Tình Yêu Vườn Trường Của Tô Kim Lâm

Chương 6: Sóng gió Lâm Ba hiên




Ngày hôm sau phía chân trời vừa hé tia nắng đầu tiên, Trầm Lạc liền tỉnh dậy. Quay đầu nhìn sang bên phải, thấy chậu nước đặt dưới đất bên cạnh giường, vén màn lên, Trầm Lạc ngửi một chút. Hương vị đó đã phai nhạt đi nhiều rồi, nhưng cẩn thận ngửi vẫn có thể phát hiện ra được.

Trầm Lạc lập tức đứng dậy, nhặt quần áo rơi bên giường mặc vào. Sửa sang sơ sơ lại quần áo, Trầm Lạc khom lưng đi giầy. Rồi sau đó xoay người đặt thuốc cao bên đầu giường lên trên bàn.

Sau khi cất thuốc xong, Trầm Lạc nhanh chóng đến chỗ đặt chậu nước, khom người bê chậu nước lên, đi vài bước lại gần bên giường, nâng tay lên thật cao, chỉ nghe rào một tiếng toàn bộ chăn mền đều bị ướt hết, Trầm Lạc hài lòng gật đầu một cái. Bê chậu nước quay đầu lại liền nghe thấy tiếng của Bích Diệp.

“Lạc chủ tử thức dậy đi thôi, ma ma giờ Thìn sẽ tới đó.”

Trầm Lạc nhẹ nhàng trả lời cho Bích Diệp bước vào, khi Bích Diệp vào tới thì nhìn thấy chậu nước để trên đất, lại nhìn đến chăn mền ướt nhẹp. Mắt trợn thiệt to, ngay sau đó phịch một tiếng quỳ xuống: “Lạc chủ tử thứ tội, hôm qua nô tỳ có kêu Bích Liên đi lấy nước rồi nhưng không hiểu vì sao…Bích Liên không hầu hạ tốt Lạc chủ tử sao?” Trầm Lạc cười nâng Bích Diệp dậy, nàng biết hôm qua Bích Liên ngủ mê man do bị trúng thuốc mê.

“Đứng dậy đi, chắc hôm qua Bích Liên mệt nhọc quá, không nên trách nàng ấy. Nhìn này không phải Bích Liên đã bê chậu nước mới đến rồi ư?” Trầm Lạc nhìn ra ngoài cửa Bích Liên đang bê chậu nước mà sợ hãi, hướng về phía Bích Liên vẫy vẫy tay, Trầm Lạc ôn nhu nói: “Mau vào đây, đặt chậu nước lên kệ đi, ta sẽ tự rửa mặt. Bích Diệp bê thức ăn sáng tới đây, Bích Liên mang chăn mền ướt đi thay đi, sáng hôm nay ta không cẩn thận làm đổ hết chậu nước lên chăn mền rồi.”

Bích Liên nhìn vẻ mặt bất mãn của Bích Diệp, rồi nhìn đến nụ cười nhẹ nhàng của Lạc chủ tử, trong lòng càng thêm luống cuống. Vội vàng phúc thân thi lễ, bước nhanh hướng đến cái kệ để chậu nước lên. Hướng Lạc chủ tử bồi tội rồi nhanh chóng mang chăn mền bị ướt đi.

Trầm Lạc vỗ vỗ vai Bích Diệp, để nàng ấy đem thức ăn sáng đến. Bích Diệp liếc mắt nhìn Bích Liên một cái, sau đó nghe lời Lạc chủ tử đi lấy thức ăn sáng.

Thấy trên mặt Bích Liên vẫn mang thần sắc kinh sợ, Trầm Lạc lắc đầu thở dài một cái: “Nếu thật sự lo lắng như thế thì phạt ngươi mang tất cả chăn mền này đi giặt có được không? Không được mang đến Hoán Y cục mà ngươi phải tự mình giặt.” Bích Liên gật đầu liên tục, hai tay ôm mền dùng một tư thế cực kỳ dễ thương thi lễ với Trầm Lạc: “Lạc chủ tử yên tâm Bích Liên sẽ mang tất cả chỗ bẩn giặt thật sạch, xin Lạc chủ tử yên tâm.”

“Còn không mau mang đi giặt đi, ôm như vậy không mệt sao?” Trầm Lạc vỗ vỗ lưng Bích Liên, trong lòng Bích Liên càng cảm thấy ấm áp, thấy Bích Diệp bê thức ăn sáng vào, nhanh chóng ôm cái mền đi ra ngoài.

