Tình Yêu Tuổi Quậy

Chương 27: Lý Thanh Loan sầu nhớ




Yên Vũ thấy mọi người đều rời khỏi phòng bếp.

Phòng bếp lớn như vậy giờ đây chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng nhanh chóng lấy ra bình sứ trắng ở trong ngực.

Một lọ thuốc đầy, rót toàn bộ vào chân giò được cắt xong, ngâm trong nước đường phèn, cầm lấy đôi đũa nhẹ nhàng trộn lên.

Bột phấn trắng tinh ùng ục ùng ục nổi vài bong bóng, biến mất trong nước đường phèn, hoàn toàn không thấy.

Nàng cúi người ngửi một cái, chỉ có mùi thơm của giò cùng vị ngọt của đường phèn, không có một chút mùi lạ nào.

Cậu nói đây là thuốc độc mạn tính, chỉ cần mỗi lần một chút là có thể khiến cho Tô Văn Bỉnh im hơi lặng tiếng chết đi.

Nàng bỏ toàn bộ vào một lần, có lẽ thuốc độc mạn tính này cũng có thể biến thành kịch độc lập tức lấy mạng người ta chứ?

Chớ không còn cách nào khác, nàng không có thời gian tìm cậu nữa, không có thời gian đổi thuốc độc. Nàng phải làm xong chuyện nên làm trước khi Tuyên Thiệu có đề phòng đối với nàng!

Món canh rau nhút Tây hồ kia bất quá chỉ là che giấu tai mắt người ta mà thôi, món giò sốt mật ong nàng mới trộn vừa rồi mới là món thích nhất của Tuyên Văn Bỉnh.

Tối nay, nàng muốn lấy mạng của Tuyên Văn Bỉnh! Nàng muốn báo thù cho trên trăm mạng chết oan của Diệp gia!

Đem chân giò đã ngâm trong nước đường phèn để vào trong lồng hấp, Yên Vũ cúi người nhóm lửa. Cần bao nhiêu lửa? Nàng còn thật không biết…

“Tiết thị…” Nàng gọi một tiếng.

Tiết thị đi một mạch đến.

“À… Lửa nên nhóm như thế nào?” Yên Vũ hỏi với vẻ mặt lúng túng.

Tiết thị cười, tiến lên trước. “Thiếu phu nhân người muốn tận hiếu tâm, chúng tôi có thể hiểu. Người động tay một chút là được rồi, việc nặng này hãy để cho tôi tớ làm, sao có thể để cho người tự mình động tay được chứ?”

Yên Vũ khẽ gật đầu, lấy cây trâm vàng trên tóc xuống đặt vào trong tay Tiết thị.

“Vậy cảm ơn ngươi.”

Tiết thị ngạc nhiên nhận lấy cây trâm. “Không dám nhận, không dám nhận…”

Yên Vũ nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn lồng hấp.

Tiết thị cất giọng hướng ra phía ngoài gọi: “Chớ có làm biếng, mau vào đây!”

Yên Vũ đứng ở một bên nhìn các bà già lục tục bận rộn. Ánh mắt của nàng chỉ thỉnh thoảng rời khỏi lồng hấp.

Đợi khi bà già tắt lửa của bếp lò, chung thịt giò đã hấp mềm được để ra mâm, bên trên chan nước sốt, trang trí hạt sen, quả anh đào, hoa quế, thật là thơm ngát đẹp mắt.

“Thiếu phu nhân tự mình động tay làm thịt giò sốt mật ong thật là khác, nhìn là biết ngon hơn ngày thường rất nhiều, mùi thơm cũng ngào ngạt. Lão gia và phu nhân nhìn thấy nhất định là thích!” Tiết thị để cái dĩa vào trong hộp đựng thức ăn giữ ấm, liên tục tán dương.

Mọi người trong phòng bếp cũng đi theo liên tục khen không ngừng.

Yên Vũ im lặng không lên tiếng, cuối cùng nhìn cái hộp thức ăn đựng thịt giò sốt mật ong kia, xoay người ra khỏi phòng bếp.

