Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 7: TIỂU HỨA ĐÀO BINH




Ừ, Lư và Nhạc đều ở Phạm Dương, nếu như Nhạc và Thôi kết thân, cũng có ý nghĩa một phần địa bàn Phạm Dương sẽ bị Thôi thị nhúng tay vào, Lư thị tất nhiên không tình nguyện. Cộng thêm Lư gia có một vị đích tử tuy làm Hình Trinh nhưng không có thân phận Hàng Sư, lấy một tài nữ Hàng Đạo là một lựa chọn rất thích hợp, nữ Hàng Sư có rất nhiều, Lư thị có thể mặc sức chọn, nhưng muốn tìm một người xuất thân, tướng mạo, tài học... đều xuất sắc, thì rất khó, do vậy đích trưởng nữ Nhạc gia chính là lựa chọn thích hợp nhất.”

Tên đầu trọc không nói trắng ra, nhưng mọi người đều biết rất có khả năng người muốn tranh vợ với Thôi Lương kia chính là Lư Dịch Chi.

Do vậy tên đầu trọc và Lý Đại Hùng đều liếc nhìn Cố Duệ, ánh mắt cứ như đang nhìn nàng dâu nhỏ đáng thương bị người khác đùa bỡn. 

Cố Duệ lúc này đang lâm vào trầm tư... mãi đến khi Yêu Yêu vỗ vai cô một cái, cô mới hoàn hồn, hít một hơi, tỏ ra vô cùng bi thương.

“Lúc xưa tôi phong hoa tuyệt đại, khẽ động một cái liền khiến vô số công tử phú gia đem hết vàng bạc dâng tặng cho tôi, kết quả hai năm rồi, rốt cuộc chỉ có tiểu tử Hứa Điển là một lòng một dạ.”

Cố Duệ dĩ nhiên không xem nhẹ tấm chân tình si mê của Hứa Điển, nhưng cô cũng không xem trọng. 

Đã là thời đại nào rồi, có quỷ, có yêu, còn có cả cương thi nữa, cái mạng nhỏ của cô còn bảo vệ không nổi nữa, Hứa Điển kia thích cô chẳng qua chỉ là khí huyết nhất thời của người trẻ tuổi, một công tử phong lưu nhìn thấy một cô nương tự lực tự cường, không si mê hắn, tự nhiên sẽ thấy hiếu kỳ, hiếu kỳ này dẫn đến yêu thích, yêu thích này dẫn đến động tâm, sau đó... chủ yếu vẫn là do sức hấp dẫn của cô quá lớn, khiến người ta bị si mê, nhưng mà nếu nói là khiến cho công tử thế gia một đời không hối hận, thì quả thật là chém gió.

... Những năm tháng thanh xuân ai mà chẳng có chứ!

Những lời nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng Cố Duệ, những người bên cạnh nghe mà cố nhịn cười. 

Lúc xưa? Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng đều nghĩ đến một cô nương nào đó, thân thể khô đét như con khỉ, ở một cái thôn rách nát.

Còn có phong hoa tuyệt đại nữa, hi hi.

“Chuyện kiếp này nằm mộng thấy chuyện kiếp trước thì đừng nói nữa, chủ yếu là kiếp này cần phải cố gắng, cố gắng đẹp được bằng một nửa Yêu Yêu, thì nam nhân trong thiên hạ này sẽ để mặc cho cô lựa chọn!” 

Cố Duệ: “Lão trọc chết tiệt, ông đang an ủi tôi sao? Bị trúng tà rồi hả?”

Tên đầu trọc: “Không có gì, dù sao thì cô cố thế nào đi nữa, nhan sắc cũng vậy thôi, tùy tiện nói cho vui.”

Tên đầu trọc quẳng ra một câu, hắn không biết rằng sau này hắn sẽ bị Cố Duệ hành cho thê thảm đến thế nào, lúc này, hắn kéo dây cương, con ngựa chạy đi, ba tên đệ tử đi theo sau. 

Trên đường đi Lý Đại Hùng cất tiếng hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu thế?”

Đáp lại hắn chỉ có khói bụi tung bay cùng vó ngựa.

Có điều lúc này trong lòng bốn người đều có một suy nghĩ... Nhạc cô nương tốt đẹp đến mức khiến mấy thầy trò Khuê Sơn vốn khắt khe với người ngoài kia cũng cảm thấy hài lòng, rốt cuộc sẽ chọn ai? 

---

Nhưng lúc này, trong quán trà nhỏ kia.

