Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 7: Vợ cũ, đừng tái giá! (6)




Nhờ sức mạnh pha lê tím, chỉ sau vài ngày là vết thương của tôi lành hẳn đặc biệt là nó không để lại sẹo. Tôi có thể đi học lại được rồi hi hi. Tuy nhiên tôi cứ đi đâu là “họ” lại bám theo tôi. Vâng, “họ” ở đây chính là mấy con bạn thân của tôi đó!

“Ngọc, đừng đi trước nguy hiểm lắm!”

Lam lên tiếng. Ha ha, từ khi tôi thành khách quen của bệnh viện là họ cứ như vậy đó.

Reng… reng…

Chuông vào lớp vang lên tôi liền nhanh chân chạy về chỗ ngồi.

“Các em, nhà trường đã quyết định mỗi lớp sẽ biểu diễn một tiết mục văn nghệ. Và chúng ta sẽ diễn kịch “Công chúa ngủ trong rừng”.

Cô hương lên tiếng khiến cả lớp ồ lên kinh ngạc.

“Câu chuyện này hay lắm đó!”

Thư vui vẻ quay sang nhìn tôi.

“Hơ hơ, chưa nghe bao giờ!”

Tôi cười ngu khiến mặt nhỏ tối lại. Tôi nói gì sai à?

“Nghe cho thông não nè, câu chuyện này kể về một nàng công chúa xinh đẹp vì dính phải lời nguyền mà phải chìm trong giấc ngủ và phải chờ nụ hôn hoàng tử đánh thức. Ôi thật lãng mạn!”

Trang chớp chớp đôi mắt đầy mơ mộng. Sặc, lãng mạn cái gì lãng xẹt thì có!

“Bây giờ cô sẽ bốc thăm xem ai sẽ đóng vai gì nhé!”

Tôi giật mình liền nhìn lên bảng. Làm ơn, đừng bốc vào tôi. Nếu có bốc thì cho tôi diễn vai quần chúng là được! Tôi ghét diễn kịch lắm!

“Chẳng biết hắn đóng vai hoàng tử thì sao nhỉ?”

Tôi tò mò quay sang nhìn Hạo Phong. Ha ha, chắc không đâu! Cái mặt lạnh nhà hắn thì hoàng tử cái gì cơ chứ! Vai phù thủy là hợp nhất.

“Cô đang nghĩ xấu về tôi đấy à?”

Hắn liếc tôi một cái khiến tôi giật mình. Quả nhiên không thể là hoàng tử!

“Đã có kết quả, hoàng hậu sẽ do Dung đóng còn đức vua là Tiến ba bà tiên lần lượt là Trang, Lam, Dương. Hoàng tử sẽ là Thái Bảo, công chúa là Bảo Ngọc và Anh Thư sẽ là phù thủy.”

“Hừ!”

Trang liếc xéo cô bạn tên Dung một cái. Hơ hơ.

Còn tôi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Trời ơi!

“Ngọc à, chiều mai ta bắt đầu tập nhé.”

Thái Bảo quay sang tôi mỉm cười.

“Ừ.”

Tôi gật đầu chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn mình tôi liền quay sang. Cả hắn và Thư đều nhìn tôi chằm chằm. Ể, là sao?

Giờ ra về…

“Oa, Ngọc sướng nha! Được đóng vai công chúa! Tớ cá là cả trường sẽ nhồi máu cơ tim mất ha ha ha.”

Lam bật cười thích thú nhìn tôi.

“Nhưng đây là lần đầu tớ diễn kịch nên có chút lo lắng.”

Tôi thở dài lên tiếng. Trang liền mỉm cười vỗ vai tôi.

“An tâm, đã có tụi này ở đây rồi. Bọn tớ khác giúp cậu phải không Thư?”

“À… ừ…”

Thư giật mình liền gật đầu. Nhỏ sao vậy?

“Nhưng mà chán quá! Các cậu đều có sức mạnh hết rồi còn mỗi tớ!”

Tôi chán nản lên tiếng. Chị Dương liền an ủi tôi.

“Đừng lo, rồi em sẽ tìm thấy sức mạnh của mình thôi mà.”