Đụng phải tiểu nha đầu trong viện của Tuyên phu nhân đến đây truyền lệnh.

“Thiếu phu nhân!” Tiểu nha đầu kia thấy nàng, tràn đầy vui vẻ nhún người bái nàng.

Yên Vũ giơ tay lên một cái. “Mẫu thân muốn truyền lệnh sao?”

“Dạ.” Tiểu nha đầu trả lời.

“Vậy… phụ thân đã trở về rồi hả?” Yên Vũ nhàn nhạt hỏi, nhìn như hỏi vô cùng bình thường, cũng chỉ có chính nàng mới nghe được nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Tiểu nha đầu cười một tiếng. “Lão gia đã ở đó.”

“Ừm, ngươi đi đi, nói cho mẫu thân ta nhanh chóng qua hầu.” Yên Vũ nói xong, xoay người trở về trong viện của Tuyên Thiệu thay quần áo.

Ngây ngốc trong phòng bếp, quần áo đầy mùi khói dầu, đến trước mặt cha mẹ chồng như thế thật là thất lễ.

Nàng thay xong quần áo, đi tới viện của Tuyên phu nhân. Cơm nước đã dọn xong trong phòng chính.

Nàng liếc nhìn dĩa thịt giò sốt mật ong đang đặt ở ngay trước mặt Tuyên Văn Bỉnh.

Nàng nghe thấy nhịp tim của mình có phần gấp, cố ý chậm lại cường độ. “Thỉnh an phụ thân và mẫu thân.”

Tuyên phu nhân cười đỡ tay nàng. “Đã nói con không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà! Nghe thấy Tiết thị nói, hôm nay con lại đến nhà bếp, tự mình xuống bếp? Có lòng là được rồi, sao ra sức chịu khổ như vậy?”

Yên Vũ nâng mắt thấy trong mắt Tuyên phu nhân sáng ngời yêu thương, trong lòng đau xót suýt nữa rơi nước mắt.

Nếu như Tuyên phu nhân biết nàng chịu đi phòng bếp tự mình xuống bếp hoàn toàn không phải là vì hiếu tâm, tận hiếu đạo, mà là vì mưu tính mạng sống của tướng công của bà ta, sẽ căm hận nàng bậc nào?

Tuyên Văn Bỉnh cũng chậm rãi tiến lên.

Vẻ mặt ông ta nhìn Yên Vũ không còn giống như với ngày thường.

Nhưng bây giờ Yên Vũ lại vô cùng hận ông ta, ông ta chính miệng nói “Đúng”, ông ta chính miệng thừa nhận thảm án Diệp gia tám năm trước là ông ta gây nên. Cha, mẹ của nàng, huynh đệ tỷ muội của nàng, tất cả thân nhân của nàng đều rời nàng tám năm trước.

Nếu như không phải là Tuyên Văn Bỉnh, nàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

Nàng sẽ không ẩn thân ở Xuân Hoa lâu, không hội ngộ Tuyên Thiệu, sẽ không cố gắng tiếp cận hắn, sẽ không yêu hắn…

Cũng sẽ không vì báo thù mà tổn thương hắn…

Tất cả cái này đều là Tuyên Văn Bỉnh tạo thành! Đều là ông ta!

Yên Vũ cắn chặt môi dưới. Trên môi truyền tới đau đớn khiến cho nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Nàng biết mình không thể để cảm xúc chi phối, nàng phải kềm chế.

“Hừm, cùng ngồi xuống đi, không cần đứng.”

Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà, hiền lành thoải mái, ân cần như ngọc ấm xẹt qua trong lòng. Nhưng Yên Vũ lại cảm thấy giọng của ông ta đều là dối trá, dối trá đến khiến cho người ta khó chịu.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Tuyên Văn Bỉnh chủ động nói chuyện với nàng.

Tuyên Văn Bỉnh nhìn vào trong mắt nàng, yêu thương cùng chấp nhận giống như bề trên nhìn con cháu.

Nàng rốt cuộc đã thu được công nhận của cha mẹ Tuyên Thiệu, nàng rốt cuộc đã dung nhập vào gia đình này.