“Lư thị, Thôi thị?” Nhạc Nhu lẩm bẩm, nhưng cô không nhìn ánh mắt của Thanh Vũ, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhàn nói: “Hôn nhân cưới gả, từ trước đến nay đều không phải do tôi quyết định, tôi không có chỗ để lựa chọn, trái lại, chỉ có thể tuân theo chọn lựa của hai người khác.” 

Cô quay đầu nhìn Thanh Vũ.

“Đại nhân nhà các người đối với tôi vô tâm, nhân vật như hắn cũng không cần phải cưới một nữ Hàng Sư để đảm đương sát kiếp của hình ngục, về điểm này, biểu ca của tôi cũng như vậy. Hắn đối với tôi không phải là tình cảm nam nữ, tất cả đều là tình cảm yêu thương bảo vệ của một người ca ca đối với muội muội, dùng hôn sự này để nâng cao địa vị của tôi trong Nhạc gia, khiến tôi có thể mặc sức làm càn nhiều năm, nếu không phụ thân tôi mất sớm, làm gì đến lượt tôi trở thành Nhạc gia đệ nhất thiên kim, một người vô tâm, một người hữu tâm nhưng vô tình, tôi đương nhiên sẽ nghiêng về người thứ hai.”

Thanh Vũ chỉ là dựa vào chút tình nghĩa tri giao mà hỏi, không ngờ Nhạc Nhu lại trực tiếp phân tích hai mối hôn sự này, còn nói ra tình cảnh không mấy tốt đẹp của bản thân. 

Đúng vậy, thế gia đích nữ không phải dễ làm, đặc biệt là Nhạc Nhu có phụ thân mất sớm, vinh quang cô đón nhận chắc chắn phải trả một cái giá rất lớn.

Chẳng trách đại nhân lúc trước từng nói Nhạc Nhu cô nương là một người suy nghĩ rất thấu đáo.

“Nhạc cô nương, Thanh Vũ ta rất hiếm khi bái phục người khác, đặc biệt là nữ nhân, cô chính là người thứ hai.” 

“Người thứ hai?” Nhạc Nhu không vì câu nói kia của Thanh Vũ mà cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại cô mỉm cười: “Người thứ nhất chắc chắn là Cố Duệ rồi, chẳng qua nếu như là cô ấy, tôi sẽ chấp nhận làm người thứ hai.”

Cô uống cạn chén trà, xoay người thanh thoát rời đi.

---

Nhạc Nhu tuy biết tên đầu trọc khẳng định sẽ đưa bọn họ đi một nơi người khác tìm không được, mặc dù Hoài An và U Châu khoảng cách rất xa, nhưng thủ đoạn truyền tin của Hàng Sư rất khó lòng tưởng tượng, sức mê hoặc của linh khí cũng quá lớn, không loại trừ khả năng có kẻ rắp tâm theo dõi bọn họ, vậy nên tên đầu trọc ngay cả Nhạc Nhu và Thanh Vũ cũng không nói cho biết.

Đương nhiên, Nhạc Nhu và Thanh Vũ đều hiểu, cho nên cũng không hỏi.

Vậy nên lần này từ biệt, quả thật là xa xăm không biết khi nào gặp lại. 

Còn về nơi chứa chấp bọn họ, thì ít trong hai đến ba năm, cần phải qua mắt được bọn Hàng Sư đã liệt Cố Duệ vào danh sách cướp tài.

…Vậy nên, ngọn núi đó?

Đỉnh núi to hơn Khuê Sơn gấp mấy chục lần, chóp núi phải cao đến tận mây xanh, tầng tầng lớp lớp trùng trùng điệp điệp, trong núi là cỏ cây um tùm đan xen, tọa lạc trên mảnh đất rộng lớn, dường như linh khí rất hưng thịnh… 

Nhưng lúc này bọn họ vẫn chỉ mới nhìn thấy ngọn núi, vẫn chưa đến chân núi.

“Sư phụ, nơi chúng ta muốn đến là ngọn núi kia sao?” Lý Đại Hùng cất tiếng hỏi.

Tên đầu trọc gật đầu: “Ừ, ta có một người bạn cũ ở đó, vừa khéo có thể gửi các ngươi nương nhờ... Nơi này đã không còn là trong cảnh giới Hoài An, mà là Trấn Giang phía nam Hoài An, Trấn Giang thuộc nội địa Trung Nguyên, người nhiều, quỷ yêu cũng nhiều, ban ngày đi đường còn được, nhưng bây giờ mặt trời xuống núi rồi, ban đêm các ngươi sẽ có thể mở mang kiến thức.” 

