Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo

Chương 15: Một ngày tự kỉ đáng nhớ




Edit: Mị Mị Beta: Sakura “Rống rống! chuyện gì thế này! Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tại sao không khởi động vậy?” Một tiếng rống giận kịch liệt vang vọng khắp Dị thú thực lâm, hỏi giọng nói này của ai à? Thì đó chính là Thanh Dực.

Chỉ thấy nó đứng ngay cửa vào truyền tống trận, lại phát hiện chỗ đó không còn hoạt động, dĩ nhiên là không dùng được nữa! Rốt cuộc chuyện này là sao!?

Phiêu Linh vừa đi huấn luyện trở về cũng không biết nguyên nhân, Ma Diễm Cuồng Sư thì vừa nghe cái giọng gào thét tức giận của Thanh Dực thì đã chạy trốn biến bóng, để tránh trường hợp Thanh Dực nóng giận liên lụy đến mình, nó rất sợ hãi Thanh Dực và đã thành bóng ma khắc sâu trong lòng nó rồi.

Kỳ thật cũng không trách được nó tại sao phải nóng giận như thế, dù sao hai năm qua, cho dù biết Mặc Hi có đột phá nhưng nó vẫn rất lo lắng, bây giờ cuối cùng Mặc Hi cũng tỉnh lại rồi, tất cả cảm xúc đều tụ lại với nhau, thế mà giờ phút này lại không có biện pháp gặp cô, không tức giận mới là lạ. Đang trong lúc Thanh Dực bộc phát sự tức giận khắp nơi, thì một giọng nói quen thuộc đã lâu đột nhiên vang lên trong ý thức của nó.

[Thanh Dực, hỏa khí có chút lớn quá! Ngay cả ý thức truyền âm đều quên luôn rồi à?]

“Chủ nhân?” Thanh Dực la lên một tiếng, sau đó nhớ tới câu nói vừa rồi Mặc Hi truyền tới, nhất thời có chút xấu hổ, truyền âm nói [ Em không phải là vì muốn sớm gặp được chủ nhân nên quên hết sao? Chủ nhân, chị đột phá thành công không?]

[Ừ! Những thông tin em cho chị rất cường đại cũng rất thực dụng. làm sao em có vậy?]

[Ha ha ha! Vậy thì tốt! Em cũng không biết, chỉ biết là lần đó đi tới chỗ tối đen kia, sau đó tỉnh lại thì có, hơn nữa cảm giác giống như mấy thứ đó vốn nên cho chủ nhân biết!]

[…] khẽ im lặng một lúc rồi Mặc Hi mới nói [Chị hiểu rồi, bây giờ nói cũng không rõ lắm, gặp mặt nói sau đi.]

[Nhưng sao truyền tống trận không hoạt động!] nhắc tới chuyện này, Thanh Dực liền lo lắng.

[Ha ha, bởi vì sau khi chị đột phá liền hút hết năng lượng xung quanh kể cả năng lượng của dị năng hạch trong truyền tống trận luôn, cho nên nó mới không còn năng lượng để hoạt động, nhưng mà một lát nữa là sửa xong thôi.]

[Vậy em chờ chủ nhân.]

Bên ngoài, Phiêu Linh và Ma Diễm Cuồng Sư đột nhiên nhìn thấy Thanh Dực đình chỉ việc phát tiết nóng giận thậm chí còn đứng yên cười hớ hớ liền có chút nghi ngờ, đương nhiên, nghi ngờ chính là Ma Diễm Cuồng Sư, Phiêu Linh vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.

Thật sự không nhịn được lòng hiếu kỳ, đồng thời thấy tâm tình hiện tại của Thanh Dực không tệ, liền cẩn thận từng li từng tý sáp lại gần, “Rống rống!” Lão đại! Có chuyện gì mà vui vẻ như thế?

“Hừ hừ!” Khóe miệng Thanh Dực nhếch lên cười nói “ Chủ nhân tỉnh rồi, bây giờ đang tu sửa truyền tống trận.”

“Rống rống!” Ma Diễm Cuồng Sư cũng vui vẻ rống lên hai tiếng, chỉ cần chủ nhân không có chuyện gì, cái mạng nhỏ của nó cũng an toàn hơn một tí.