Thế nhưng sau đêm nay tất cả đều phải kết thúc.

Vốn là hạnh phúc bắt đầu, nhưng bây giờ lại phải biến thành cuối cùng phân ly.

Yên Vũ xoay mặt, cắn cắn môi dưới, khi xoay lại thì trên mặt đã bình tĩnh không thấy gợn sóng.

“Con hầu hạ phụ thân mẫu thân là được rồi.” Nàng tiến lên đứng ở bên cạnh bàn, tay cầm đũa, chuẩn bị chia thức ăn cho hai người.

Tuyên phu nhân vỗ vỗ tay nàng, cười với nàng. “Đứa nhỏ ngốc…”

Mỗi lời nói dịu dàng của Tuyên phu nhân đều giống như một nhát búa hung hăng chém ở trong lòng nàng.

Đau đến nghẹt thở.

Nhưng nàng lại không thể không làm như không có việc gì, thậm chí ra vẻ hết sức vui để nguỵ trạng lòng báo thù của bản thân, để hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình.

Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân ngồi xuống, thâý nàng không muốn cùng ăn, cam tâm đứng ở một bên chia thức ăn, cũng không có miễn cưỡng nàng.

Nàng ân cần gắp thức ăn cho Tuyên phu nhân, thấy Tuyên phu nhân chỉ chỉ tô canh rau nhút Tây hồ kia liền múc một chén, đặt ở cạnh tay Tuyên phu nhân.

Thật ra ánh mắt của nàng, hữu ý vô ý, chưa bao giờ rời khỏi dĩa thịt giò sốt mật ong.

Không uổng công nàng học thuộc lòng sở thích lúc trước của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân. Tuyên Văn Bỉnh quả nhiên rất có hảo cảm với dĩa thịt giò sốt mật ong. Nha hoàn gắp thịt giò đến trong dĩa của ông ta, ông ta đều ăn hết.

Đến khi Tuyên phu nhân đặt đũa xuống thì dĩa thịt giò sốt mật ong đã vơi hơn phân nửa.

Tuyên Văn Bỉnh để đũa xuống, quay đầu đang muốn nói gì với Tuyên phu nhân.

Thì thấy ông ta bỗng nhiên hai mắt trợn trừng, toàn thân cứng đờ.

Nhịp tim của Yên Vũ đột nhiên tăng nhanh.

Nàng không có hỏi qua cậu, nếu như đổ toàn bộ bình thuốc độc vào một lần thì sẽ có hậu quả gì?

Lúc độc phát sẽ là dạng gì?

Đối với phản ứng tiếp theo của Tuyên Văn Bỉnh ra sao, nàng hoàn toàn không biết. Tay chân luống cuống nhìn mặt hiện lên khác thường của Tuyên Văn Bỉnh.

“Lão gia, ông làm sao vậy?” Tuyên phu nhân cũng phát hiện Tuyên Văn Bỉnh khác thường, lo lắng hỏi.

Tuyên Văn Bỉnh há miệng, nhưng không phát ra một tiếng nào, một ngụm máu đen cũng theo khoé miệng chảy ra.

“Này…” Tuyên phu nhân kêu lên một tiếng.

Nhưng chỉ thấy Tuyên Văn Bỉnh trực tiếp ngã ra sau từ trên ghế.

Bà ta kéo không kịp, Tuyên Văn Bỉnh té ngửa trên đất.

Yên Vũ kinh ngạc đứng ở một bên, trơ mắt nhìn Tuyên Văn Bỉnh ngã xuống, trơ mắt nhìn tứ chi ông ta bắt đầu co giật, trong miệng ông ta tuôn ra càng nhiều máu, trơ mắt nhìn Tuyên phu nhân hoảng hốt lo sợ…

“Lão gia, lão gia… Ông làm sao vậy? Đây là sao?” Tuyên phu nhân nửa quỳ trên đất ở bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh, luôn miệng kêu lên.

Một phòng nha hoàn, ma ma đều sợ ngây người, ngược lại Lưu ma ma tiến lên trước nói: “Phu nhân đừng hoảng hốt, mau, mau gọi phủ y đến!”