“Cảm ơn chị.”

Tuy nhiên vẫn còn một việc tôi lo lắng. Đó là Miki con bé đi lâu như vậy mà chưa thấy bóng dáng đâu. Phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

------------------------------------------

Trong bóng đêm, một bóng đen lao ra xuất hiện trước mặt Nhi Tuyết.

“Em muốn chị tiêu giết Nguyễn Bảo Ngọc? Chà, hiếm khi em yêu cầu chị giúp đó. Nhưng không sao, chị sẽ giúp em.”

Nhi Tuyết nhếch mép cười đầy nguy hiểm.

“Bảo Ngọc, xin lỗi, là do cậu ép tôi!”

Bóng đen khẽ lẩm bẩm rồi biến mất trong đêm.

----------------------------------------

Chiều hôm sau…

“Ngọc, mau dậy đi!”

Thư khẽ lay tôi. Tôi nhăn nhó mặt mũi rồi quay sang ngủ tiếp.

“Để tớ ngủ thêm tí nữa!”

Tôi khẽ lẩm bẩm rồi ngủ tiếp.

“Em đóng vai công chúa ngủ trên giường là hợp đó.”

Giọng chị Dương vang lên đầy châm chọc.

“Hừ, cùng lắm em không diễn nữa là được chứ gì.”

Trong mọi tình huống, ngủ vẫn là số 1!

“Đành phải dùng tuyệt chiêu thôi.”

Trang và Lam lên tiếng sau đó liền lao lên giường cù tôi.

“Ha ha… nhột quá! Ối tía má ơi! Ha ha ha… cứu… cứu… ha ha… tớ đi là được chứ gì!”

“Có thế chứ!”

Sau năm phút tôi liền chạy ra đồng cỏ nơi Thái Bảo đang chờ.

“Xin lỗi, tớ có chút việc nên đến muộn.”

Tôi cười trừ. Thật ra chẳng có gì to tát ngoại trừ việc tôi muốn ngủ.

“Không sao, ta bắt đầu thôi.”

Thái Bảo lắc đầu cười đầy dịu dàng.

Vì chỉ có hai người nên tôi quyết định bỏ qua mấy phần không có vai tôi đi thẳng vào đoạn hoàng tử gặp công chúa.

“Wow, thật là một nàng công chúa đẹp tuyệt trần. Chẳng hay sao nàng ở đây?”

Thái Bảo thực hiện đủ động tác còn tôi chỉ việc nằm đấy ngủ ha ha.

“Nếu ta đặt lên môi nàng một nụ hôn. Liệu nàng sẽ tỉnh chứ?”

Rồi Thái Bảo cúi xuống. Mặt tôi và mặt cậu ta chỉ cách nhau vài cm. Rất gần… rất gần. Ế, hôn thật à? Đừng đùa chứ! Thái Bảo ngày càng cúi sát hơn và…

Bộp.

Một hòn đá bay ngang qua chỗ chúng tôi. Tôi và Thái Bảo ngạc nhiên nhìn người ngồi trên cây.

“Cái tên chó nâu này! Cậu hết việc để làm hay sao mà còn đến đây trêu chọc tôi? Nếu chán thì về sở thú nhà cậu đi!”

“Hình như tôi phá hỏng không gian riêng tư của hai người thì phải.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi.

“Cái gì mà không gian riêng tư chứ. Chúng tôi chỉ diễn kịch thôi mà.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Chỉ là đối với cô thôi. Mà hình như cô thích đóng vai công chúa lắm nhỉ?”

“Đương nhiên, ai chẳng thích làm công chúa.”

“Kể cả khi hoàng tử là một người khác?”

“Là sao?”

Tôi ngu ngơ nhìn hắn.

“Đầu cô rốt cuộc chứa cái gì vậy!”

Hắn khẽ lắc đầu rồi bỏ đi.

“Cái tên này bị bệnh gì vậy?”

“Thôi muộn rồi, chúng ta nên về đi. Mai cố gắng đóng tốt nha Ngọc.”

“Ừ, cố lên!”

Tôi gật đầu. Sau đó tôi cùng Thái Bảo ra về.

