Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo

Chương 12: Một ngày không anh




Edit: Mị Mị Beta: Sakura Giờ phút ly biệt này cũng giống như lần chia tay Mặc Hi, vô cùng buồn bã, dù sao mọi người cũng đã quen biết khá lâu.

“Này! Cậu định cứ đi như vậy hả?” Vẫn là An Diệc Kỳ lên tiếng, dù sao thì mấy nam sinh có mặt ở đây ai cũng không thích nói chuyện, nếu không muốn nói là không biết làm cách nào để lên tiếng.

“Ừ!” Lạc Nguyệt gật đầu, lúc này cô cũng không thèm ngó ngàng đến giọng điệu ác khẩu của An Diệc Kỳ, nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu đen chớp động tia thâm trầm, lộ ra có chút thành thục, nhanh chóng tán đi, khóe miệng cười thật to, vẫn là cô bé hoạt bát dã tính như trước “ Nhà có một việc nên tớ phải về! Hắc hắc!”

“Nhà cậu thật rắc rối.” An Diệc Kỳ chép chép miệng, tiếp theo lại có chút làm nũng lên tiếng “ Nhưng lần này đi trở về có khi nào quên hết đám tụi này không thế.”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của An Diệc Kỳ hòa cùng với mái tóc bạc dưới ánh nắng mặt trời, cô gật đầu, môi vẫn nở nụ cười, lẫm liệt nói “Nhất định sẽ không! Mọi người vĩnh viễn là bạn của tớ cho đến chết!”

“ Ai chết cùng bạn! Thô tục quá!” An Diệc Kỳ nói móc không nể tình.

“Ha ha, sao cũng được.” Lại không nghĩ đến, Lạc Nguyệt không phản bác, thậm chí còn lẩm bẩm, điều này khiến cho An Diệc Kỳ sợ hãi, vừa định hỏi lại xem cô ấy nói gì, thì lại thấy cô bé đã nở nụ cười, nhìn mọi người một cái rồi lại nhìn về phía Lạc Nham đang đợi cô không xa “ Vậy, các cậu, tớ đi đây, tuyệt đối đừng quên tớ đấy!”

“Hả? À!Đi đường cẩn thận.” An Diệc Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ chúc một câu rồi thôi.

“Ừ”

Hắc Ảnh. “Cẩn thận.”

Khố Lạp “ Đi đường bình an nha.”

Đan Thử lấy từ trong lòng ra một vật đưa tới trước mặt Lạc Nguyệt, mặt nở nụ cười sáng ngời “Hắc hắc, người đẹp Lạc, cái này là lễ vật chia tay tớ cho cậu!”

“Hả” Lạc Nguyệt vừa đưa tay cầm lấy, liền thấy rõ là đôi bao tay màu đen, nhìn có chút quen mắt, cô lật qua lật lại xem vài lần rồi đột nhiên mở lớn mắt “Này là?”

“Không sai, đôi bao tay này giống với Hi đấy!’’ Đan Thử nói ra đáp án, nhất thời khiến cho Lạc Nguyệt cười híp mắt, đeo lên tay, “Cám ơn cậu.” Hi à! Có đôi bao tay giống với Hi nè…

Trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi của Mặc Hi, cũng khiến cô cười theo, đã gần một năm rồi, không biết bây giờ cô ấy thế nào? Chắc càng thêm cường đại rồi, mình cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.

Thiếu niên còn nhìn Lạc Nguyệt cũng không nói gì, chẳng qua là lấy một phong thư trong tay đưa cho cô.

Lạc Nguyệt nhìn phong thư, mắt chớp chớp rồi nói “ Trương Ninh, cậu đừng có đưa thư tình cho tớ nha, nếu thật thì tớ không nhận đâu.”

“Ách…” bị Lạc Nguyệt nói như thế sắc mặt của thiếu niên thoáng chốc cứng đờ, trong con ngươi lóe lên vẻ thất vọng rồi lại biến mất, cười nhẹ “Không phải đâu, cậu yên tâm.”

“A, thế thì còn được.” Lạc Nguyệt giả vờ không thấy nét thất vọng của Trương Ninh, đưa tay tùy ý nhận lấy phong thư, sau đó lại nhìn mọi người một lần nữa, vẫy tay “Tớ đi đây! Hẹn gặp lại!”