Mẹ kiếp, lời này chẳng có ý gì tốt.

Ba đồ đệ bất giác nhớ đến tình cảnh lúc ở Khuê Sơn ba người nằm trong hốc cây, tên này thả thi thể không đầu ra…

“Trong núi là môn phái gì? Có vẻ rất khí phái.” Cố Duệ nghĩ ngọn núi lớn như thế này, không thể nào không có môn phái Hàng Đạo. 

“Thần Tiêu.” Tên đầu trọc trả lời.

“Rất lợi hại sao? Sư phụ.” Lý Đại Hùng ánh mắt phát sáng.

“Trong Thần Tiêu có ba Hàng Sư ngũ quái, tất cả đệ tử muốn vào sổ đề tên đều phải tu luyện được Hàng Lực, khống chế được Hàng Khí, đệ tử trong sổ ghi chép có hai ngàn người, cậu nói xem có lợi hại không.” 

Tên đầu trọc sờ cằm, vẻ mặt có chút thâm sâu, khiến Cố Duệ và Lý Đại Hùng đều bị dọa một phen.

Một cái phái Thần Tiêu này của Trấn Giang cũng đủ để xử đẹp năm cái Bắc Đường rồi, cũng có thể san bằng cả U Châu.

“Nói như vậy, U Châu của chúng ta thật yếu ớt, chẳng trách bị người những châu khác xem thường.” Lý Đại Hùng lẩm bẩm, Cố Duệ thì bĩu môi: “Quỷ nhiều yêu nhiều, Hàng Sư tự nhiên cũng sẽ nhiều, đây giống như mối quan hệ cung cầu của thị trường, cung cầu cân bằng.” 

Chẳng qua sự phân bố của quỷ yêu nơi Trung Nguyên đại địa này rất khó nói, theo lý mà nói, nơi có nhiều người, dương khí nặng, thì quỷ yêu phải ít, nhưng quỷ yêu lại tham dương khí của con người, tụ tập ở nơi phồn hoa.

Có một số nơi hoang vắng ít người, không có quỷ yêu gì cả, giống như U Châu, lại có nơi đìu hiu hơn cả U Châu, nhưng ác quỷ hung yêu ở đó chỉ cần tùy tiện kéo một con đến, cũng có thể san bằng người của cả một thành thị.

“Được rồi, ta thấy hôm nay chúng ta cũng không đến được Thần Tiêu phái, phải tìm một nơi để tá túc rồi.” 

Tên đầu trọc quả nhiên nói một câu trúng đích, thái dương đã xuống núi rồi, bọn họ còn chưa đến được ngọn núi kia, nhìn núi chạy chết ngựa, nhìn đoạn đường kia, xem ra cũng phải mất hơn nửa ngày đường.

Trời tối rồi, quỷ yêu cũng sẽ xuất hiện, đường đêm thật chẳng dám đi.

Cũng may Đại Hùng tinh mắt, nhìn thấy được một tòa miếu cũ nát. 

Cố Duệ cũng để ý.

Ngôi miếu này thực ra cũng không phải rất cũ nát, chỉ là nhiều năm không tu sửa nên trông có vẻ hoang tàn, bụi đóng thành từng lớp dày, mạng nhện giăng đầy khắp nơi.

Bức tượng Phật đặt ở đằng kia, cầm hoa mỉm cười, xem ra rất có Phật khí, khiến Cố Duệ và tên đầu trọc cũng an tâm ít nhiều. 

Đây là tiểu Phật tự, có Phật trấn thủ, chắc hẳn là an toàn.

Hai người nam nhân không sợ bẩn, nhưng Cố Duệ cảm thấy bản thân và Yêu Yêu xinh đẹp như hoa như ngọc, làm sao có thể nằm như vậy, thế nên cô bức Lý Đại Hùng làm khổ sai, dọn dẹp sạch nơi này.

Sau khi dọn sạch, họ đốt lửa nướng bánh ăn. 

“Hài dà, đã ăn quen chân giò trên thuyền Thôi đại gia, cảm thấy bánh thật là khó ăn.” Lý Đại Hùng cảm thán.

Cố Duệ: “Còn có cách nào khác đâu, sư phụ chúng ta nghèo khó, chỉ có thể mua bánh, cũng may có tôi kéo ông ta, nếu không ông ta sẽ không mua bánh, mà là mua cá khô kìa, một con cá khô, chúng ta mỗ người liếm một miếng sống qua ngày.”