Phiêu Linh vừa nghe xong thông tin này, sắc mặt cũng nhu hòa không ít.

Bên trong truyền tống trận, Mặc Hi khẽ xin lỗi nhìn về phía Nghiêm Mạc Phi, “ Cháu không cố ý.”

“Không sao.” Nghiêm Mạc Phi mạnh mẽ áp chế cảm giác mừng như điên trong lòng, Mặc Hi trước mắt, thật khiến ông chấn kinh không thôi, không nói đến dung nhan tuyệt thế của cô, mà là cả người linh khí, loại cảm giác đang đứng bên cạnh mình, nhìn ông cười nhẹ, chỉ như thế thôi mà có thể khiến cho tâm trạng ông yên tĩnh thoải mái, ngay cả tâm ma dục vọng đang ngo ngoe kia cũng được áp chế tốt, ông lên tiếng nói “ Sửa chữa tốt rồi, chỉ cần để dị năng hạch vào là được, nhưng mà ông không có…”

Lời còn chưa nói xong, trong tay Mặc Hi đã xuất hiện một đống dị năng hạch cấp dị sư, thời gian trước của cô giết không ít dị thú, những dị năng hạch không dùng tới đều được cô cho vào nhẫn không gian, ngay cả chính cô cũng không nhớ số lượng chính xác là bao nhiêu.

“Ha ha, vậy là được rồi!” Nghiêm Mạc Phi cũng không do dự, cầm lấy dị năng hạch cô đưa bắt đầu bố trí.

Mặc Hi nhanh nhẹn đứng trên cỏ, cảm thụ không khí xung quanh, cảm thụ năng lượng trong cơ thể, cảm thụ cảm giác hết thảy đều được nắm trong lòng bàn tay.

Hơn nữa trong đầu có chút thông tin về phương pháp “Tu Chân”, chiêu số và thông tin khổng lồ trong đó khiến cô giật mình, ngay cả chính cô cũng không biết hiện tại mình mạnh bao nhiêu, nếu nói lúc trước khi chiến đấu với Thất Vỹ Ngân Hồ thì thực lực của cô là Dị sư đỉnh phong, vậy bây giờ cô tuyệt đối có thực lực của cấp Vương đỉnh phong. Thậm chí có thể cao hơn! Chỉ cần vận dụng tất cả thông tin đang có trong đầu một cách thành thạo, tuyệt đối cô sẽ càng thêm cường đại.

Đây là lực lượng a…

Nhưng mà cho dù như thế, Mặc Hi cũng không có bất kỳ điểm tự phụ nào, cô cũng hiểu, so với lứa tuổi của cô thì thành tựu đã rất lớn, nhưng ai cũng không biết có thể mình chưa kịp trưởng thành đã bị giết chết hay không, giống như cuộc chiến với Thất Vỹ Ngân Hồ kia, nếu không phải có Thanh Dực xuất hiện kịp thời ngăn cản… hậu quả cô thật sự không dám tưởng tượng.

“Ngưng, Kiếm!”

Bên trong Dị thú thực lâm, là một câu nói của thiếu nữ bình thản vang lên.

Oanh oanh oanh—

Từng tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, cảnh vật trước mắt biến thành một mảnh hỗn độn.

Chỉ thấy người tạo ra hết thảy là một thiếu nữ khoảng chừng 15, 16 tuổi, một thân quần áo màu trắng nhàn nhã, nhưng vẫn không cách nào che dấu dáng người quyến rũ, mái tóc đen dài đã đến thắt lưng, hư không mà đứng.

Nhìn dung nhan này, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng lộ ra vẻ mộng ảo, một đôi mắt thâm sâu, trong trẻo mà thần bí, đôi môi mềm mại như cánh hoa đang khẽ nhếch lên độ cong, thuần tịnh tuyệt mỹ, không giống người phàm, là hình ảnh của nữ thần hoàn toàn trái ngược với vẻ thâm sâu của cánh rừng này.

Muốn biết thiếu nữ này là ai ư? Chính là Mặc Hi đã 15 tuổi rồi.