Ngày hôm sau là buổi diễn kịch diễn ra. Tôi đang ngồi trước bàn trang điểm để Lam và Trang tùy ý bôi vẽ.

“Xong rồi!”

Lam mỉm cười nhìn tôi.

“Oa, đẹp quá!”

Trang khẽ cảm thán. Tôi nhìn vào trong gương suýt không nhận ra mình. Bộ váy màu trắng dài lê thê được buộc một dải ruy – băng màu sữa ở ngang eo. Viềm váy được đính bởi vô số hạt cườm. Mái tóc tôi thả xõa trên đầu có một cái vương miện. còn Lam, nhỏ mặc một bộ váy dài đến đầu gối màu lam nhạt được rắc vô số kim tuyến, đằng sau còn có một đôi cánh giả. Chị Dương và Trang không khác mấy ngoại trừ màu váy chị Dương là màu tím còn Trang là màu vàng.

“Các cậu xong rồi à?”

Thư mỉm cười nhìn tôi. Nhỏ mặc một chiếc váy màu đen tuyền khác dài. Trên mặt nhỏ còn có một ấn tự kì lạ. Ha ha ha, quả nhiên giống.

“Ừ, Thái Bảo, cậu xong chưa?”

Tôi vui vẻ quay sang Thái Bảo. Hôm nay cậu ta mặc bộ quần áo hoàng từ màu trắng trông rất đẹp trai.

“À… Ừ…”

Thái Bảo nhìn chằm chằm tôi rồi đỏ mặt quay đi. Cậu ta sao vậy?

Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

“Ngày xửa ngày xưa…”

Giọng người dẫn chuyện vang lên. Sau đó chị Dương, Lam và Trang bước ra. Khi đi qua hoàng hậu và vua Trang còn cố tình dẫm lên chân Dung khi nhỏ đó định nắm tay Tiến ha ha ha.

“Để mừng cho công chúa, chúng tôi sẽ tặng nàng ba điều ước. Đầu tiên, tôi ước công chúa luôn xinh đẹp.”

Chị Dương nhún người trước cái nôi.

“Thứ hai tôi chúc công chúa có một giọng hát hay.”

Tiếp theo là Trang.

“Cuối cùng tôi chúc cho công chúa…”

Lam chưa kịp nói hết câu thì một điệu cười vang lên Thư liền xuất hiện.

“Các ngươi mời chúng mà không mời ta ư?”

Nhỏ cất cao giọng khiến tôi cũng phải rùng mình.

“Xin lỗi, tôi sẽ đi lấy thêm.”

Tiến e ngại lên tiếng.

“Khỏi cần, nhân ngày sinh công chúa ta chúc cho nàng đến 16 tuổi sẽ chạm vào cây kim mà chết ha ha ha.”

Thư bật cười rồi biến mất.

“Trời ơi làm sao bây giờ? Ai đó làm ơn giúp con tôi.”

Dung khẽ rên lên nước mắt ồ ạt. Có hơi quá không?

“Hoàng hậu người đứng lo tuy tôi không giải được lời nguyền nhưng tôi có thể thay đổi nó. Năm 16 tuổi công chúa sẽ không chết nàng chỉ chìm vào giấc ngủ và được đánh thức bởi nụ hôn hoàng tử.”

Lam mỉm cười lên tiếng.

“Ngọc, đến vai cậu kìa.”

Thư lên tiếng rồi đẩy tôi ra. Tôi vừa bước ra tất cả đều ồ lên. Hả?

Cuối cùng tôi cũng hoàn thành vai diễn của mình bằng việc ngủ trên giường ha ha. Tiếp theo là Thái Bảo.

“Wow! Đẹp trai dã man! A… a… a.”

Đám con gái ở dưới hét lên. Ha ha, lần này bệnh viện vui rồi.

“Nếu ta đặt lên môi nàng một nụ hôn. Liệu nàng sẽ tỉnh chứ?”

Thái Bảo tiến lại gần tôi từ từ cúi xuống.

“A, hôn thật ư?”

Đám con gái liền hét lên điên cuồng. Tưởng tôi muốn lắm chắc?

Khi môi Thái Bảo chuẩn bị chạm môi tôi thì.

