Tình Yêu Vườn Trường Của Tô Kim Lâm

Chương 30: Gậy trúc nhuộm máu hồng




Khoảng mười lăm ngày sau Trương ngự y nhận được ý chỉ đến Đông cung bắt mạch cho Thái tử phi Đông cung, Trương ngự y cúi người cẩn thận bắt mạch cho Thái tử phi, Trầm Lạc nằm trên giường vừa khẩn trương vừa mong đợi.

Một lúc sau, Trương ngự y đặt tay Trầm Lạc xuống. Trầm Lạc nắm chặt tay tràn ngập mong đợi nói: “Trương ngự y, ta có không?” Trương ngự y cúi người nhỏ giọng lên tiếng: “Hồi bẩm Thái tử phi, người không có thai”. Trương ngự y khom người cúi đầu nói, trên trán toát mồ hôi, Điện hạ tự mình đến Ngự y viện chỉ định ông đến bắt mạch cho Thái tử phi, nhìn vẻ mặt của Thái tử có vẻ như cực kỳ chắc chắn Thái tử phi mang thai. Nhưng vừa rồi ông cẩn thận bắt mạch cho Thái tử phi, mạch tượng vững vàng không phải mạch tượng của người mang thai.

Thân thể Trầm Lạc cứng lại, khuôn mặt sáng rỡ thoáng chốc ảm đạm. Tay đang nắm chặt buông lỏng ra, lại nghĩ tới tháng này nguyệt sự của nàng chưa có tới, rất rất thích ăn chua, thích ngủ. Có khi nào Trương ngự y chẩn đoán sai rồi không? Nghĩ đến đây lòng Trầm Lạc không khỏi dấy lên ia hi vọng lần nữa: “Trương ngự y, nếu ta không có thai, tại sao tháng này vẫn chưa có nguyệt sự, thích ngủ, rất thích ăn chua?” Trương ngự y vừa nghe như vậy chân mày nhíu lại: “Thái tử phi, tháng này nguyệt sự vẫn chưa tới sao?” Trầm Lạc nghiêm túc gật đầu.

“Vừa rồi thần cẩn thận bắt mạch cho Thái tử phi, xác định người không có mang thai. Tháng này không có nguyệt sự, e là do kinh nguyệt của người không đều, vi thần viết một phương thuốc cho người dưỡng. Thái tử phi người không nên nội, hiện giờ người còn trẻ, Điện hạ trẻ tuổi khí thịnh, chỉ cần sinh hoạt thỏa đáng nhất định sẽ có tiểu thế tử”. Trương ngự y dứt lời hướng về phía Trầm Lạc thi lễ một cái. Trầm Lạc thất vọng vuốt vuốt trán, rồi khoát tay ra hiệu cho Trương ngự y rời đi.

Nàng và Vũ Văn Thượng làm chuyện phòng the cũng nhiều lần rồi, có phải mỗi lần đều quá kịch liệt nên mới không mang thai được? Các cô gái sau khi lập gia đình đều mong muốn có con, giống như Trầm Lạc bây giờ vậy. Tựa lưng vào giường đỏ khắc hoa, Trầm Lạc suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng không chống cự được ngủ luôn.

Trương ngự y đang trên đường trở về Ngự y viện đúng lúc gặp được Ngô ma ma. Ngô ma ma cười cười, Trương ngự y dừng bước chân thỉnh an Ngô ma ma. Ngô ma ma cười mà đôi mắt híp lại: “Trương ngự y ngài từ Đông cung trở về có phải không? Thái tử phi có thay hay không? Hoàng hậu đang mong đợi tiểu hoàng tôn đó. Sáng sớm đã lệnh cho ta đứng chờ ở đây”.