Chỉ thấy ánh sáng trong tay Mặc Hi thay đổi từ đỏ, cam, vàng cho đến tím, từng thứ một đều rõ ràng hiện ra một lần, mỉm cười thần bí.

“Chủ nhân, chị thật sự lợi hại!” Thanh Dực cũng hư không mà đứng bên cạnh, vừa nhìn thấy Mặc Hi dừng lại liền nhanh chóng đi tới bên cạnh cô lớn tiếng cười nói.

“Ha ha, Thanh Dực cũng rất lợi hại mà!” Mặc Hi cười nói, đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của Thanh Dực, mà Thanh Dực cũng rất hưởng thụ ủi ủi đầu vào tay cô, vô cùng khả ái.

Nhìn thấy cảnh này Ma Diễm Cuồng Sư thật sự không nói nên lời, cho dù đã thấy qua không dưới mười lần, vẫn không cách nào thích ứng được, bởi vì, Thanh Dực khi bên cạnh Mặc Hi với Thanh Dực khi không có cô bên cạnh hoàn toàn là hai hình dạng khác nhau, nói rõ ra là như vầy, ở trước mặt Mặc Hi thì Thanh Dực biểu hiện giống như một con mèo nhỏ tranh thủ sự cưng chiều của chủ nhân, còn không có Mặc Hi ở bên cạnh thì nó chính là một con hung thú tuyệt thế vô cùng tàn ác đội lốt da của một con mèo nhỏ!

“Ha ha, tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi!” Mặc Hi rời tay, từ khi biết cô đột phá lại mất thời gian hơn một năm, cô liền bắt đầu nhanh chóng lên kế hoạch huấn luyện, thời gian ba năm không còn dư lại bao nhiêu, cho nên cô phải nhanh chóng thành thạo các thủ pháp công kích có trong đầu, phải càng thêm cường đại hơn.

Trước mắt là một đám dị thú cấp Sư, chỉ thấy bàn tay Mặc Hi lật chuyển, xuất hiện một thủ pháp, làm cho phía sau lưng cô hư không ngưng tụ ra hàng loạt đạo phi kiếm, chi chít, có màu trong suốt, còn dẫn theo lôi điện màu tím trắng.

“Kích!” ra lệnh một tiếng, phi kiếm hướng thẳng vào đám dị thú, kích khởi từng đạo tiếng vang cũng như bùn đất, một mảnh thi thể.

Các đạo phi kiếm kia sau khi trải qua một kích vẫn không biến mất, mà là chuyển động thuận theo ngón tay Mặc Hi điều khiển, tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt chém vào đám dị thú còn sống sót trước mắt, hoặc là cố định chúng trên mặt đất.

Một đám mười con dị thú cấp Sư cứ như thế bị tùy ý giết chết, thật sự khiến người khác chấn kinh, không nói đến thủ pháp công kích quỷ dị kia, mà nói đến sự dễ dàng của nó, và cũng biểu hiện rõ thực lực hiện tại của Mặc Hi.

Liên tục không ngừng chém giết, cho đến trời tối mới trở về nhà của Nghiêm Mạc Phi.

Nửa tháng sau, ba người Mặc Hi, Phiêu Linh, Nghiêm Mạc Phi tính luôn cả Thanh Dực, Ma Diễm Cuồng Sư, Ngân Lang Vương cùng nhau đứng ngay cửa truyền tống trận.

“Ha ha, đến lúc phải đi.” Khó có được cơ hội thấy Nghiêm Mạc Phi rời khỏi chỗ ngồi bên sông, nguyên nhân chính là Mặc Hi quyết định rời đi.

“Dạ!” Mặc Hi gật đầu, nhìn Nghiêm Mạc Phi cúi người, mới nói, “ Thật xin lỗi cháu không giúp gì được cho ông.”

Sau khi Mặc Hi đột phá từ một tháng trước, mọi người cùng nhau bàn cách trị bệnh cho Nghiêm Mạc Phi, bởi vì nhờ có những thông tin kia nên Mặc Hi mới biết đích xác nguyên nhân tạo thành Nghiêm Mạc Phi như vậy, nhưng mà thời gian đã qua quá lâu, tâm ma đã thành thâm căn cố đế, cô cũng không có cách nào khác để giải quyết.

