Tình Yêu Tuổi Quậy

Chương 26: Ngọc Tiêu Tiên Tử náo Tam Nguyên cung




“Được! Được! Quốc nạn rơi xuống đầu, Sở Lăng Dực thân là Thái tử không nghĩ đến cứu quốc mà còn bày mưu loại bỏ huynh đệ. Liên công công, đa tạ!”

“Nương nương, nô tài không nhận nổi, vẫn nên nghĩ xem làm cách nào để cứu Thất điện hạ đi.”

“Ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, trong lòng đã có biện pháp, “Kinh Phong, cùng ta tới phủ Thái tử!”

Sở Lăng Dực, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa!

Thái tử phủ, Hà Sướng Uyển đang ôm tiểu thế tử, nghe a hoàn báo Thất vương phi cầu kiến liền lập tức ôm tiểu thế tử đi ra.

“Linh nhi, ngươi đến rồi? Mau vào đi!” Hà Sướng Uyển cười nói.

“Không cần.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cự tuyệt. Nàng vẫn coi Hà Sướng Uyển là bằng hữu, nhưng mà tình huống trước mắt như vậy nên nàng không có cách nào khác, “Đêm nay Thái tử điện hạ sẽ giết Thất điện hạ.”

“A? Linh nhi, ngươi nói cái gì?” Tay Hà Sướng Uyển mềm nhũn, suýt nữa ném đứa nhỏ xuống mặt đất, “Thái tử sẽ không, người nhất định sẽ không làm như vậy. Linh nhi, ngươi tin tưởng ta.”

“Công chúa Sướng Uyển, ta không thể vì một câu tin tưởng của người mà lấy tính mạng phu quân ta ra để đặt cược được. Mời Công chúa và Thế tử theo ta đi một chuyến.”

“Linh nhi, hôm nay ngươi làm như vậy thì cả đời này chúng ta cũng không thể lại làm bằng hữu được nữa.” Trong lòng Hà Sướn Uyển đau xót. Gia Cát Linh Ẩn là bằng hữu duy nhất của nàng ở nước Lăng Nguyệt.

“Lập trường của Thái tử cùng Thất gia đã quyết định rồi. Công chúa, mời đi.”

“Tới đây…”

Kinh Phong nhanh tay lẹ mắt tiến lên đoạt lấy đứa nhỏ trong tay Hà Sướng Uyển, “Thái tử phi, nếu như người dám kêu to thì ta cũng không thể cam đoan Thế tử được an toàn đâu.”

“Mạng của ta và Thế tử đều do ngươi nhặt về, ta đi với các ngươi!” Hà Sướng Uyển không chống cự, “Không được làm tổn thương đến con của ta!”

“Yên tâm, ta sẽ không thương tổn nó, cũng sẽ không thương tổn người.”

“Linh nhi, ngươi có nghĩ tới nếu thua cuộc thì phải làm sao? Ngươi tin chắc rằng Thái tử sẽ quan tâm đến sự an nguy của ta và Thế tử sao? Nếu như người có thể xuống tay với huynh đệ ruột thịt của mình thì chúng ta cũng không phải là không có khả năng!”

“Chỉ có thể đánh cuộc, Thái tử phi điện hạ, mời đi!”

Mấy người lên ngựa, nhanh chóng chạy bề phía đội quân đang đi.

Ban đêm, trời đột nhiên mưa nhỏ, nhưng mà đội quân vẫn không dừng lại. Tình hình trước mắt báo nguy cấp, không thể chậm một giây. Lần này làm Đại tướng quân lĩnh quân, Sở Lăng Thiên hạ lệnh hành quân tốc độ. Đội quân phải dùng tộc độ cực nhanh để di chuyển.

“Truyền lệnh xuống, tăng tốc nhanh hơn!” Như Phong hô.

“Vâng, Tướng quân.” Một phó tướng quay ngựa lại, truyền lời với đội quân phía sau.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Một người mặc đồ đên đi tới trước mặt Sở Lăng Thiên, lo lắng nói: “Điện hạ, không tốt, Thất vương phi…. Đã xảy ra chuyện!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Sở Lăng Thiên cùng Như Phong đồng thời hỏi.