Quả thực đủ rồi!

Tên đầu trọc mỉm cười: “Các người e là hiểu nhầm rồi, cá khô một con hai mươi văn tiền, thứ ta định mua là giỏ cá, đem về nấu lấy nước, mỗi ngày mỗi người húp một ngụm.”

Cố Duệ và Lý Đại Hùng: Lợi hại, sư phụ thật quá lợi hại!

Yêu Yêu chống cằm ngồi bên đống lửa nhìn ba thầy trò châm chọc nhau, anh cười nhẹ, ngẫu nhiên ánh mắt lướt qua tượng Phật, cảm thấy tượng Phật đại khí ung dung, ở trong cái miếu đổ nát này thật sự có mấy phần không thích hợp. 

Chẳng qua là... anh quay đầu nhìn Cố Duệ đang ghét bỏ nhưng chẳng còn cách nào khác đành ngồi nướng bánh, khóe môi nở nụ cười nhẹ.

Một buổi tối thật dài, cũng chẳng có hoạt động vui chơi giải trí gì, Lý Đại Hùng quấn lấy tên đầu trọc đòi kể chuyện, bị tên đầu trọc tẩm quất cho một trận, vẫn là Cố Duệ cảm thương cho cái sự não tàn kém phát triển của hắn, đứa trẻ não tàn, cần được bảo vệ, thế nên cô hỏi có cần cô hát một vài bài hát đang hot, hay kể vài mẩu chuyện cười cho nghe không.

Tên đầu trọc và Lý Đại Hùng: “Được, được.” 

Yêu Yêu: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Khi Yêu Yêu lãnh đạm, bốn tên thổ tặc già trẻ lớn bé Khuê Sơn đều sợ hãi, đành phải hậm hực bò đi ngủ.

Đang ngủ ngon, Cố Duệ đột nhiên cảm thấy có người chọt mình, cô nhăn mày, không thèm để ý. 

Sau đó lại chọt chọt, Cố Duệ nhếch mép, một bàn tay lướt qua.

“Khỉ...” Lý Đại Hùng ăn một cái tát ôm mặt ủy khuất: “Là tôi, là tôi.”

“Lão tử muốn đánh chính là anh, ban đêm ban hôm chọt tôi làm gì!” Cố Duệ trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng. 

Lý Đại Hùng: “Tôi muốn đi tiểu.”

Cố Duệ vẻ mặt vô cảm: “Muốn tôi giúp anh tiểu sao?”

Ai da, Lý Đại Hùng rét run: “Không dám, không dám, tôi chỉ muốn hỏi cô có muốn đi cùng không?” 

Bệnh thần kinh! Anh đường đường là một nam nhân, muốn đi tiểu lại đến tìm một nữ nhân như tôi đi cùng sao?

“Anh sợ ma?”

Lý Đại Hùng: “Không có, không có, tôi chỉ cảm thấy mọi người đi cùng sẽ an toàn hơn một chút.” 

Kỳ thực chính là sợ ma.

Cố Duệ trợn mắt: “Không đi, anh tự đi đi.”

Buồn ngủ muốn chết, có điên mới đi ra ngoài chịu lạnh. 

“Cô không đi với tôi, tôi sẽ tiểu bên cạnh.”

Tổ tông nhà anh! Cố Duệ trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng, Lý Đại Hùng cũng trừng mắt nhìn lại.

Mãi đến khi Yêu Yêu vỗ vỗ Cố Duệ: “Cùng đi đi...” 

Cố Duệ: “Hả, anh cũng muốn đi tiểu sao Yêu Yêu!”

Trong màn đêm tối đen như mực, nhất thời không nhìn thấy gương mặt Yêu Yêu, nhưng Cố Duệ vẫn nghe được một tiếng “ừ” rất yếu ớt của anh.

Tiểu nương tử nhất định đang đỏ mặt rồi. 

Cố Duệ cười thô bỉ: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Lý Đại Hùng: Mẹ kiếp! Háo sắc, lão tử có nhịn chết cũng không để cô làm vấy bẩn Yêu Yêu!

---

Chẳng qua Lý Đại Hùng vẫn là không nhịn được, cái bàng quang đều căng sắp bể rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hai người Cố Duệ, tên đầu trọc ở bên cạnh ngủ say như heo, thỉnh thoảng còn gãi gãi cái đầu trọc.