“Ha ha! Ông trải qua thời gian lâu như thế rồi, cũng không có trông chờ vào vận may đó!” Nghiêm Mạc Phi thoải mái nói, nhưng trong đôi mắt già nua kia vẫn chợt lóe lên ý tiếc nuối rồi biến mất, dùng ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Mặc Hi “Có vài chuyện ông phải nói cho cháu biết trước khi cháu rời đi.”

Mặc Hi ngước mắt, ý chờ Nghiêm Mạc Phi nói.

Nghiêm Mạc Phi khẽ ngẩng đầu nhìn trời một chút, im lặng một hôi, mới nói “ Lúc trước cuốn sách mà ông đưa cho cháu xem kỳ thật không chỉ dừng lại ở một quyển kia, còn có một quyển viết về cái gọi là trận pháp, cũng chính là những cái giống như ông làm truyền tống trận và tụ linh trận, nhưng mà đã bị Liên minh Dị năng giả đoạt đi rồi, nhớ lấy, đám người Liên minh Dị năng giả kia không phải như bề ngoài thân mật mà bọn hắn biểu hiện đâu, dã tâm của bọn họ vô cùng lớn, chỉ đang chờ bố cục hoàn thành mà thôi, cho nên…”

Nói đến đây, khuôn mặt Nghiêm Mạc Phi chợt nghiêm túc, nhìn thẳng vào Mặc Hi “ Cháu tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện cháu nhận biết ông, cũng không được để bọn hắn phát hiện ra năng lực cường đại của cháu, trừ khi nào thực lực của cháu đủ mạnh, bằng không nhất định phải tiềm ẩn, nghe Linh nói cháu có hai thân phận, một là Võ giả, một là sát thủ Tử.”

”Nếu ông đoán không sai, bây giờ bên ngoài chỉ cần là tổ chức có chút thế lực đều tuyệt đối đang truy tìm thân phận Tử kia của cháu, năng lực của cháu đều khiến bọn họ muốn chiếm cho bằng được!”

Khi Nghiêm Mạc Phi nói xong, cả không gian đều rơi vào không khí im lặng.

Mặc Hi cũng vì những câu nói này mà khơi gợi sợ hãi, cho tới bây giờ cô đều xem thấp tất cả, lúc trước thực lực chưa cao, cho nên có một số việc cũng không cách nào tiếp xúc tới, mà bây giờ thuận theo thực lực gia tăng, tầm nhìn cũng rộng hơn, và theo đó cũng biết được nhiều chuyện vô cùng kinh hiểm.

“Cám ơn ông!” Mặc Hi chân thành nói cảm ơn, mặc kệ lúc trước là Nghiêm Mạc Phi cũng có chút mục đích nhưng không quá nặng, trải qua đoạn thời gian quen biết tới nay, cô thật sự cảm tạ ông lão nổi danh trăm năm này, nếu không có bọn họ, thì thời gian ba năm qua của cô căn bản không cách nào trưởng thành đến bước này.

Cũng không cách nào biết được tất cả, quả nhiên, cường giả vi tôn, làm từng bước một, tuyệt đối không được buông lỏng dù chỉ một chút.

“Ha ha! Cái gì mà cảm ơn! Hy vọng ông lão ta sẽ sống lâu tới lúc có thể chứng kiến được huy hoàng của cháu! Con nhóc! Cố gắng nha!Ông già ta sẽ chăm chú theo dõi cháu!” Nghiêm Mạc Phi bỏ đi vẻ nghiêm túc lúc nãy, nhìn có chút tức cười, khiến cho không khí nhất thời buông lỏng.

“Vậy chúng cháu rời đi trước!” Mặc Hi gật đầu, cũng bình thản cười nói, đối với Nghiêm Mạc Phi, cô thật sự tôn kính từ trong lòng.

Nghiêm Mạc Phi gật đầu, liền nhìn Mặc Hi đi vào trong truyền tống trận.

Đang trong lúc chuẩn bị khởi động, Nghiêm Mạc Phi lại lên tiếng “ Chờ một chút!”

