Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo

Chương 16: Vài ngày nghỉ




Edit: Mị Mị Beta: Sakura Một thân quần áo màu trắng không thay đổi, đôi chân trần đang từ từ hạ xuống, tóc đen bay nhẹ phiêu phiêu phía sau, cô đi vào mặt hồ như tấm kính, ánh sáng màu tím nhạt vây quanh, từng bước chân tạo nên những vòng nước lăn tăn lan rộng.

Cảnh phim này đều khiến cho lòng người cảm giác thương cảm, thương cảm đến lòng chua xót, Yêu Linh đang cúi đầu lúc này hơi thở lại biến đổi, chính là không có bất kỳ thay đổi nào nhưng lại rõ ràng làm người ta cảm giác có sự khác biệt.

Cả người phát ra hơi thở kia! Tuyệt vọng, hít thở không thông, áp lực, bi thống…

Quá phức tạp, quá sâu khắc, quá rung động! Quá thương cảm!

Nhìn thân thể nhỏ nhắn khẽ run nhẹ, dường như mọi người cũng đồng cảm được với tâm trạng hiện tại của Yêu Linh.

Một ít thiếu nữ có mặt tại đây đã không kiềm chế được mà chảy nước mắt, cho dù đã xem qua không dưới 3 lần, nhưng cảm giác thương cảm trong lòng vẫn không thay đổi.

Một đoạn thời gian trôi qua, nhưng mọi người lai cảm giác giống như rất lâu, khuôn mặt nhỏ cúi xuống cuối cùng cũng ngẩng lên, tái nhợt, con ngươi phức tạp khiến người xem không hiểu rõ, sao lại mỹ lệ đến thế, tất cả đều không thể nào so được, ôn nhu như vậy, thương tâm như vậy, thư thái như vậy, và thỏa mãn … như vậy!

Mặt hồ yên ả, phản ánh màu tím nhạt trong suốt, nhưng mọi người không để ý đến cảnh đẹp này mà để ý tới Yêu Linh áo trắng làm người ta không thể mở mắt ra được, một hành động, một ánh mắt cũng có thể tác động đến tâm thần của mọi người.

“Tích. . . . .

Một giọt lệ trong suốt rơi xuống mặt hồ, tạo thành từng vòng tròn lăn tăn, mở rộng ra.

Tiếp theo giọt thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Nước mắt kia, dường như không ngừng, dưới cái ngẩng đầu nhẹ nhàng, nhìn bầu trời mà chảy ra, từ gương mặt như ngọc chảy từng giọt từng giọt một.

Đôi mắt kia, nháy mắt cũng không, động cũng không, giống như đang cười, vì sao, nước mắt lại không ngừng …. Chính là không ngừng…

Dưới dung nhan tái nhợt, môi bị cắn càng đỏ tươi, hơi sưng lên, hình như chỉ hơi run nhè nhẹ, hiện lên sự khổ sở, thỏa mãn, và nhu tình.

Mãi cho đến một tiếng nhẹ vang lên, thương cảm, nhẹ nhàng mà hờ hững “Khất Liễm ca ca …”

Tình cảnh dừng lại chỗ này, sau đó tối sầm, xuất hiện hai chữ 【 Song Sinh 】.

MV kết thúc! Mọi người từ trong yên lặng vẫn không cách nào hoàn hồn.

“ A! Tôi nghĩ ra rồi, phim này được chiếu từ vài năm trước, vậy nếu dựa vào tuổi của Yêu Linh này với thiếu nữ lúc nãy cũng vừa vặn, thiếu nữ lúc nãy nhất định là Yêu Linh kia! Trời ạ! Trên thế giới này làm sao có cô gái đẹp đến như vậy! Cô gái kia đâu rồi?”

Một tiếng la vang lên, làm cho mọi người hoàn hồn, sau đó nghe xong nội dung, chẳng lẽ người đóng Yêu Linh kia vừa mới ở đây, không biết khi cô trưởng thành sẽ như thế nào?

“Ở đâu! Ở đâu! Tại đây sao! ?”

“Thật sao? Ở đâu thế?”

“A! Tôi cũng vừa mới nhìn thấy! Lúc đầu tôi còn thấy mình bị ảo giác đấy.”

“. . . . . .”