Tuyên phu nhân gật đầu liên tục.

Tuyên Văn Bỉnh chợt ngã xuống, khiến cho bà ta luống cuống tâm thần, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Ngoài cửa đã có gã sai vặt nhanh chóng chạy đi tìm phủ y.

“Mau, khiêng lão gia đến trên giường.” Tuyên phu nhân ra lệnh.

“Đừng.” Lưu ma ma giơ tay lên ngăn lại. “Trước tiên đừng nhúc nhích, trên đất có địa y thật dày, ngược lại cũng không lạnh, chúng ta trước tiên không nên làm bừa, hơn nữa mời phủ y xem qua rồi nói.”

Tuyên phu nhân nghe xong, lập tức gật đầu. Một tay nắm thật chặt tay áo của Lưu ma ma, một tay cầm lấy tay không ngừng co giật của Tuyên Văn Bỉnh, giống như nắm lấy chủ định của mình.

Lưu ma ma ngẩng đầu liếc nhìn Yên Vũ đứng ở một bên.

Trên mặt Yên Vũ đờ đẫn, hình như có chút hoảng hốt.

Lưu ma ma khẽ kêu một tiếng: “Thiếu phu nhân?”

Yên Vũ bất động không nói, giống như không có nghe thấy.

Bây giờ trong mắt nàng chỉ còn lại Tuyên Văn Bỉnh hộc máu té trên đất, trong tai chỉ còn lại tiếng nhịp tim rối loạn của Tuyên Văn Bỉnh cùng với tiếng hít thở dần dần yếu đi của ông ta.

Cứ như vậy?

Ông ta sẽ chết như vậy sao?

Nàng đã báo thù cho Diệp gia?

Nàng đã tự tay giết kẻ thù hại chết cha mẹ nàng?

Không phải nàng rất vui mừng sao? Không phải nàng hẳn là cảm thấy buông lỏng sao?

Vì sao nàng không có vui vẻ chút nào? Vì sao ngực nàng đau như là bị ai lấy dao đâm? Vì sao nàng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, trái lại trước ngực đau từng trận, như là có tảng đá lớn đè ở trên?

“Thiếu phu nhân?” Lưu ma ma tăng âm lượng, lại gọi nàng một tiếng.

Nàng do dự chuyển tầm mắt qua, mờ mịt nhìn Lưu ma ma.

Lúc này Tuyên phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, thấy bộ dáng nàng trố mắt, hít mũi một cái, nói với Lưu ma ma: “Nàng ta còn nhỏ, chưa bao giờ gặp qua trường hợp này, có lẽ là đã sợ choáng váng, mau, kêu người dìu nàng ta qua một bên ngồi.”

Yên Vũ nghe vậy bỗng nhiên muốn cười. Tuyên phu nhân ngu ngốc bao nhiêu? Vào lúc này còn có thể cho là nàng sợ choáng váng? Vào lúc này còn có thể đau lòng nàng? Kêu người dìu nàng qua một bên ngồi xuống?

Là nàng, là nàng hạ độc giết tướng công của bà ta! Là nàng phụ sự tin tưởng của bà ta, lợi dùng bà ta từng chút đưa thủ đoạn thâm độc về phía tướng công của bà ta!

Nàng kéo kéo khoé miệng, không nặn ra được nụ cười, ngược lại nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Nha hoàn ở bên cạnh thật sự tiến lên đỡ nàng qua một bên, đỡ nàng ngồi xuống ghế bành bằng gỗ lê vàng.

“Thiếu phu nhân, người đang run rẩy, người sợ hãi hay là lạnh?” Tiểu nha hoàn thấp giọng hỏi.

Yên Vũ cúi đầu, nhìn thấy tay của mình thật sự run cầm cập.

Nàng sợ sao? Độc là nàng hạ, người là nàng độc chết, nàng có gì phải sợ?