“Ừ! Hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại!”

“Đừng quên chúng tớ đấy!”

“Thuận buồm xuôi gió nhé!”

Vừa nghe mọi người nói tạm biệt, Lạc Nguyệt đi thẳng, đến bên cạnh Lạc Nham, mới hô lên một tiếng “Ông nội!”

“Ừ.” Trong giọng nói của Lạc Nham có xen lẫn chút yêu thương, xoay đầu nhìn thoáng qua đám trẻ đứng ngay cửa học viện Andra, đưa tay vuốt đầu Lạc Nguyệt, khóe miệng hiện lên nụ cười từ ái, “Bốn năm qua Tiểu Nguyệt rất vui nha!”

“Dạ! Rất vui!” Lạc Nguyệt gật đầu thật mạnh, cô sẽ luôn trân trọng cuộc sống trong bốn năm này, tuyệt đối sẽ không quên, tuyệt đối sẽ không.

“Tiểu Nguyệt, có một số việc, ông nội cũng không có cách nào khác.” Hai người cùng nhau đi tới, Lạc Nham lên tiếng nói.

Lạc Nguyệt ngước đầu, nhìn Lạc Nham cười một tiếng, “Cháu hiểu mà ông nội, thế giới này cường giả vi tôn, cháu muốn sống tốt hơn, muốn bảo vệ được những người cháu muốn bảo vệ khỏi những kẻ làm hại chúng ta, cho nên cháu phải tranh thủ, không có đường lui nữa rồi.”

Trong đôi mắt trong sáng tràn đầy kiên định.

Lạc Nham nhìn thấy ánh mắt như thế thì vô cùng sửng sốt, sau đó cũng cười theo cô, nụ cười kia có chút vui mừng xen lẫn đau lòng “ Tiểu Nguyệt, cháu đã trưởng thành rồi.”

“Da! Cháu đã trưởng thành thật mà!” Lạc Nguyệt cười nhẹ, giờ phút này cô đã tiềm ẩn gương mặt đơn thuần khi đối mặt với đám người Mặc Hi đi, đổi lấy là một gương mặt hơi có chút tính toán xen lẫn tàn nhẫn, cô phải cường đại, phải để người khác nhìn theo cô.

Một khắc này, thình lình cô nhớ tới một bóng ảnh màu trắng, cùng với gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, với thực lực cường đại khiến người khác rung động, lúc nào cũng tươi cười thuần tịnh mà bình thản, nhìn mình với ánh mắt ấm áp, luôn khiến người khác tín nhiệm, khiến người khác yên tâm.

Mặc Hi…

Tớ nhất định sẽ kiên trì đến cùng, tớ nhất định sẽ cường đại giống như cậu.

“ Tiểu sư tử, nên làm việc rồi.” bên trong Dị thú thực lâm, Mặc Hi mặc quần áo màu trắng nhảy xuống từ lưng của Ma Diễm Cuồng Sư, đứng trên một cành cây, cười nhẹ nói.

“Rống!” Ma Diễm Cuồng Sư đáng thương hề hề rống một tiếng, đang lơ lửng giữa không trung rồi đi vào sâu trong rừng cây.

Mặc Hi nhìn hắn một cái, rồi cũng đi về một hướng khác, không ngừng nhảy từ cành cây này qua cành cây khác, tốc độ nhanh vô cùng.

Một tháng rồi, vậy mà Thanh Dực vẫn chưa tỉnh, mà trong một tháng này Mặc Hi cũng không rảnh rỗi, không ngừng xâm nhập vào sâu trong Dị thú thực lâm, không ngừng chiến đấu, không ngừng đột phá.

“ Xoẹt…” lại một dị thú nữa bị giết chết trong lôi điện, Mặc Hi không chút do dự móc lấy dị năng hạch trong đầu của dị thú nọ bỏ vào nhẫn không gian, những ngày liệp sát dị thú vừa qua, Mặc Hi cũng không nhớ nổi mình đã thu hoạch được bao nhiêu dị năng hạch để cho vào nhẫn không gian nữa.

Chớp mắt nhìn qua một … phương hướng khác, không biết Tiểu sư tử kia thế nào rồi.