Từng trận huyên náo, chẳng qua là chỗ đó làm gì còn bóng hình của Mặc Hi nữa.

Hỏi hai người bọn họ đã đi đâu sao? Từ lúc nhìn thấy MV kia xong, Mặc Hi và Phiêu Linh đã nhân cơ hội mọi người còn ngây người chưa hoàn hồn mà rời đi rồi.

Nhìn cánh cổng to lớn của học viện Dị – Võ Andara trước mắt, Mặc Hi quay đầu nhìn Phiêu Linh cười nói “Đi thôi.”

Đang chuẩn bị bước vào bên trong, lại thấy Phiêu Linh cũng không động, khẽ nghi ngờ hỏi “ Sao vậy?”

“Tớ đã nghỉ học.’’ Phiêu Linh hờ hững nói, con ngươi đen nhánh hờ hững nhìn về phía cô “ Một mình rời đi sẽ bị học viện khai trừ.”

“Như vậy à…” Mặc Hi cũng hiểu Phiêu Linh chưa tốt nghiệp cũng không phải là Hội trưởng hội học sinh lại ba năm không trở về học viện, thân phận học viên nhất định đã bị loại trừ, mà học viện Andara đối với trường hợp này cũng rất nghiêm khắc, trừ học viên và nhân viên học viên, còn lại tuyệt đối không cho phép tiến vào bên trong học viện.

“Vậy trước tiên cậu tới biệt thự của tớ ở Đảo Thiên ở tạm đi, tớ cũng sẽ trở lại chỗ đó, mang theo tiểu sư tử tới đó luôn.”

“Ừ” Phiêu Linh gật đầu không do dự, rồi xoay người rời khỏi, Ma Diễm Cuồng Sư cũng đành phải đáng thương hề hề đi theo sau hắn.

Nhìn hình ảnh đó, Mặc Hi cũng phải phì cười, từ nhẫn không gian lấy thẻ học sinh, đó là một thẻ bài màu tím, phía trên có 7 lá cây chính là Hội trưởng hội học sinh năm 7.

Đi tới cửa phòng bảo vệ ngay cổng ra vào, thuận theo thực lực tăng lên, chỉ cần một cái liếc mắt Mặc Hi cũng đã nhìn ra tu vi của người đàn ông trung niên trước mắt chính là cao thủ cấp Vương, đồng thời đối phương cũng nhìn thấy Mặc Hi, sau khi nhìn thấy dung nhan của Mặc Hi, trong mắt hắn thoáng qua tia kinh diễm, dung nhan như vậy cho dù tu vi cao thâm như hắn vẫn không khỏi bị mê hoặc trong chốc lát, không những dung nhan mà còn có khí chất, nhưng việc hắn thì hắn vẫn phải làm, nghiêm túc lên tiếng “Học viện Dị – Võ Andara không phải ai cũng vào được.” ý tứ chính là muốn Mặc Hi rời đi.

“ Chào bác, cháu là học viên của học viện Andara.” Mặc Hi bình tĩnh cười nói, dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương cô nộp thẻ học viên lên trên bàn trước mặt hắn.

Người đàn ông trung niên nhìn tấm thẻ phát ra ánh sáng màu tím kia có chút chấn động, sau đó nhận lấy, tử tế xem xét, rồi mới đặt nó lại trên bàn, lấy một vật giống như máy tính bảng , rồi lại dùng tấm thẻ của Mặc Hi quét qua máy tính bảng một lần, trên máy tính liền xuất hiện một khoản thông tin.

Nhìn thông tin này, lại nhìn về thiếu nữ đang đứng trước mặt, nụ cười nhẹ nhàng cũng giống như trong hình, cả con ngươi cũng trong trẻo giống nhau, chẳng qua là hơi thở bây giờ khiến người khác nhìn không thấu, 13 tuổi hội trưởng năm 7, đi ra ngoài hơn 2 năm, đến bây giờ so với tuổi của người thật thì vừa vặn.

Người đàn ông trung niên giao lại thẻ bài cho Mặc Hi, nói “Bạn Mặc Hi, tiến vào học viện mời tuân thủ quy định mặc đồng phục.”