“Nói mau, rốt cuộc chuyện gì?” Sở Lăng Thiên cùng Như Phong xuống ngựa, kéo người đang ở một bên kia tới.

“Thất vương phi bị đâm, đang rất nguy kịch!”

“Đại ca, ta trở về một lát, huynh dẫn quân tiếp tục đi về phía trước, ta sẽ đuổi theo sau.” Sở Lăng Thiên vừa nói vừa vội vàng lên ngựa.

“Điện hạ, người là Đại tướng quân, không được đâu! Nếu Hoàng Thượng biết trên đường đi người lại quay về thì nhất định sẽ lầm vạo trọng tội phải giết, vẫn nên để thần trở về thì hơn!” Như Phong lớn tiếng nói.

“Huynh trở về cũng mất đầu! Huynh đi nhanh đi, không nên để chậm trễ, ta sẽ nhanh chóng đuổi theo mọi người! Đây là quân lệnh!”

“Được rồi, vậy Linh nhi giao cho người.”

“Ừ!” Sở Lăng Thiên quay ngựa lại, dùng sức quất mạnh khiến con ngựa đau hí lên một tiếng.

Mưa càng lúc càng lớn, đường trở nên lầy lội không thể tả, vó ngựa giẫm xuống đất khiến nước càng không ngừng bắn lên tung tóe sang hai bên. Lòng Sở Lăng Thiên như lửa đốt, lời nói của người kia càng không ngừng quanh quẩn ở bên tai, đang rất nguy kịch, đang rất nguy kịch…. Linh nhi, nàng nhất định phải chờ ta trở lại.

Một người một ngựa xông vào một mảng tối đen trong rừng cây. Chỉ cần đi qua rừng cây này là còn có năm dặm nữa sẽ tới Ngân Đô.

“Giá!” Sở Lăng Thiên tăng nhanh tốc độ hơn, hận không thể mọc cánh để nhanh chóng bay trở về.

Bỗng nhiên, trong rừng cây nhảy ra mấy chục cái bóng đen, ngăn cản đường đi của y. “Di!” y không thể không dừng ngựa lại, “Các ngươi là ai?”

“Thất đệ, không phải là đệ nên đi theo đội quân ra tiền tuyến hay sao? Sao lại trở về đây?”

Sở Lăn Thiên nghe ra được là giọng nói của Thái tử, có chút nghi hoặc, “Đại ca sao lại ở đây?”

“Bản Thái tử phụng mệnh của phụ hoàng đi điều tra xem có người nào lâm trận đào thoát hay không, thật không nghĩ tới người gặp đầu tiên lại là Thất đệ. Ngươi thân là Đại tướng quân, là nhân vật chủ chốt của đội quân lại lâm trận đào thoát, có phải là không thích hợp hay không?” Sở Lăng Dực cười nói.

“Huynh đã làm gì Linh nhi?” Trong lòng Sở Lăng Thiên đã rõ, đây là một cía bẫy của Thái tử, “Tránh ra! Để ta trở về trước, xử trí như thế nào thì tùy phụ hoàng định đoạt!”

“Thân thể phụ hoàng không tốt nên đã giao mọi chuyện cho ta giải quyết. Thất đệ không để ý đến an nguy xã tắc, vội vàng quay về Ngân Đô chỉ vì một nữ nhân thôi sao? Ta cũng không biết nên nói đệ muội ra sao rồi, Thất đệ, quay trở lại đi, nếu không theo lệnh của phụ hoàng, lâm trận đào thoát, giết!”

“Hừ!” Sở Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, “Hay cho một từ giết! Nếu hôm nay ta không quay trở lại thì sao?” Cho tới bây giờ y đều biết Thái tử không phải người lương thiện, chó không gọi cũng sẽ cắn người.

“Có thể, chỉ sợ lúc ngươi trở về thì Thất đệ muội đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

“Ngươi…!”