Họ không hay biết phía trên tượng Phật có một tia hắc khí vừa lướt qua.

Ban đêm quả thật rất lạnh, rõ ràng ban ngày vẫn còn rất ấm áp mà, Cố Duệ khi ra khỏi miếu liền run cầm cập, bắt Lý Đại Hùng đứng ra phía trước chắn gió. 

Kỳ thực đêm lạnh như vậy, tối đen như vậy, Lý Đại Hùng tiểu trong miếu cũng được, nhưng vấn đề là, đây không phải gian nhà bình thường, mà là miếu, là miếu Phật, người ta đều nói Phật – Đạo một nhà, nếu như không kính Phật, tương lai nhân quả Phật gia sẽ đến tìm ngươi.

Đạo gia không có số kiếp, nhưng Phật gia có, nếu thật sự khiến Phật gia nhìn trúng, mấy ngày liên tục niệm địa ngục kinh cho ngươi, đảm bảo đời này của ngươi xem như xong rồi.

Cho nên đại đa số Hàng Sư đều rất tôn trọng Phật giáo. 

Lý Đại Hùng cũng vậy, cho nên ba người cùng nhau rời khỏi miếu, còn đi một quãng rất dài, sợ rằng sẽ tiểu ngập cả đời xúi quẩy.

---

“Tùy tiện tìm một nơi là được rồi, đi xa như vậy làm gì, cũng quái lạ thật, lúc vừa đến không phát hiện gì, bây giờ cảm thấy nơi này quá âm u, được rồi, ở đây đi!” Cố Duệ quấn y phục trên người, hắt hơi một cái. 

Yêu Yêu vốn không muốn để Cố Duệ bị lạnh, chỉ là Lý Đại Hùng sợ xui xẻo, nên mới đi xa như vậy.

Cố Duệ đã nói như vậy, hắn cũng cảm thấy mình nhịn không nổi nữa, liền quét quét cỏ cây trên mặt đất rồi nói: “Được rồi, vậy ở đây đi, nhưng mà Khỉ này, cô không được nhìn lén tôi tiểu đâu đó!”

“Đồ thần khinh! Nhìn anh làm quái gì, còn không bằng tôi đi đào con giun mà nhìn.” 

“...”

Trên thế giới này tại sao lại có nữ nhân vô sỉ, độc mồm độc miệng như vậy.

Lý Đại Hùng tức giận, nhưng cũng chỉ bước ra xa vài bước, mở đai lưng quần ra. 

Bên này Cố Duệ cười híp mắt, nhìn Yêu Yêu nói: “Được rồi, Yêu Yêu, anh tiểu đi.”

Yêu Yêu trầm mặc, một hồi sau mới yếu ớt nói: “A Duệ...”

“Ơi!” 

“Cô quay lưng lại đi, xa một chút...”

“Ai da, còn xấu hổ nữa sao, tôi cũng không phải là nam nhân... Được rồi, tôi đi xa ra một chút.”

Cố Duệ cố ý cười xấu xa, nhưng cô cũng thật sự bước ra xa. 

Yêu Yêu đương nhiên biết Cố Duệ cố ý, dở khóc dở cười, cảm thấy mặt mình có chút nóng nóng.

Khi anh đang mở thắt lưng ra...

“Đại Hùng này, đang tiểu hả? Tôi đột nhiên nhớ ra, trong rất nhiều thoại bản đều có nói, qua đêm trong miếu rách rất dễ gặp ma, huống hồ ban ngày trời ấm áp, ban đêm đột nhiên biến lạnh, có phải thật sự có thứ gì tà đạo không, thứ tà đạo...” 

“Con Khỉ chết tiệt, cô ngậm miệng lại!”

“Được rồi, tôi chỉ là muốn hỏi anh đã bắt đầu tiểu chưa?”

Lý Đại Hùng nghiến răng két két, Cố Duệ đắc ý, sau đó lại cất tiếng. 

“Yêu Yêu, cần tôi giúp anh cởi quần không?”

“...”

Cố Duệ tai thính mắt tinh, nghe thấy tiếng nước tiểu của hai người, nhưng đều đã ở cùng với mấy người nam nhân được hai năm rồi, cô chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy... cái miếu hoang trong tầm mắt kia có chút quái dị, dường như có thứ gì đó đen kịt đang vây lấy nó, bu quanh nó. 

Cô sợ đến mức cũng muốn đi tiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.