“Dạ, cám ơn.” Mặc Hi cầm lại thẻ bài của mình, rồi nhìn người đàn ông kia cười một tiếng, xoay người hướng vào cửa lớn mà đi.

“Chờ một chút.” Đang trong lúc đó, người đàn ông trung niên đột nhiên kêu lên lần nữa.

“Dạ?” Mặc Hi xoay người, khẽ hỏi.

Ánh mắt người đàn ông rơi vào con mèo đen nhỏ được Mặc Hi ôm trong tay, ánh mắt khẽ thâm trầm, nếu lúc nãy không vừa vặn nhìn thấy nó, thì ngay từ đầu hắn đã không cảm giác được chút hơi thở nào của con mèo nhỏ này “ Học Viện Andara không cho phép mang theo sủng vật!”

[Con mẹ nó, mi mới là sủng vật!] vốn dĩ Thanh Dực đang khép mắt ngủ thì nghe được lời này khiến nó tức giận gào lên, đương nhiên là gào lên trong tư tưởng, từ lúc đi tới đây, nó được Mặc Hi dặn dò là không được phép lên tiếng nói chuyện.

“A! Nó không phải sủng vật, là dị thú khế ước của cháu!” Mặc Hi giải thích, thấy người đàn ông trung niên có vẻ không tin lắm, liền cười nói tiếp “ Bác có thể nhìn tài liệu của cháu, bên trong có thông tin cháu có dị thú khế ước, hơn nữa cũng nói rõ thông tin của nó!”

Mặc Hi tin tưởng, trong trận chiến Hội trưởng hội học sinh năm 7 của hai năm trước, Thanh Dực ra tràng tuyệt đối gây sự chú ý, cũng tuyệt đối được đưa vào tài liệu kỷ lục.

Quả nhiên, người đàn ông trung niên gõ một hồi lên máy tính bảng, rồi lên tiếng “Vào đi.”

Mặc Hi gật đầu, cô cười nhạt tiến vào.

[Học viện Dị – Võ Andara] ta về rồi đây, hơn 2 năm rồi, không biết bọn họ thế nào rồi. nhớ tới vài tên bạn, khóe miệng Mặc Hi cũng hiện lên nụ cười rạng rỡ, xen lẫn nhu hòa và tuyệt mỹ.

Người đàn ông trung niên trong phòng bảo vệ nhìn bóng người Mặc Hi dần đi xa, cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, kế đó lại tiếp tục nhìn thông tin trên máy tính bảng.

Mười ba tuổi có thực lực cấp Sư, hơn hai năm trôi qua rồi thì trình độ của cô đã tiến đến bực nào đây? Thế mà… ngay cả mình cũng không nhìn thấu cô ta! Thiếu nữ này, rất đáng sợ, thậm chí còn làm cho hắn ẩn ẩn có cảm giác nguy hiểm, nhưng rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ 15 tuổi thôi mà!

Đối với ý nghĩ của người đàn ông trung niên thì đương nhiên Mặc Hi không biết, dựa theo thời gian này, là lúc đang vào học, vậy chắc Nguyệt cũng sẽ ở đạo thất hoặc là phòng huấn luyện, nghĩ lại, nếu tính theo cách tiến lên từng cấp từng cấp thì bây giờ cô ấy là học viên năm 5, bọn Hắc Ảnh là năm 7.

Ha ha , đi xem bọn hắn một chút, muốn đi tới cửa còn phải mặc đồng phục học sinh a, nhưng mà..

Con ngươi đen nhánh lóe ra vẻ giảo hoạt, quần áo hội trưởng kia cho cô lúc 13 tuổi, nếu như bây giờ đi nói, cô bây giờ 15 tuổi rồi nên mặc nó không còn vừa nữa, ừm, cứ nói như vậy, không mặc cũng có lý do chính đáng không phải sao?

Quần áo của hội trưởng năm 7 có màu tím cũng quá bắt mắt đi, Mặc Hi cũng không muốn bị nhiều người chú ý tới.

Nghĩ xong, Mặc Hi liền đi về phía trước, học sinh bên đường đi ngang qua thấy cô đều đột nhiên dừng lại, cảm giác giống như vừa bị ảo giác.

“Trời ơi! Đó thật là người sao?” Cho dù là nữ sinh cũng bị mê hoặc, mãi cho đến khi Mặc Hi biến mất mới la lên, sau đó là từng trận la hét nối đuôi nhau.