“Sở Lăng Thiên, thức thời thì ngoan ngoãn tự động kết thúc, không nên éo ta động thủ. Không phải ngươi rất yêu Thất đệ muội sao? Ngươi đành trở mắt nhìn đệ muội tìm đến cái chết?”

“Nàng ở đâu? Để cho ta nhìn thất nàng một lần!”

“Đừng mở! Trừ phi…” Sở Lăng Dực dừng một chút, “Trước hết ngươi chặt đứt một cánh tay, nếu không ta dám chắc đời này ngươi không còn được gặp lại nàng ta nữa!”

“Nói lời phải giữ lời!”

“Đương nhiên! Lời của bản Thái tử đưogn nhiên có uy tín!” Sở Lăng Dực cười lạnh. Sở Lăng Thiên, cho dù hôm nay ngươi không chết thì phụ hoàng cũng sẽ không để cho một người mất một cánh tay lên làm Hoàng đế.

“Được!” Sở Lăng Thiên giơ kiếm lên, định chặt bỏ tay của mình.

“Chờ một chút! Gia, không được!” Lúc này có ánh lửa chớp sáng, Kinh Phong từ bên ngoài kích động tiến lên, ngăn lại kiếm của Sở Lăng Thiên.

“Kinh Phong? Vương phi thế nào rồi?”

“Không sao, Vương phi đang tới đây.”

Tảng đá trong lòng Sở Lăng Thiên rốt cục được đặt xuống, hóa ra là Thái tử đang thổi phồng chuyện lên.

“Sở Lăng Thiên, sao còn chưa ra tay đi?” Sở Lăng Dực không kiên nhẫn nói, “Bản Thái tử biết thân thủ của ngươi rất tốt, mấy người chúng ta ở đây cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà bản Thái tử đã thông báo chuyện của ngươi cho phụ hoàng biết rồi, chuyện này bây giờ ta không quản nữa, để tự phụ hoàng định đoạt.”

“Thái tử điện hạ không biết là muộn rồi sao?” Thanh âm lạnh lùng của Gia Cát Linh Ẩn vang lên ở phía sau, trong lòng nàng ôm đứa nhỏ, Phá Trận áp giải Hà Sướn Uyển đang đi về phía bên này.

Sở Lăng Dực tự nhiên ý thức ra được, người ta nói Thất vương phi rất độc, hắn cũng chỉ là nghe mà thôi, hôm nay nhìn thấy quả thực là không hề sai.

Sở Lăng Dực ngẩn ra, nhìn nàng đang từ bên cạnh mình đi về phía Sở Lăng Thiên, nữ nhân bị áp giải kia chính là Thái tử phi, còn đứa nhỏ trong lòng Gia Cát Linh Ẩn là Thế tử, con hắn.

“Điện hạ…” Hà Sướng Uyển áy này nhìn Sở Lăng Dực một cái. Nếu không phải mình bị bắt thì Thái tử cũng sẽ không bị Gia Cát Linh Ẩn uy hiếp, “Thực xin lỗi.”

“Sao lại thế này?” Sở Lăng Dực muốn kéo lấy nàng, Phá Trận lại tùy thời mà đẩy nàng một cái, đẩy nàng tới bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn.

“Linh nhi, nàng không có việc gì là tốt rồi.” Sở Lăng Thiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

“Ta sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, ngẩng đầu, chuyển hướng về phía Sở Lăng Dực, trong tay nắm một con dao găm, “Thái tử điện hạ, bây giờ còn muốn bẩm báo Hoàng Thượng nữa không? Ta cũng không dám cam đoan sẽ không run tay. Tiểu thế tử da thịt mỏng, thật là có chụt không xuống tay được.”

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi thật đê tiện!” Sở Lăng Dực nổi giận đùng đùng nói, “Lại có thể dùng Tiểu thế tử để uy hiếp bản Thái tử, chuyện người lớn không nên làm liên lụy đến trẻ con.”