“Dạ?” trong mắt Mặc Hi thoáng qua vẻ nghi ngờ.

Tiếp theo liền thấy hắn đẩy Phiêu Linh đi vào trong truyền tống trận, còn không chờ Phiêu Linh nói gì, liền nhìn thấy truyền tống trận đã bị Nghiêm Mạc Phi khống chế cho khởi động, đồng thời nghe ông cười nói “ Linh, đi theo bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy trải nghiệm và tu luyện, lão già như ông cũng không cần cháu lúc nào cũng ở bên cạnh! Con nhóc, nhất định phải đối tốt với Linh đấy!”

“…” Thầy… Phiêu Linh nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Mạc Phi từ từ biến mất, trong lòng xuất hiện cảm giác nói không nên lời, yên lặng thì thầm.

Mà Nghiêm Mạc Phi cũng đứng nhìn truyền tống trận đưa đoàn người biến mất, cuối cùng cười nói một câu “Linh a! Có lẽ bản thân cháu không cảm giác được, nhưng tình cảm cháu đối với Mặc Hi, thầy nhìn thấy trong mắt! Cho dù thế nào, cuộc sống sau này đều có thể thay đổi! Nếu đã muốn thì hãy ở bên cạnh cô ấy nhé!”

Sau khi Mặc Hi quyết định rời đi, mặc dù Phiêu Linh không có bất kỳ động tác nào, nhưng Nghiêm Mạc Phi vẫn rõ ràng phát hiện ngón tay hắn khẽ run rẩy, còn có đôi mắt vốn dĩ không nên có dao động.

Dị thú thực lâm vốn dĩ cách học viện Andara không xa, cho nên từ lúc Mặc Hi và Phiêu Linh đi ra cho đến lúc đến thành trên La An Đảo Thiên cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Ở trong dị thú thực lâm đã lâu,lại lần nữa tiếp xúc vùng đất phồn hoa này có cảm giác là lạ .

Hai người đi lại trên đường phố phồn hoa, Thanh Dực vẫn là bộ dáng con mèo nhỏ được Mặc Hi ôm trong lòng, mà Ma Diễm Cuồng Sư cũng biến nhỏ thân thể lại, biến thành một con chó nhỏ béo tròn màu đỏ, lúc này đang mang bộ mặt vô cùng ủy khuất.

Nó khác với Thanh Dực, hình thái vốn dĩ của Thanh Dực chính là nhỏ nhỏ thế kia, còn nó thì từ hình thái lớn biến nhỏ, làm cho nó có cảm giác vô lực, cho nên các loại dị thú cũng không có con nào muốn biến nhỏ lại, nhưng mà ý của Mặc Hi thì nó cũng hiểu được, hình thái vốn dĩ của nó quá hấp dẫn ánh mắt người khác, cho nên đành phải nghe theo lời chủ nhân.

Nhưng mà Mặc Hi cũng quên mất, cho dù không có Ma Diễm Cuồng Sư thì dung mạo của cô cũng đủ để khiến mọi người chú ý.

Nụ cười nhẹ nhàng, thuần tịnh xuất trần, một thân quần áo màu trắng nhàn nhã bao lấy thân hình có lồi có lõm, đi kèm với khuôn mặt linh khí tuyệt mỹ không giống phàm nhân.

Dung mạo và dáng người của Mặc Hi ở tuổi 15 bất tri bất giác đã hình thành, khiến lòng người dao động.

“ Này, này, nhìn cô gái kia kìa…”

“A!”

“Kêu gì mà giống quỷ vậy? Lỡ dọa đến người ta thì làm sao!”

“Thật là đẹp, ơ… nhìn hơi quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi!”

“A! Cô gái này nhìn thật giống Yêu linh trong {Song Sinh} quá đi!”

“Đúng rồi! Yêu linh! Thật là giống! Chỉ khác đây là một thiếu nữ a!”

“Ngươi nhìn! Màn hình kìa! Thật giống nhau như đúc! Chính là cảm giác này!”

“Tôi vẫn thấy cô bé này đẹp hơn, Yêu linh kia quá nhỏ!”