“Trời ạ! So với bạn ấy, hoa khôi tân nhậm năm nay căn bản là cỏ khô bên đường rồi!”

“Ai! Hoa khôi? Chờ một chút! Tớ chợt nhớ ra gì đó, để tớ nghĩ!’’

“Nghĩ cái gì? Nghĩ tới người đẹp vừa rồi! Hắc hắc! Người đẹp như vậy không phải bạn có thể nghĩ nha!’’

“Con mẹ nó!Rốt cuộc bạn ấy là ai thế! Là học sinh của trường ta sao? Sao trước giờ không thấy qua? Nếu không phải thì căn bản là không được tiến vào đây mới đúng!”

“A!” Đang trong lúc đó, một tiếng kêu to vang lên, khiến cho tất cả âm thanh im lại, mọi người chuẩn bị chửi mi thấy quỷ hay sao mà kêu gào cái gì thì lại nghe hắn đột nhiên nói tiếp “ Tớ nhớ ra rồi! Tớ nhớ rồi!ha ha ha ! Tớ nhớ ra cô gái vừa rồi là ai rồi!”

Một câu này đã khiến cho đám người đang chuẩn bị phóng hỏa và giáo huấn hắn xìu xuống, toàn bộ đều vây vòng một chỗ, hỏi tới tấp, “Ai? Bạn ấy là ai? Cậu biết cái gì?”

“Đúng vậy. nói nhanh đi.”

“Con mẹ nó! Mi nói nhanh một chút coi.”

Người nọ cũng cả kinh, sau đó mới nói “Chính là hoa khôi Mặc Hi rời đi hơn 2 năm trước! Ngang hàng với hoa khôi Phong Tiên Tuyết, sau khi thi đấu với chị ấy tranh đoạt vị trí Hội trưởng năm 7 xong liền biến mất hơn hai năm! Còn là Mặc Hi đóng vai Yêu Linh trong [Song Sinh] đó! Con mẹ nó! Thần tượng của tớ, tớ muốn đuổi theo cô ấy! A a a.”

Nói xong, liền để lại mọi người tiêu thụ thông tin…, chạy theo hướng Mặc Hi vừa rời khỏi.

“Mặc Hi? Hội trưởng hội học sinh năm 7?”

“Yêu Linh [Song Sinh]! Chờ chút! Yêu Linh!’’

“Thần tượng! A! Thần tượng của tớ! chờ tớ một chút!’’

Sau khi lẩm bẩm tiêu thụ, cuối cùng cũng làm mọi người nhớ ra ký ức được khắc sâu, đều giật mình, từng người đều đuổi theo hướng Mặc Hi vừa rời khỏi.

Mà nguyên nhân khiến cho phong ba đang nổi lên giờ phút này đang hướng đến phòng số 6 đi đến vì cô hỏi từ một học viên năm 5 mới biết được bọn họ đang huấn luyện ở phòng số 6.

Giờ phút này đám An Diệc Kỳ năm 7 vẫn không biết được tin tức Mặc Hi đã về, nhưng bọn họ không biết không có nghĩa là người khác không biết, chẳng hạn như vị Đại Sư luyện kim – Đan Thử!

Nói về tình báo bên trong học viện Andara này của hắn tuyệt đối kinh người, cho nên lúc vừa biết được tin tức Mặc Hi trở về, hắn liền chạy thẳng về phòng số 6.

Hai năm a! Không đúng! Là hai năm hơn sáu tháng, lại lâu như thế ! Cậu ấy vừa đi chính là lâu như thế!

Vừa nghĩ tới sẽ được gặp Mặc Hi thì khuôn mặt như ánh mặt trời của Đan Thử hiện ra nụ cười đơn thuần ôn nhu, Hi!!

Mặc Hi đi tới phòng huấn luyện số 6 khiến cho bọn người trong đó cả kinh, vốn dĩ ở phòng huấn luyện này trách nhiệm rất nặng nề, ngay cả thầy giáo đang huấn luyện bọn họ cũng như thế, hắn hoàn toàn không có phát hiện Mặc Hi đi tới gần.