Mà đang trong lúc Mặc Hi nghĩ tới, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng rống rền trời, xen lẫn ý thống khổ cùng bi thiết ai nghe cũng hiểu được, vẻ mặt Mặc Hi biến đổi, đó là tiếng gào của Tiểu sư tử.

Cô không nghĩ thêm gì khác, thân chợt động, đã gần đến chỗ phát ra tiếng rống.

Bên này Mặc Hi đang gấp rút chạy tới, Ma Diễm Cuồng Sư bên kia đã gặp nguy hiểm vô cùng, Ma Diễm Cuồng Sư đang đứng trên mặt đất, cả người có chút run rẩy, con ngươi mở lớn chớp động sợ hãi lại có chút kiên định, trên lưng vốn dĩ được bao trùm ngọn lửa thì lúc này đã xuất hiện một vết thương lớn, máu tươi tràn ra ngoài.

Đối diện nó là một con dị thú khác, quanh thân được phủ một lớp lông trắng như chỉ bạc, một con hồ ly, trong đôi mắt sắc mảnh của nó là con ngươi màu đỏ, vô cùng mị hoặc, phía sau lưng là 7 cái đuôi, chỉ cần cử động nhẹ một chút là bụi bay mù mịt. bộ dáng này, chính là một dị thú cấp A+, Thất Vỹ Ngân Hồ.

Đối với ngân hồ, muốn phân loại thực lực thì dựa vào số đuôi nó có được, số đuôi càng nhiều thì thực lực càng cao, mà con này có bảy cái đuôi, tức là ở cấp A+, tương đương với Dị vương đỉnh phong của loài người.

Chân trước của Thất Vỹ Ngân Hồ khẽ cong lại, khuôn mặt nhìn Ma Diễm Cuồng Sư lại tràn đầy vui vẻ, há miệng cười nói “Tiểu sư tử, chỉ cần mi thần phục ta, cho ta biết một ít chuyện, ta tuyệt đối sẽ không khiến mi chịu thiệt thòi đâu!”

Không sai, dị thú đạt đến cấp A đều có thể nói tiếng người.

“Rống, rống, rống.” Ma Diễm Cuồng Sư khẽ rống vài tiếng, đôi mắt tràn đầy bi thiết, cho dù chết nó cũng sẽ không phản bội.

“Hừ!” Nó chỉ hừ lạnh một tiếng đã chấn Ma Diễm Cuồng Sư phun ra một búng máu tươi, lại nghe Thất Vỹ Ngân Hồ nói tiếp “ Thế nào? Không muốn? Ma Diễm Cuồng Sư đáng chết, mi có biết thần phục loài người là nỗi sỉ nhục của dị thú không hả?”

“Rống rống!” Nghe lời này, Ma Diễm Cuồng Sư khẽ cúi đầu, những chỉ trong nháy mắt, lại ngẩng lên nhìn Thất Vỹ Ngân Hồ rống lên vài tiếng, bộ dáng kia giống như đang nói, ta làm gì không cần mi quản.

“Hừ!” Lại một tiếng hừ lạnh, khiến cho không khí xuất hiện từng làn sóng chấn động, có thể thấy được Thất Vỹ Ngân Hồ thực sự tức giận rồi, mà lần này càng mãnh liệt hơn lần trước, nó làm cho Ma Diễm Cuồng Sư lại phun tiếp một ngụm máu tươi, cả người lung lay muốn ngã, đây chính là sự khác biệt của thực lực.

“Bổn vương nói lần cuối cùng, thần phục ta, cho mi được sống.” Giọng nói Thất Vỹ Ngân Hồ thâm trầm uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào Ma Diễm Cuồng Sư.

“Rống, ô….” Nó rống lên một tiếng bi thương, Ma Diễm Cuồng Sư bất khuất không sợ chết.

“Đây là do mi muốn chết!” Con ngươi màu đỏ của Thất Vỹ Ngân Hồ lóe lên vẻ giết chóc, trong không khí xuất hiện một ngọn lửa, biến thành một con rồng cuồn cuộn gào thét hướng thẳng về phía Ma Diễm Cuồng Sư.

“Rống ô!” Biết rõ không có cách nào tránh được, Ma Diễm Cuồng Sư chợt nhớ đến những lời Mặc Hi từng dạy, cho dù sắp chết cũng phải đánh cược một lần, con ngươi đột nhiên hiện ra quyết tâm hẳn phải chết, ngọn lửa trên người cũng trở nên sôi sục.