Bích Diệp nhìn bóng dáng vội vã của Bích Liên nhẹ nhàng mở miệng: “Lạc chủ tử, Bích Liên là người ở tư dược phòng, suốt ngày ở đó trộn thuốc. Mỗi ngày đều làm bạn với các loại thảo dược, bây giờ đột nhiên bị gọi đến sương phòng phục vụ chủ tử sợ rằng không được chu đáo.”

Trầm Lạc vắt khô khăn xoa xoa mặt, sau đó để khăn ướt bên chậu. Vừa nói vừa đi đến cạnh bàn ngồi xuống: “Nha đầu Bích Liên này không có nói nhiều, làm việc cũng không tệ lắm. Ý? Cháo đậu đỏ hôm nay mùi vị không tệ lắm.”

“Lạc chủ tử, nghe nói Điện hạ tự mình hạ lệnh, bảo Ngự Thiện phòng nấu cháo đậu đỏ, nói dùng món này làm bữa sáng, làn da sẽ trắng nõn mềm mại.” Hai chân mày Bích Diệp cong cong ý cười đầy mặt nói.

Trầm Lạc lại ăn thêm vài miếng sau đó hỏi: “Các chủ tử khác cũng ăn món này sao?” Nụ cười trên mặt Bích Diệp giảm đi, sợ chọc giận Lạc chủ tử, khi nói âm giọng cũng nhỏ đi rất nhiều: “Bẩm Lạc chủ tử, các chủ tử khác cũng ăn món này.”

Trầm Lạc cầm khăn lên xoa xoa miệng: “Nói như vậy là không phải chuẩn bị cho riêng mình ta rồi, Bích Diệp những lời này nên ít nói thôi. Thời điểm này ai ngạo mạn khiến người khác ghét thì sẽ càng thảm.” Bích Diệp vừa nghe như vậy vội vàng quỳ xuống “Lạc chủ tử thứ tội, về sau nô tỳ không bao giờ nói nữa.”

“Thôi mang thức ăn sáng xuống đi. Sau đó trải chăn mền mới. Ma ma dạy lễ nghi chắc hẳn cũng đã tới rồi, chúng ta phải mau lên.” Trầm Lạc dứt lời sau đó trực tiếp đi về phía gương trang điểm, cầm lược gỗ lên tùy ý chải, nhanh chóng búi sơ một búi tóc, trên tóc còn cắm một cây trâm hình hoa sen mộc mạc, lúc xoay người lại giữa hai chân Trầm Lạc đột nhiên tê rần.

Bích Diệp đang dọn dẹp bát đũa thấy vậy vội vàng buông bát đũa xuống chạy qua đỡ, Trầm Lạc khoát tay: “Bích Diệp không sao đâu.” Đợi sau khi ổn định thân hình, trong lòng Trầm Lạc âm thầm đem Vũ Văn Thượng ra mắng. Đều tại hắn, tối hôm qua hành hạ nàng như thế. Nếu không phải lúc đó, nàng nhớ tới biện pháp của Vân Vân làm cho cái đó của Vũ Văn Thượng nhanh chóng mềm xuống thì hiện giờ nàng càng thêm khổ sở.

Một lần nữa hướng về phía gương trang điểm sửa sang lại, Trầm Lạc dặn dò Bích Diệp mấy câu sau đó đi ra khỏi phòng.

“Trầm Lạc.” Một tiếng gọi thanh thúy uyển chuyển thể hiện rõ là một cô gái hoạt bát trong đình sương phòng vang lên, Trầm Lạc ngẩng đầu nhìn lên phía trước, đó không phải là Mẫn Mẫn quận chúa vẫn luôn tươi cười với nàng sao? Bên này Trầm Lạc còn chưa đi tới trung đình, bên kia Mẫn Mẫn đã như một con bướm lao nhanh tới. Tốc độ thật nhanh chỉ trong chớp mắt hai tay Trầm Lạc liền bị Mẫn Mẫn quận chúa cầm trong tay.

Giờ phút này nhìn cô nương so với mình thấp hơn nửa cái đầu mở mắt to cười híp mắt với mình, khiến Trầm Lạc nghĩ đến Vân Vân.

“Trầm Lạc thật không biết ta là ai sao?” Mẫn Mẫn quận chúa mở to mắt nhìn Trầm Lạc, tầm mắt di chuyển mắt đến chân mày Trầm Lạc, sau đó lại liếc về phía búi tóc cùng cây trâm hình hoa sen mộc mạc.

“Ta dĩ nhiên biết người là ai, Mẫn Mẫn quận chúa.” Trầm Lạc không hiểu, nàng đâu quen Mẫn Mẫn quận chúa. Chẳng lẽ Mẫn Mẫn quận chúa tính tình giống Hòa Miêu? Lần đầu tiên gặp mắt, liền như quen biết đã lâu.