“Vị này…” Thầy giáo có chút không chắc chắn được thân phận của Mặc Hi là gì, dù sao nếu là học viên của học viện Andara, thì bên trong học viện đều phải mặc đồng phục, mà Mặc Hi thì cái gì cũng không mặc, chỉ mặc váy màu trắng nhẹ nhàng, thanh thoát.

“Chào thầy, em là học sinh ở đây, đến tìm một người bạn.” Mặc Hi lễ phép khom người nói, tự nhiên hào phóng lại có biểu hiện tôn kính khiến cho người khác không thể sinh ra tức giận.

Khuôn mặt của thầy giáo cũng bớt căng thẳng đi không ít, nhưng giọng điệu cũng nghiêm túc hơn “Em nói em là học viên, vậy đồng phục học sinh đâu? Thẻ học viên đâu?”

“Bởi vì em rời khỏi trường một đoạn thời gian, cho nên đồng phục cũ bây giờ mặc không vừa nữa ạ.” Mặc Hi bình thản trả lời, trong tay cũng xuất hiện thẻ học sinh đưa cho thầy giáo.

“Hả?” vừa nhìn qua thẻ học sinh màu tím trong suốt kia đã chứng tỏ hết thảy, phía trên là 7 phiến lá cấy, quả nhiên! Chứng tỏ của Hội trưởng hội học sinh năm 7! Thiếu nữ trước mắt này! Nhìn qua khoảng chừng tầm 15,16 chứ bao nhiêu?

Thầy giáo có chút chấn kinh, hơn nữa hắn thật sự vẫn còn nhớ loáng thoáng, Hội trưởng năm 7 này là Võ giả chứ nhỉ?

Đang trong lúc thầy giáo kinh ngạc, Mặc Hi cũng đã liếc mắt nhìn về phía các học viên, mỗi người bị ánh mắt của cô lướt qua đều không khỏi đỏ mặt, nhưng đến khi ánh mắt đen nhánh kia rời khỏi lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Không có… không thấy Nguyệt, vậy Nguyệt đi đâu rồi sao?

“Ách… bạn này.’ Đang trong lúc Mặc Hi nghi ngờ, giọng nói của thầy giáo lại vang lên.

“Dạ, thưa thầy.” Mặc Hi chuyển mắt nhìn về phía hắn, liền thấy hắn trả thẻ học viên lại cho mình, đồng thời nói “Này, em là…”

“Hi!!” đang lúc thầy giáo muốn nói này đó, một tiếng kêu to đột nhiên vang lên, cũng lấn át luôn lời nói của hắn.

Chớp mắt nhìn lại, liền thấy một gã mặt áo dài màu đen, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt khả ái, còn có nụ cười đơn thuần, chính là Đan Thử gấp gáp từ lúc nhận được tin đến giờ, chớp mắt cái nữa đã thấy hắn chạy đến trước mặt Mặc Hi, đôi mắt nhìn Mặc Hi rõ ràng có hưng phấn lẫn cuồng nhiệt.

Mắt Mặc Hi sáng lên “Đan Thử.”

“Ha ha ha! Tớ biết Hi nhất định sẽ nhận ra tớ đầu tiên mà!” nghe Mặc Hi gọi tên, Đan Thử liền cao hứng cười to ra tiếng, “Hi! Tớ nhớ cậu quá!”

Tớ rất nhớ cậu…

Một tiếng nhớ cậu cùng với ánh mắt nhìn mình không một chút tạp chất, trong nháy mắt Mặc Hi liền cảm giác ấm áp, cũng cười theo “ Ừ! Tớ cũng nhớ cậu!”

Câu nói đơn thuần, nhưng nghe vào tai người khác chưa chắc đã giống nhau, bên trong nhóm học sinh năm 5 kia bất kể là nữ sinh hay là nam sinh đều có chút thất vọng, ảm đạm, nam sinh dĩ nhiên là vì Mặc Hi, còn nữ sinh thì cũng vì Đan Thử.

Đan Thử a! Chính là nhân vật vô cùng nổi danh trong học viện Andara này, khuôn mặt khả ái như ánh mặt trời, lại là một thiên tài luyện kim tuyệt thế, ai cũng muốn nhận được vật phẩm do hắn chế luyện, thậm chí có thể dựa vào vật thể đó mà chiến đấu được với Dị năng giả cao cấp, nhân vật như vậy dĩ nhiên sẽ được nữ sinh hâm mộ.