“Hả?” Biểu hiện của Ma Diễm Cuồng Sư như vậy cũng khiến cho Thất Vỹ Ngân Hồ sửng sốt, so với loài người thì trong dị thú chú trọng đẳng cấp thực lực hơn, dưới tình huống đối mặt với đẳng cấp cao cách xa như Thất Vỹ Ngân Hồ mà Ma Diễm Cuồng Sư còn dám phản kháng, phải nói rằng Ma Diễm Cuồng Sư đã khiến cho Thất Vỹ Ngân Hồ kinh ngạc một chút, nhưng cũng chỉ giật mình một chút mà thôi, càng như vậy càng không thể tha thứ cho nó.

Ầm..

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, bụi đất tán đi, chỉ thấy cả người Ma Diễm Cuồng Sư chật vật không chịu nổi, nằm chổng ngược trên mặt đất không cách nào đứng dậy nổi, ánh mắt lờ đờ, có thể thấy được, vừa rồi khi ngăn cản được chiêu kia nó đã sử dụng hết toàn bộ thực lực.

“Ha hả! Không tệ! Lại còn dám phản kháng, nhưng mà chỉ có thế mà mi đã nghĩ mình thoát chết sao?” Thất Vỹ Ngân Hồ chế nhạo nói, từng lưỡi phong đao đã nổi lên bốn phía xung quanh nó. Ngân hồ nhất tộc, dị năng song hệ Phong- Hỏa.

Vèo –

Mười đạo phong đao bắn thẳng về phía Ma Diễm Cuồng Sư đang nằm trên mặt đất không chút lưu tình, dẫn theo hơi thở của tử vong.

“Ô!” Ma Diễm Cuồng Sư rên nhẹ một tiếng, đã nhìn thấy cái chết của mình hiện ra trước mắt.

“Xoẹt!”

Tiếng va chạm quái dị vang lên, một vệt ánh sáng màu trắng xuất hiện giữa không gian va chạm cùng với phong đao, ma sát ra tia lửa, sau đó đột nhiên nổ tung, rồi tự mình tiêu tán đi.

Giờ khắc này đôi mắt của Ma Diễm Cuồng Sư cũng mở lớn, nhìn về phía trước đột nhiên hiện ra một bóng ảnh màu trắng, tóc đen khẽ lay động, trong tay lóe ra ánh sáng màu vàng.

Không phải Mặc Hi thì là ai?

“Hửm?” Thất Vỹ Ngân Hồ phía trước cũng chú ý đến bóng người nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện này, đôi mắt đỏ khẽ chớp, dường như nghĩ ra gì đó rồi híp mắt cười, liền mở miệng nói “ Con nhóc! Đúng là mi rồi! Một tháng trước vừa phóng ra hơi thở kia.”

Đối với chuyện Thất Vỹ Ngân Hồ có thể nói chuyện Mặc Hi cũng đã sớm có hiểu biết, cho nên cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, nhưng nội dung nó nói lại khiến cho trong lòng cô khẽ dao động, trên mặt vẫn cười, vẫn là nụ cười bình thản “Ngân hồ tiên sinh, tôi nghĩ ngài nhầm rồi, nhìn một chút, tôi chỉ là một Dị năng giả cao cấp mà thôi, làm sao có thể phóng thích trút giận chứ?” Vừa nói còn vừa cố ý vung vẩy ánh sáng màu vàng trong tay.

“Ha ha, nhóc con, nói dối là không nên nha.” Huyết quang trong mắt Thất Vỹ Ngân Hồ chớp động, tà tà liếc về phía ánh sáng trong tay Mặc Hi một cái, “Nếu thật sự là Dị năng giả cao cấp thì mi có thể ngăn cản được một kích vừa rồi của ta sao?”

“Ha ha, vậy ngài đã biết rõ còn cố hỏi làm gì chứ?” Mặc Hi cười nhạt lên tiếng, cũng không hoảng sợ, nói cười phản đối.

