba nghìn người, có thể coi là may mắn lớn trong hoạn nạn nhỏ. Lục Cửu Châu hổ thẹn tức tối cho quân bao vây Trung Nghĩa cốc, nhưng Thiết Huyết Minh đã cố thủ chặt, tuyệt đối không xuất chiến. Lý Thanh Long bí mật bám sát sau Quần Anh Hội, vừa nhìn thấy lửa cháy, vừa run sợ nhưng cũng lại vui mừng, nói: “Lục Cửu Châu lần này lại không may rồi, chưa biết chừng sẽ bị tiêu diệt hết”. Ra đến đầu đường nhìn thấy sạn đạo đã bị thiêu cháy thành một khe núi trống rỗng, khói lửa cuồn cuộn lan sang hai bên, mật thám báo về, đại quân của Quần Anh Hội đã lên núi thoát ra, lúc này đang tấn công Trung Nghĩa cốc, số người bị thiêu cháy khoảng bốn năm nghìn người.

Lý Thanh Long cho triệu tập Kỳ chủ Tam kỳ lại, nói: “Thù Tự Hùng thiên chúng kỳ tài, trời đất vạn vật, cái gì hắn cũng có thể sử dụng được, võ công lại càng thâm hậu khó đoán. Lão phu tuyệt đối tin, thiên hạ này không ai có thể dồn hắn vào chỗ chết, bây giờ muốn liên kết với hắn cùng đối phó Quần Anh Hội, đợi thời cơ trong đó, tiến thì mưu thành, lùi thì tự vệ, các người thấy thế nào?”

Kỳ chủ Bạch kỳ Lưu Sương nói: “Vấn đề ở chỗ Thù Tự Hùng từ trước tới giờ chưa từng muốn liên minh với chúng ta!”

Lý Thanh Long mỉm cười: “Chuyện ngày hôm nay là phần dạo đầu tốt nhất, chỉ cần lão phu có đủ thành ý, hắn ta chưa chắc có thể hất lão phu ra cửa đâu, hơn nữa…”. Nói đến đây, Lý Thanh Long dừng lại, trong đầu lão ta hiện lên một khuôn mặt thanh tú lanh lợi, trắng như trứng gà bóc.

Chính là con gái út của lão, Lý Ngọc Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.