“Ha!” Gia Cát Linh Ẩn cười lanh, “Nói đến đê tiện, ta lại cảm thấy tự ti với Hoàng hậu cùng Thái tử. Hơn nữa, người nói ta đê tiện, vậy thì nên đê tiện cho tới cùng! Thái tử điện hạ, còn không quyết định sao?”

“Ta đồng ý ngươi sẽ bảo người đi thông báo cho phụ hoàng lui về. Bây giờ có thể thả Thái tử phi cùng Tiểu thế tử ra rồi chứ?”

“Thái tử phi có thể thả ra, về phần Tiểu thế tử, vẫn nên đợi đến lúc ta xác định không có ai ở trước mặt phụ hoàng châm ngòi thị phi đã rồi ta sẽ trả lại.”

“Ngươi…”

“Tam tiểu thư, Tiểu thế tử buổi tối vẫn hay khóc nháo, nên để ta mang nó về đi, tránh cho việc nó làm phiền đến ngươi.” Hà Sướng Uyển nói.

“Không sao, ta lại đang ngại Thất vương phủ quá yên tĩnh.” Gia Cát Linh Ẩn trao đứa nhỏ cho Kinh Phong, “Kinh Phong, Phá Trận, các ngươi mang Tiểu thế tử hồi phủ trước, ta sẽ trở về sau.”

“Vâng, tiểu thư.” Hai người nhận lấy đứa nhỏ, nhảy lên ngựa.

“Thái tử điện hạ, nếu như tiểu thư không an toàn trở về được thì thuộc hạ cũng không thể nói trước được sẽ làm gì với Tiểu thế tử, thuộc hạ ghét nhất mấy đứa nhỏ hay khóc nháo.” Kinh Phong nói.

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, Kinh Phong thật là hiểu rõ ý đồ của nàng, lo lắng nàng trên đường trở về sẽ bị Sở Lăng Dực ra tay cho nên để bọn họ mang đứa nhỏ rời đi trước.

Sở Lăng Dực tức giận không thể tả, nhưng lại không thể làm gì được Gia Cát Linh Ẩn. Kế hoạch vạch ra rất hoàn hảo lại bị nàng phá hủy, Sở Lăng Thiên mà ra tiền tuyến thì cơ hội xuốn g tay càng ít đi!

“Thất gia, người mau đi đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Sở Lăng Thiên, “Không cần phải lo lắng cho ta, thầy tướng số đã nói rồi, mạng của ta dài lắm, không dễ dàng chết như vậy.”

Sở Lăng Thiên nâng mặt của nàng lên, không để ý người khác ở bên cạnh mà hôn nàng, một hồi hôn sâu nồng nhiệt mới buông nàng ra, “Chờ ta trở lại!”

“Ta sẽ chờ!”

“Ta nhìn nàng đi.”

“Không sao đâu, bọn họ không dám đụng vào ta đâu. Chàng mau đi đi, nếu không Đại ca sẽ rất sốt ruột.” Nàng thúc giục y.

Sở Lăng Thiên xoay người lên ngựa, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó mới lưu luyến không rời mà đi. Đợi y đi mất không thấy bóng dáng thì Gia Cát Linh Ẩn mới lên ngựa, nghênh ngang đi qua trước mặt mọi người.

“Tam tiểu thư, không được làm thương tổn đến con của ta,” Hà Sướng Uyển xông lên phía trước ngăn nàng lại, cầu xin.

“Yên tâm, chỉ cần Thái tử nói được làm được thì ta đương nhiên cũng sẽ làm được.” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Thái tử phi xin cho nói một lời, súc sinh không có mắt, Thái tử phi cố gắng đừng để người vô tội bị thương.”

“Ngươi…” Hiểu ra được lời nói của nàng, Sở Lăng Dực rất tức giận. Nữ nhân này đang ám chỉ hắn là súc sinh sao?

Gia Cát Linh Ẩn cười nhạo một tiếng, không để ý tới hắn, quất vào mông ngựa một rồi đi về hướng Ngân Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.