Trương ngự y ho khan một tiếng rồi cung kinh nói: “Hiện giờ Thái tử phi còn chưa có thai, nhưng Ngô ma ma trở về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, không nên để Thái tử phi lo lắng. Thân người Thái tử phi rất khỏe mạnh, mặc dù hiện tại Thái tử phi còn chưa có thai, nhưng xem chừng chắc cũng sắp rồi”. Ngô ma ma nghe được như thế thì trong lòng vui mừng, gật đầu một cái, nói mấy câu khách sáo với Trương ngự y xong liền nhấc chân trở về Thái Hòa cung báo tin tức tốt này cho Chu Hậu.

Trong Thái Hòa cung, sau khi Chu Hạ Lan nghe được tin này nghi ngờ nhìn về phía cô cô: “Cô cô, biểu ca đã có Thái tử phi rồi. Cho dù Hạ Lan có ào Đông cung đi chăng nữa cũng không thể làm chánh phi, không phải sao”.

Chu Hậu lắc đầu liên tục, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cháu gái: “Con à, không hiểu gì cả. Nếu mà con mang thai trước Trầm Lạc, mẫu vinh nhờ tử, trắc phi thì thế nào? Nô tài ở Đông cung coi con còn cao hơn so với chánh phi, Hạ Lan không nên thất vọng. Nhớ năm đó cô cô con bụng cũng không thua kém, mới có thể dồn ép hai tiểu tiện nhân ở Chiêu dương cung và Hòa Dương cung đó thôi?”

Hạ Lan nhíu đôi mày thanh tú nhìn cô cô, gật đầu một cái lại lắc đầu: “Cô cô, từ nhỏ biểu ca đã xem con như muội muội, theo tính tình của biểu ca, chuyện gì huynh ấy không muốn làm nhất định sẽ không làm”. Chu Hậu nâng khóe miệng bật cười: “Nếu con có thai trước, Thượng nhi nhất định sẽ cưới con. Đứa nhỏ có trước đã, tình cảm từ từ bồi dưỡng cũng được”.

Đầu nhỏ của Hạ Lan bây giờ hết sức hỗn loạn, nghe cô cô nói những lời này, cũng có lý. Nhưng lại có cảm giác là lạ, dùng cách này để bức biểu ca cưới nàng, sau này biểu ca sẽ thích nàng sao? Biểu ca ghét nhất những cô nương tâm cơ khó dò, Phương Linh con gái của Thái Úy đại nhân cùng Hà Oánh con gái của Thừa tướng cũng vì tâm tư quá thâm sâu, mới khiến biểu ca không thích.

Khi Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Chu Hậu đang kỳ vọng mà nhìn mình thì tâm liền mềm nhũn. Từ nhỏ nàng đã nghe lời cô cô, cô cô đối với nàng và Chu gia rất tốt. Phụ thân luôn nói, cô cô một mình sống trong cung không dễ dàng gì, cả Chu gia chỉ dựa vào một mình cô cô, mang trên mình trọng trách nặng nề. Cô cô rồi sẽ từng ngày từng ngày già đi, một ngày nào đó không thể chiếu cố Chu gia được nữa. Vì gia tộc sau khi vào cung Hạ Lan nhất định phải nghe lời cô cô.

Cho nên dù cô cô nói không đúng, Chu Hạ Lan cũng không ngay lập tức từ chối. Vì vậy Chu Lan liền gật đầu. Chu Hậu trong lòng tràn đầy vui mừng, vừa vuốt đầu Hạ Lan vừa thở dài.

Giờ Dậu một khắc ngày hôm đó, nhất phẩm đại tướng quân Liêu Quảng của Đại mạc hộ giá đệ nhất mĩ nhân Đại mạc Công chúa Chiêu tuyết tiến vào hoàng cung Nguyệt Tường quốc. Hoàng đế Nguyệt tường quốc ở Ngưỡng Hiền cung mở đại tiệc. Như vậy tối nay Vũ Văn Thượng cũng không thể trở lại dùng bữa tối rồi. Ngưỡng Hiền cung là cung chuyên dùng để tiếp đãi sứ thần các nước, nữ tử có thể tiến vào Ngưỡng Hiền cung chỉ có thể là Hoàng hậu.