“Hi đến đây là tìm Lạc Nguyệt phải không?” Đan Thử cũng không ngu nếu không muốn nói là hắn vô cùng thông minh, bằng không sẽ không làm được hết thảy như vậy giờ, khi biết Mặc Hi đến đây hắn đã biết Mặc Hi muốn gì.

“Ừ.”

“ Nếu thế, Hi theo tớ đến đây, ở đây không tìm được Lạc Nguyệt đâu.” Biết rõ chỗ này không nói rõ được, chuyện Lạc Nguyệt rời đi nhất định phải nói rõ với Mặc Hi, còn có… chuyện gần đây đang phát sinh. Nghĩ đến đây, mắt Đan Thử khẽ trầm xuống.

Mặc Hi cũng nhạy cảm phát hiện ra gì đó, gật đầu nói “ Tốt” nói xong, liền xoay người nhìn thầy giáo đang đứng bên cạnh không cách nào chen miệng vào nói “Vậy em xin phép đi trước, hẹn gặp lại thầy.”

Nói xong, liền truyền âm cho Đan Thử “Gặp nhau ở phòng học số 5.” Cả người chợt động, thân ảnh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người. tốc độ như vậy nhất thời khiến cho toàn trường kích động thét chói tai.

Phòng học số 5, chỉ trong nháy mắt Mặc Hi đã đến nơi, đó là công pháp cô kết hợp giữa Thiên lôi thiểm và thông tin từ trong đầu có được. Thuấn di, cũng không chỉ người có dị năng không gian mới làm được, giống như bây giờ, Mặc Hi cũng có thể làm được.

Chỉ cần hiểu quy tắc không gian và tần suất, cộng thêm khống chế năng lượng, cô có thể làm được giống như thuấn di.

Không tới vài giây sau, thân ảnh Đan Thử cũng đi tới, thấy phương pháp hắn xuất hiện cũng khiến cho Mặc Hi kinh ngạc một hồi, chỉ thấy Đan Thử đang đứng yên giữa không trung mà đến, phía sau lưng là một đôi cánh màu xanh trong suốt, khẽ động vài cái đã đến trước mặt Mặc Hi.

“Hắc hắc, tớ đến rồi.” Đan Thử vừa rơi xuống đất, đôi cánh màu xanh phía sau lưng cũng biến mất.

“Ừ, ngồi đi.” Mặc Hi cũng không hỏi thăm vấn đề của đôi cánh, dù sau chuyện này nói sau cũng được, bất kể nghề nghiệp nào cũng có trăm chuyện kỳ lạ, Dị năng giả có ngàn vạn năng lực, vật phẩm luyện kim cũng thế, chỉ cần anh có năng lực sáng tạo ra.

“Dạ!” Đan Thử cũng không khách khí ngồi xuống lan can bên cạnh Mặc Hi, gió nhẹ lướt qua, bên cạnh lại ngồi một dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thời gian a… thật sự là bất tri bất giác lại thành quá khứ, thử nghĩ lại xem trước kia mới bao lâu? Bây giờ bọn họ đều lớn…

Dường như phát hiện Đan Thử đăm chiêu, Mặc Hi cũng nhìn qua, vừa đối mắt với hắn, bốn mắt đen nhánh nhìn nhau, Mặc Hi liền nhìn thấy qua có một tia si mê thoáng qua trong đôi mắt đối diện, sau đó lại có chút chật vật thu hồi, động tác dễ thương như vậy khiến cho Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng nói “Không định nói chuyện sao? Nguyệt làm sao?”

“A! ừ ! ừ!” Đan Thử hoàn hồn, vẻ mặt thay đổi bất chợt, cuối cùng cũng khôi phục bình thường, nhưng mà mắt không dám nhìn Mặc Hi, mà giống như đang trầm ngâm nhìn về phía xa, giọng nói cũng chầm chậm truyền vào trong tai Mặc Hi “Bạn ấy đi đã hơn một năm rồi.”

“Đi?” Mặc Hi sững sờ. Mà lúc này Thanh Dực mới tỉnh, vừa nghe đoạn đối thoại cũng khẽ ngước đầu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.