“Cái gì mà Mẫn Mẫn quận chúa chứ, ta họ Uy, Uy Mẫn Mẫn, Uy Chấn là nhị bá của ta.” Uy Mẫn Mẫn dứt lời không hề có tư thế của một cô gái mở miệng cười lớn thật sảng khoái, tiếng cười vang vọng khắp sương phòng. Những chú chim đang nằm nghỉ trên cây cũng phải giương cánh bay đi.

Thân thể Trầm Lạc cứng lại ngay sau đó cũng trợn to mắt: “Dượng hai là nhị bá của người, nói vậy, ta và người…” Uy Mẫn Mẫn cười thật hả hê, nhón chân lên, đưa tay vuốt vuốt mũi Trầm Lạc: “Chúng ta là tỷ muội, ta đã coi qua ngày sinh của ngươi rồi. Ngươi phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ đó, Lạc nhi muội muội gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem nào.”

Tính tình thật giống Trầm Vân, không tính tình Trâm Vân so sánh với Uy Mẫn Mẫn còn chững trạc hơn, gọi Uy Mẫn Mẫn là tỷ tỷ nàng ngàn vạn lần không thể kêu ra miệng.

Thật lâu không nghe được tiếng gọi tỷ tỷ, Uy Mẫn Mẫn thất vọng, miệng nhỏ chu lên thật cao: “Ai, đúng là tướng mạo hại chết người mà. Thân người ta hơi nhỏ một chút, nhưng mà theo số tuổi muội phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ đó, ta sẽ chờ. Cho muội một chút thời gian để làm quen trước vậy. Lạc nhi muội muội , sau khi biết muội ở sương phòng, tỷ tỷ ta vui lắm đó. Vốn ta nên sớm đến Huệ Minh cung gặp muội, nhưng theo quy củ trong hoàng cung sương phòng và Huệ Minh cung không thể gặp nhau, cái quy củ này thật làm ta tức chết mà.”

Trầm Lạc nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Uy Mẫn Mẫn không ngừng khép mở lảm nhảm, không biết nên cười hay nên khóc. Nàng ở sương phòng sợ nhất là náo nhiệt, sau khi biết Uy Mẫn Mẫn có quan hệ với mình, về sau không thể không gặp mặt rồi.

Đúng lúc Trầm Lạc cùng Uy Mẫn Mẫn quận chúa đang nắm chặt tay nhau, một màn này bị Hòa Miêu vừa mới bước ra khỏi cửa nhìn thấy, tay rủ hai bên bỗng chốc nắm thật chặt, một lúc lâu sau mới thả lỏng ra.

Động tác này của Hòa Miêu khó tránh việc Đỗ Nhã Y vừa mới bước ra khỏi phòng nhìn thấy. Nghĩ đến việc Hoà Miêu sắp vào Hoa Trúc viện, nghĩ đến việc mảnh giấy nàng sai cung nữ đưa đến chỗ Nhị hoàng tử đến nay vẫn chưa có tung tích, trong lòng Đỗ Nhã Y một trận không thoải mái. Nàng đè nén cảm giác không vui trong lòng, trong lòng Đỗ Nhã Y đã có ganh tỵ rồi. Nàng không màng tranh đua vị trí Thái tử phi, nhưng nàng lại muốn liều mạng vì vị trí chính phi của Nhị hoàng tử. Vũ Văn Hạ nên là người duy nhất của nàng.

“A, Lạc nhi muội muội ta chỉ biết lo cho bản thân mình rồi. Đến đây ta giới thiệu nào. Vị này là Đỗ Nhã Y, thiên kim của Đỗ Thái phó tài nghệ song toàn, cô nương này mặt cũng mềm mại vô cùng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân đó.” Uy Mẫn Mẫn lôi kéo Trầm Lạc đi tới trung đình, lúc này Đỗ Nhã Y cũng đã đi đến đình. Vì vậy Uy Mẫn Mẫn giới thiệu Đỗ Nhã Y cho Trầm Lạc biết.

Đỗ Nhã Y nhìn Trầm Lạc, chỉ gật đầu một cái cũng không nói chuyện. Lúc này Uy Mẫn Mẫn thật không thoải mái, buông tay đang lôi kéo Trầm Lạc ra, xoay người sang Đỗ Nhã Y. Trầm Lạc bị động tác này của Uy Mẫn Mẫn dọa sợ, Đỗ Nhã Y nhướng mày liên tục ho khan. Trầm Lạc muốn đưa tay vỗ nhẹ lưng cho Đỗ Nhã Y nhưng lại bị đẩy ra, Trầm Lạc theo cánh tay nhìn hóa ra là Hòa Miêu. Nàng ta từ khi nào thì có quan hệ tốt với Đỗ Nhã Y như thế rồi?