Trầm Lạc tùy ý ăn vài miếng cơm, liền không có khẩu vị. Bích Liên và Tiểu Phúc Tử bên cạnh phục vụ. Hôm nay Thái tử phi không vui, nô tài như bọn họ cũng rất sợ, Điện hạ ngài không mau trở về đi.

Trầm Lạc để bát đũa trong tay xuống, nhận nước trà Tiểu Phúc Tử đưa tới súc miệng, rồi dùng khăn lau miệng.

“Tiểu Phúc Tử, Chiêu Tuyết công chúa và Liêu tướng quân có diện mạo ra sao?” Trầm Lạc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Tiểu Phúc Tử hỏi.

Trên mặt Tiểu Phúc Tử mang theo nụ cười tươi rói: “Hồi bẩm Thái tử phi, Tiểu Phúc Tử cũng không tận mắt nhìn thấy Chiêu Tuyết Công chúa và Liêu tướng quân. Nhưng lời đồn về hai vị này nô tài có nghe qua một chút. Chiêu Tuyết Công chúa là đệ nhất mỹ nhân của Đại Mạc, da trắng nõn gần như trong suốt. Chỉ là nghe nói Chiêu Tuyết Công chúa tính tình lạnh nhạt, không muốn nói chuyện với ai. Còn Liêu tướng quân lời đồn đại càng thêm nhiều. Liêu tướng quân là đệ nhất dũng sĩ của Đại Mạc, thân thể cường tráng, mười lăm tuổi đã một mình lên núi đánh chết một con hổ vằn. Hiện nay chỉ mới hai lăm tuổi mà đã dễ dàng lập được không ít công lớn”.

Bích Liên đứng một bên vừa nghe như vậy, hai mắt lập tức sáng sỡ.

Trầm Lạc cũng không để ý Chiêu Tuyết và Liêu tướng quân, nàng hứng thú vơi vẻ mặt của Bích Liên hơn. Chẳng lẽ nàng ấy thích Liêu tướng quân, nam tử dũng mãnh thân thể cường tráng? Trầm Lạc bật cười nhẹ: “Bích Liên, khi nghe thấy tên Liêu tướng quân gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng lên kìa”.

Bích Liên lúng túng, hai tai đỏ ửng. Qua một lúc lâu mới ấp úng nói: “Thái tử phi đừng trêu ghẹo Bích Liên, Bích Liên chỉ muốn hỏi Tiểu Phúc Tử công công, Liêu tướng quân và Hàn thống lĩnh ai lợi hại hơn”.

Trầm Lạc nhướng mày, Bích Liên để ý Hàn thống lĩnh rồi sao?

Tiểu Phúc Tử nhẹ ho khan một tiếng: “Liêu tướng quân và Hạ thống lĩnh mỗi người đều có sở trường riêng, không thể so sánh được”. Sau khi Trầm Lạc nghe xong liền bật cười lớn: “Nếu muốn ta nói, thì nhất định Hàn thống lĩnh tốt hơn một chút, nào có ai người trong nhà lại nói người ngoài tốt hơn”. Bích Liên nghe vậy thì tai càng đỏ.

“Cung yến lần này xem chừng rất lâu, các người theo ta ra Ngự hoa viên một chút đi. Cả ngày ở Đông cung đầu óc mơ hồ quá”. Trầm Lạc dứt lời đứng lên vỗ vỗ quần áo, nhấc chân hướng về phía cửa Đông cung, Tiểu Phúc Tử và Bích Liên lập tức đi theo.

Dưới ánh trăng sáng tỏ Ngự hoa viên thật là mê người, hoa sen được ánh trăng chiếu sáng giống như được một vầng hào quang bao xung quanh, nơi này rất yên tĩnh, bóng đêm lặng lẽ bao trùm.

Trầm Lạc thoải mái đi đến Ngự hoa viên, tay phải vuốt ve bụng. Ở Huyện Vân Hà tân nương tử chỉ gả qua một tháng liền có thai, nàng và Vũ Văn Thượng đã sớm làm chuyện phòng the rồi, trước kia thì sợ mang thai, bây giờ lại mong có thai. Cuộc sống đúng là luôn luôn thay đổi.