Nàng lạnh sao? Hình như thật sự rất lạnh… Tám năm trước, nàng mất đi thân nhân, mất đi gia đình. Sau khi gặp được Tuyên Thiệu, được hắn chân thành đối đãi, sau khi được Tuyên phu nhân chấp nhận, nàng cho rằng mình vừa tìm được ấm áp của gia đình, ấm áp của người thân… Nhưng bây giờ nàng lại tự tay hủy đi tất cả… Lạnh quá…

Gã sai vặt kéo phủ y đến, thở hổn hển chạy tới từ trong sân.

“Phu nhân, phủ y đến rồi!” Gã sai vặt ở bên ngoài thở hổn hển hồi bẩm một tiếng.

Lưu ma ma lập tức kêu người vén mành, dẫn phủ y vào.

Yên Vũ kinh ngạc nhìn người trong phòng khẩn trương rối ren, kinh ngạc nhìn phủ y nửa quỳ ở bên cạnh Tuyên Văn Bỉnh, bắt mạch cho Tuyên Văn Bỉnh, kinh ngạc nhìn đầu chân mày của phủ y càng nhíu càng sâu.

Phủ y bỗng nhiên thu tay lại, giọng đè nén đau thương nói với Tuyên phu nhân: “Lão gia đây là… trúng độc!”

“Cái gì?” Tuyên phu nhân thoáng chốc sắc mặt tái nhợt. “Còn… Còn có thể cứu không?”

Phủ y đứng dậy lui qua một bên, chậm rãi lắc đầu bất lực. “Thứ cho tại hạ tài sơ học thiển…”

Tuyên phu nhân lập tức chân mềm nhũn, ngã về phía sau.

Bọn nha hoàn sợ hãi kêu, tiến lên đỡ lấy bà ta.

“Nhanh, đi báo cho công tử biết! Nhanh!” Lưu ma ma hướng ra ngoài cửa hô.

“Không đâu! Không đâu! Mới vừa rồi lão gia còn rất tốt, làm sao lại trúng độc đây? Mới vừa rồi còn cùng ta dùng bữa thật tốt!” Tuyên phu nhân khó tin lắc đầu, kéo rách ống tay áo của phủ y. “Không thể nào, ngươi xem lầm rồi! Ngươi xem lại đi, xem lại đi?! Nhất định là xem lầm rồi!”

Ở trong phòng, tiếng nức nở trầm thấp, tiếng Tuyên phu nhân khàn giọng chất vấn, tiếng phủ y thở dài bất đắc dĩ, từng tiếng đánh vào màng nhĩ của Yên Vũ.

Cũng đánh vào tim của nàng. Nàng cho là mình rốt cuộc báo được thù lớn, sẽ an ủi, sẽ vui vẻ.

Thế nhưng giờ khắc này nàng lại muốn khóc lớn một trận, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nghĩ, thoải mái khóc lớn một trận, đem đau đớn trong tim, áp lực trong ngực đều khóc lớn lên.

Phủ y giương mắt nhìn về phía bữa tối còn chưa dọn xuống ở trên bàn, chỉ vào bữa tối nói: “Đừng động tới tất cả thức ăn ở trên bàn, đợi khi công tử trở về, tìm người kiểm tra thực hư. Ta nghĩ độc được bỏ vào trong cơm nước.”

Tuyên phu nhân nghe vậy ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn về phía thức ăn ở trên bàn.

Khi quay mặt sang, ánh mắt lại dừng ở trên người Yên Vũ.

Lúc này bà ta mới hoảng sợ phát hiện từ khi Tuyên Văn Bỉnh ngã xuống đất cho tới bây giờ Yên Vũ đều đặc biệt yên lặng, không hề an ủi, không hề hỏi han, giống như… nàng tuyệt không bất ngờ.

Tuyên phu nhân chậm rãi tiến lên, cúi người nhìn Yên Vũ. “Phủ y nói là lão gia trúng độc, con nghe thấy không?”

Yên Vũ nhìn Tuyên phu nhân gần trong gang tấc, yên lặng gật đầu.