“Y tỷ tỷ, bệnh không thuyên giảm sao?” Hòa Miêu vừa vỗ lưng cho Nhã Y vừa nhẹ giọng hỏi. Uy Mẫn Mẫn thấy Hòa Miêu khẽ hừ một tiếng, tầm mắt Trầm Lạc quét qua ba người một lượt, dường như quan hệ giữa Hòa Miêu và Đỗ Nhã Y không tệ, Uy Mẫn Mẫn với Hòa Miêu thì lại không tốt. Mới chỉ một ngày mà thôi, đã có chuyện gì xảy ra rồi?

Uy Mẫn Mẫn lập tức kéo tay Trầm Lạc, cách xa Đỗ Nhã Y cùng Hòa Miêu. Đợi cách cự ly tầm hai ba trượng đủ xa Uy Mẫn Mẫn mới nhẹ giọng nói với Trầm Lạc: “Lạc nhi muội muội, ta nhìn Hòa Miêu người này không tầm thường đâu. Nàng ta và muội cùng từ Huệ Minh cung đi ra, muội chớ nên khinh thường nàng ta. Nhưng muội cũng không cần lo lắng, Đỗ Nhã Y cũng không thật sự tốt với Hòa Miêu đâu, tính tình Hòa Miêu nhiệt tình Đỗ Nhã Y lạnh lùng nhất định sẽ có kịch hay để xem rồi. Chỉ là Đỗ Nhã Y cạnh tranh cùng Hòa Miêu vị trí Nhị hoàng tử phi sao?”

Trầm Lạc cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt tươi cười Uy Mẫn Mẫn nghi ngờ mở miệng: “Vậy còn người thì sao? Người đối với vị trí Thái tử phi thấy thế nào?”

Mí mắt Uy Mẫn Mẫn giật giật sau đó tai đỏ lên: “Ta…ta dù sao cũng không thích Điện hạ cùng Nhị hoàng tử, ta thích chính là Tần Lâm. Hắn tuổi còn nhỏ đã giữ chức Lại Bộ Thị Lang, dáng dấp cũng rất hợp mắt ta. Ta đã tốn một đoạn thời gian, nhưng Tần Lâm cũng khôngdễ bắt như vậy.”

Trầm Lạc không khỏi đối với Uy Mẫn Mẫn bội phục, một cô gái cư nhiên theo đuổi một người đàn ông. Mẫn Mẫn thật xinh đẹp, Tần Lâm có chỗ nào không hài lòng?

“Lạc nhi muội muội, nếu như muội lên làm Thái tử phi, mà ta còn chưa có thuần phục được Tần Lâm, vậy muội có thể thì thầm bên gối Điện hạ, khiến cho Điện hạ và Hoàng thượng ban hôn, đem ta ban cho Tần Lâm. Thánh chỉ đã hạ xuống không sợ Tần Lâm không nghe.” Uy Mẫn Mẫn nói đến chỗ này lại cười nhỏ. Trầm Lạc nghe tiếng cười kia mà nổi hết cả da gà, dượng hai có biết cháu gái của người anh dũng như thế?

“Lạc nhi muội muội, hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ đây nằm ở trên vai muội rồi, nếu sau này có cần mưu kế đăng vị Thái tử phi, cứ tới tìm tỷ. Đừng có nhìn tỷ tỷ vóc người nhỏ nhắn, có đầy một bụng ý nghĩ xấy xa đấy.” Sau khi Uy Mẫn Mẫn dứt lời, hết sức khẳng khái nhón chân lên vỗ vỗ vai Trầm Lạc.

Đúng lúc này bên ngoài sương phòng đột nhiên náo nhiệt, mọi người ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy Lưu ma ma, Ngô ma ma còn một vị nữa thân hình cao lớn, ma ma mang bộ mặt nghiêm túc tiến vào. Thấy hai vị lão ma ma Ngô ma ma và Lưu ma ma hướng về phía vị lão ma ma thân hình cao lớn cung kính như thế, các vị tú nữ ở đây không khỏi nghiên túc lại.

“Các vị tiểu chủ tử, kể từ hôm nay vị này sẽ là ma ma dạy lễ nghi trong cung cho các vị Từ ma ma, Từ ma ma là lão ma ma trong hoàng cung, những năm gần đây phần lễ nghi của các tú nữ đều do Từ ma ma đảm nhận. Các vị tiểu chủ tử nên thận trọng.” Ba vị ma ma đi đến trước người các tú nữ Ngô ma ma đầu tiên mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.