Nhẹ nhàng chậm rãi đi vào trong Ngự hoa viên, Tiểu Phúc Tử và Bích Liên theo sau lưng Thái tử phi cũng không dám nói chuyện. Ba người cứ như vậy lẳng lặng mà đi. Ngự Hoa Viên thật yên tĩnh, Trầm Lạc từ từ đi vào đình nghỉ mát. Đến khi vào trong đình, Trầm Lạc mới phát hiện trong đình có một nữ tử, người đó quay lưng về phía ánh trăng nên bây giờ nàng mới phát hiện.

Nữ tử đó quay đầu lại, trùng hợp ánh trăng chiếu xuống mặt nữ tử, Trầm Lạc mới thấy rõ diện mạo.

Thật là đẹp, trên người mang theo sự thanh nhã mà lạnh lùng. Mỹ nhân rất nổi bật, trên trán đeo món trang sức bằng ngọc trai, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng. Giữa hai hàng chân mày có một nốt ruồi son, cả người nàng ấy toát ra hơi thở mềm mại.

Nữ tử quay đầu nhìn Trầm Lạc một cái, sau đó lại quay đầu nhìn hồ sen. Trầm Lạc vừa định mở miệng hỏi thì có tiếng cung nữ truyền đến.

“Công chúa, tướng quân sai nô tỳ đến đây mời công chúa về Ngưỡng Hiền cung”.

Công chúa? Trầm Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, thì ra vị này chính là Chiêu Tuyết Công chúa của Đại Mạc. Cung nữ đến mời Chiêu Tuyết Công chúa, có lẽ là cung nữ từ Đại Mạc tới, chưa từng gặp qua Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc, cũng chưa từng gặp qua Tiểu Phúc Tử và Bích Liên. Vì vậy tỳ nữ này trực tiếp vòng qua Trầm Lạc đi đến trước mắt chủ tử nhà mình.

Chiêu Tuyết Công chúa ngồi trong đình lắc đầu một cái “Không trở về”. Ba chữ lạnh lùng từ trong lương đình truyền ra. Tỳ nữ tới mời Công chúa về Ngưỡng Hiền cung thoáng chốc quỳ xuống.

Trầm Lạc nãy giờ không nói gì lúc này lên tiếng: “Nói với Liêu tướng quân, bổn cung ở đây bồi Chiêu Tuyết Công chúa nói chuyện. Hôm nay biết một mỹ nhân như vậy, chỉ hận là không gặp sớm hơn thôi”.

Tỳ nữ đang quỳ trên đất ngước mắt nghi ngờ nhìn về phía Trầm Lạc: “Người là…?” Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh không kiên nhẫn mở miệng lớn tiếng nói: “Chủ tử nhà ta là Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc”.

Chiêu Tuyết Công chúa nghiêng đầu sau đó đứng lên, trực tiếp đi về phía Trầm Lạc kéo tay Trầm Lạc: “Thấy không, ta và Thái tử phi mới gặp mà như bạn cũ, ngươi trở về nói với Liêu tướng quân như vậy, hắn nhất định sẽ không trách tội ngươi đâu”. Cung nữ quỳ trên mặt đất lần nữa nhìn về phía Trầm Lạc, sau đó đứng lên thi lễ với Trầm Lạc một cái, vội vàng trở về Ngưỡng Hiền cung.

Đợi nô tỳ biến mất, Chiêu Tuyết Công chúa nháy mắt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, lập tức bỏ tay Trầm Lạc ra. Tiểu Phúc Tử và Bích Liên thấy Chiêu Tuyết Công chúa vô lễ với chủ tử mình như thế thì bất bình. Trầm Lạc phất phất tay cho Tiểu Phúc Tử và Bích Liên lui xuống.

Mặc dù Tiểu Phúc Tử và Bích Liên bất bình nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.