“Ha ha ha!”

Một điệu cười ghê rợn vang lên. Thư cùng một đám vampire xuất hiện.

“Chuyện này là sao vậy Thư?”

Tôi ngạc nhiên nhìn nhỏ.

“Không nói nhiều, tấn công!”

Thư lạnh lùng nhìn tôi.

“Hào quang ánh sáng!”

Thái Bảo lên tiếng trên tay xuất hiện cây cung.

“Thủy vương kiếm!”

“Thổ vương kiếm!”

“Minh Nguyệt kiếm!”

“Lôi Thần kiếm!”

Mọi người cùng xuất hiện rồi lao vào tấn công bọn chúng. Còn đám người ở dưới hò hét.

“Wow, kĩ sảo hay lắm.”

Mấy đám con trai lên tiếng.

“Oa, Thái Bảo phong độ quá!”

Đám con gái hét lên.

“Oa, Thái Bảo phong độ quá!”

Đột nhiên bọn họ chỉ tay về phía tôi. Hả? Tôi á? Tôi quay người lại thì nhìn thấy Thư đang chuẩn bị tấn công tôi. Tôi liền nhắm chặt mắt lại.

“Ma vương kiếm.”

Bỗng một giọng nói vang lên.

“A… a… a… Hạo Phong kìa! Men quá! Đẹp trai dã man!”

Cả khán đài hò hét lên.

“Quả cầu nước!”

Lam tặng mấy tên vampire quả cầu nước.

“Pháo sấm!”

“Tia đất!”

Trang và Tiến kết hợp tiêu diệt thêm mấy tên nữa.

“Trăng lưỡi liềm!”

Chị Dương lên tiếng khiến bọn vampire chết đứng tại chỗ. Bây giờ chỉ còn mình Thư.

“Đến lúc cô phải chịu trách nhiệm rồi.”

Hạo Phong liền giơ kiếm về phía Thư. Ngay lập tức tôi liền ngăn lại.

“Đừng, chắc nhỏ bị ai bỏ bùa thôi.”

“Hừ.”

Hắn hừ lạnh rồi thu kiếm vào.

“Giấc ngủ ngàn thu!”

Đột nhiên Thư lao về phía tôi. Tôi dính một đòn của nhỏ đầu óc trở nên choáng váng rồi mọi thứ tối dần.

----------------------------------------

“Chết tiệt!”

Hạo Phong tức giận nhìn Thư.

“Phong, cậu bảo vệ Ngọc đi để tôi lo chuyện Thư.”

Thái Bảo lên tiếng rồi tạo ra dây xích trói Thư lại.

“Tùy.”

Hạo Phong nói rồi bế Ngọc đặt vào giường.

“Làm sao để cứu nhỏ bây giờ?”

Trang lo lắng nhìn Ngọc chìm vào cơn mê.

“Hừ.”

Hạo Phong không do dự đặt lên môi Ngọc một nụ hôn trước mắt bao nhiêu người.

---------------------------------------------

“Ư…”

Tôi nhíu mày mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Hạo Phong phóng to trước mặt tôi. Hắn đang…

“A!”

Tôi giật mình ngồi bật dậy. Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn tôi.

“Từ đó họ sống bên nhau mãi mãi…”

Giọng người dẫn chuyện vang lên. What?

Bộp… bộp…

Cả khán đài đầy tiếng vỗ tay reo hò.

Buổi biểu diễn kết thúc chúng tôi liền ra một chỗ nói chuyện.

“Thư sao vậy?”

Tôi lo lắng lên tiếng.

“Cô ấy bị trúng bùa nhưng…”

Thái Bảo e ngại nhìn tôi.

“Không sao là tốt rồi. Ta mau đưa Thư về.”

Tôi mỉm cười rồi cùng Trang và Lam đưa Thư về. Hôm nay thật là mệt!

------------------------------------------

Ngọc vừa đi thì Dương lên tiếng.

“Ý cậu là sao?”

“Loại bùa chú này là tự nguyện.”

Thái Bảo lo lắng. Tất cả chìm vào trong im lặng mỗi người một suy nghĩ.

Kết thúc nụ hôn ác quỷ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.