“…”

Từng cuộc đàm luận truyền vào tai, từ đó Mặc Hi nghe được một thông tin, chính là bộ phim { Song Sinh} đã được chiếu rồi, đồng thời nghe một bài hát rất hay đang truyền tới, giọng hát nam dịu dàng từ tính mà quen thuộc kia, hơi chút ưu thương, thâm tình, ấm áp đi vào lòng người, khiến cho Mặc Hi vừa nghe đã biết đây là bài hát do mình viết cho {Song sinh}, mà người biểu diễn chính là Thần.

Khẽ chớp mắt, liền nhìn thấy trên tòa nhà cao phía trước là một màn hình lớn, giờ phút này trên đó xuất hiện từng đoạn phim, một thân hình mặc trường bào màu xám tro, thiếu niên tuấn mỹ trong tay cầm kiếm, tóc đen bay bay, ngón tay khẽ động, ánh sáng màu máu xuất hiện, yêu nghiệt trước mặt hắn bị toàn diệt, mà thiếu niên lúc này nghiêng đầu, nhìn về phía đối diện mỉm cười, thâm tình dịu dàng, cảnh dừng lại, bên cạnh xuất hiện ba chữ được viết đặc biệt lớn [Lạc Khất Liễm] ‘

Cảnh phim lại chuyển, là một cô bé nhỏ người dơ bẩn, ngây ngốc ngơ ngác, tiếp đó lại thay đổi, biến thành một thiếu nữ áo trắng khả ái, khẽ mỉm cười, hai má đỏ hồng, đơn thuần khiến người người yêu thương, đang vui vẻ chạy trốn, trong miệng hớn hở kêu gọi “ Khất Liễm ca ca!”. Tình cảnh nụ cười ngọt ngào lại dừng lại lần nữa, bên cạnh cũng hiện ra dòng chữ viết tên của cô [Ngốc ngốc]

Mặt cỏ xanh tươi, là cảnh phim lần đầu tiên ngốc ngốc gặp yêu linh, một thân quần áo màu trắng cô đơn đứng bên cạnh nó, đột nhiên chớp mắt, cánh môi mềm mại khẽ động “Ngươi… có thể thấy được ta.”

Gió nhẹ khẽ thổi qua làm cho tóc hai người lay động.

Nói xong một câu, thời gian dường như dừng lại, tiếp theo lại tan vỡ, cảnh phim chia ly, hỏa diễm bộc phát, một mảnh đại chiến, Lạc Khất Liễm chiến đấu tiêu sái phong tư, Ngốc Ngốc ở một bên lo lắng, đơn thuần trợ uy cho hắn, lúc hắn bị thương liền lên tiếng nói “ Ngốc Ngốc muốn cùng sống cùng chết với Liễm ca ca, không rời không bỏ!”

Bốn mắt nhìn nhau, Lạc Khất Liễm ôn nhu cười một tiếng, tình cảnh dần mơ hồ.

Lại là mặt cỏ xanh tươi, bên cạnh mặt hồ như tấm gương, phía trên là đóa u lan hoe sắc, tràng cảnh xinh đẹp tuyệt trần, một yêu linh một thân áo trắng đứng chân không trên cành cây, lạnh nhạt nhìn Lạc Khất Liễm đang đối diện phía dưới, giọng nói vẫn lạnh lùng như ngày thường không cảm xúc “Muội muội của Ngốc Ngốc.”

Lạc Khất Liễm lại mỉm cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt dường như chỉ có cô “ Vậy cũng giống như Ngốc ngốc ta giúp muội,” “Đúng a! Sau này gọi muội là Triệt.” Trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào.

“Triệt. . . . . .”

“Đúng, Triệt!”

Sắc mặt Yêu linh vẫn thanh đạm lạnh nhạt, tuyệt đối không giống với người dưới nhân gian, tình cảnh này dừng lại, bên cạnh xuất hiện ba chữ [ Yêu linh, Triệt]

Đón lấy từng cảnh phim xuất hiện, làm dao động lòng người, nét ưu mỹ trong đó khiến người động dung thương cảm, từng tình cảnh xuất hiện qua vẫn là màn xuất hiện của Mặc Hi là khắc sâu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.