Cổ họng Tuyên phu nhân giần giật. “Không, không phải là con… Thiệu nhi thích con như vậy… Con sẽ không làm như thế…”

Yên Vũ chậm rãi đứng lên từ trên ghế, chật vật mở miệng. “Là ta.”

Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, chỉ vào dĩa thịt giò sốt mật ong, chậm rãi nói: “Không cần tra xét, độc đã được hạ ở trong dĩa đồ ăn này.”

Tuyên phu nhân nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, trợn to hai mắt, hốc mắt ngấn nước tràn đầy không thể tin.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lập lại lần nữa?”

Cổ họng của Yên Vũ rít đến đau đớn, trong lòng khổ sở. “Ta nói, là ta hạ độc, là ta muốn độc chết Tuyên đại nhân.”

Tuyên phu nhân giơ tay tát về phía gò má Yên Vũ.

Yên Vũ không né tránh, hai mắt nhắm nghiền, chờ bạt tai giáng xuống.

Nhưng bên tai nổi lên một tràng tiếng kêu, cảm giác đau rát chậm trễ tới.

Nàng mở mắt nhìn thấy Tuyên phu nhân lại bất tỉnh, ngã vào trong lòng Lưu ma ma.

Bọn nha hoàn luống cuống tay chân mang Tuyên phu nhân vào phòng trong.

Một số gã sai vặt ngoài cửa cũng tràn vào, khiêng Tuyên đại nhân đến trên trường kỷ ở một phòng kế bên.

Yên Vũ không ngờ Tuyên phu nhân sẽ đột nhiên bất tỉnh, luống cuống tiến lên nhưng bị một nha hoàn bên cạnh đẩy ra.

Nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn người trong phòng kinh hoảng rối ren, cũng không ai để ý tới nàng.

Nàng chợt nghe tiếng xé gió dồn dập đến.

Nàng xoay người mặt ngó ra cửa. Nàng biết, là Tuyên Thiệu đã trở lại.

Tuyên Thiệu giơ tay lên mở vung mành cửa, nhấc chân rảo bước qua ngưỡng cửa.

Ngẩng đầu, cùng tầm mắt của nàng đụng nhau.

Hai người đều giật mình tại chỗ.

Mặt Tuyên Thiệu mang vẻ lo lắng. Sắc mặt của Yên Vũ ngơ ngẩn, thoáng như mất hồn.

Một phòng người hầu rối ren, qua lại như con thoi, nhưng trong mắt Yên Vũ chỉ còn lại Tuyên Thiệu cách nàng hai bước.

Trong con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng.

Trong con ngươi sâu thẳm, tựa như bóng dáng của nàng đã ngã vào vực sâu, không thể cứu rỗi.

“Công tử, trong người lão gia trúng kịch độc, tính mạng thập tử nhất sinh. Phu nhân lửa giận công tâm, hôn mê bất tỉnh…” Phủ y tiến lên thấp giọng nói.

Tuyên Thiệu nghe vậy không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

Cả người Yên Vũ đều đang run rẩy, run đến gần như đứng không thẳng được.

Cha mẹ của hắn, một bị chính tay nàng đầu độc, một bị nàng làm tức giận đến hôn mê bất tỉnh…

Nàng lợi dụng tình yêu của hắn, sự bao dung của hắn, sự tin cậy của hắn… Hại hắn đến nước này…

Yên Vũ động đậy miệng, nhưng không nói nên lời câu nào.

Mấy ngày trôi qua, nàng làm sao cũng không hề nghĩ tới hai người gặp mặt lại là vào tình hình như thế.

Chắc chắn hắn cũng không hề nghĩ tới phải không?

Tuyên Thiệu bỗng nhiên nhấc chân đi về phía nàng.

Yên Vũ rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên.

“Ta cho rằng nàng sẽ chờ kịp ta cho nàng một câu trả lời…” Hắn giơ tay lên khẽ chạm vào mặt nàng.

Đầu ngón tay hắn rất nóng.

Yên Vũ lạnh cả người rất muốn ôm ấm áp duy nhất ở trước mặt này.

Thế nhưng nàng biết mình không thể, nàng đã không có tư cách lưu luyến tất cả của hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.