“Hừ hừ! Loài người bọn mi chỉ biết khua môi múa mép.” Giọng điệu Thất Vỹ Ngân Hồ trầm xuống, cả người căng lên, nói tiếp “ Chỉ cần mi theo ta, ta liền bỏ qua cho con sư tử này, đương nhiên, mi không có lựa chọn, cho dù mi không muốn, ta cũng sẽ đánh bại mi và bắt về.”

Mặc Hi khẽ chớp mắt, từ yêu cầu này cô đã biết mục đích nói chuyện từ đầu tới giờ của Thất Vỹ Ngân Hồ căn bản chính là mình, nhưng mình có gì để bọn họ để ý chứ nhỉ?

“ Vậy tôi có thể hỏi Ngân Hồ tiên sinh bắt tôi là vì cái gì được không?”

“Hừ! Chuyện này mi không cần biết, con nhóc, đừng trì hoãn thời gian nữa, nếu mi đã tự đến thì đừng nghĩ tìm cách thoát đi được.” Thất Vỹ Ngân Hồ vừa nói xong, trong không khí đã nổi lên áp lực.

Phải bắt được con nhóc trước mắt này về để nghiên cứu cho kỹ, nó đã tìm cô hơn một tháng nay, nhớ lại khí thế kia của một tháng trước, khí thế giống như thiên phạt, cho dù một chút thôi cũng khiến cho bọn nó sợ hãi, hơn nữa còn có tia chớp màu trắng cô vừa mới sử dụng, việc này càng làm tăng thêm kiên định cho dự định ban đầu của nó.

Chiến hay không chiến?

Phải chiến!

Ánh sáng kiên định trong đôi mắt màu đỏ kia đủ để khiến Mặc Hi hiểu rằng, con Thất Vỹ Ngân Hồ này sẽ không để cô đi, đã như vậy thì nhất định phải chiến rồi, nhưng mà con Thất Vỹ Ngân Hồ trước mắt này lại là Dị vương đỉnh phong nha, cô phải chiến như thế nào đây?

“Có thể đứng dậy không? Nếu đứng được thì hãy trở về trước cho chị.” Cô quay đầu nhìn Ma Diễm Cuồng Sư nói, trận chiến này cô nắm phần thắng tuyệt đối không tới 20%, nhưng vẫn phải chiến, có một chút hy vọng cũng phải tranh thủ, có lẽ do cuộc sống vừa qua quá yên bình nhạt nhẽo, cho nên ngày hôm nay cứ coi như là một trận rèn luyện, ngay từ đầu xác định đến dị thú thực lâm này không phải là muốn rèn luyện sao, vì sống còn mà chiến, không phải là vì muốn nhanh chóng trưởng thành sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Mặc Hi đã ngưng tụ tràn đầy chiến ý mãnh liệt.

“Rống! Rống!” Ma Diễm Cuồng Sư đứng lên, nhìn Mặc Hi rống vào tiếng, rõ ràng là không muốn.

“Một câu nói đừng để tôi nói hai lần.” con ngươi Mặc Hi lạnh lẽo, khẩu khí có chút trầm xuống.

“Ô rống” mắt Ma Diễm Cuồng Sư mở lớn, cuối cùng cũng thỏa hiệp, hạ giọng gầm nhẹ, rồi xoay người rời khỏi.

Đối với việc Ma Diễm Cuồng Sư rời đi, Thất Vỹ Ngân Hồ cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi không quan tâm tới nữa, ngay từ đầu mục đích của nó là Mặc Hi, con tiểu sư tử kia căn bản không đáng chú ý.

“ Ha ha, con nhóc, xem ra mi rất tốt với con sư tử kia nha, chẳng qua tình cảm như thế không biết đối với mi là tốt hay xấu, nếu không phải vì con sư tử kia, căn bản mi sẽ không phải tới đây, và sắp trở thành tù binh của ta.” Thất Vỹ Ngân Hồ cười nói, ý tứ là trào phúng hay là tán thưởng không ai biết, cũng không để ý.

“Ha ha, chuyện này không cần mi nhiều lời.” Mặc Hi cũng không bất kỳ thay đổi , chớp mắt một cái, đột nhiên nhìn về phía sau người nó, trong mắt thoáng nét kinh ngạc “ Thật to …”

“Hả?” cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Thất Vỹ Ngân Hồ quay đầu lại, trong lòng sợ hãi và cẩn thận, đến khi nhìn thấy phía sau cái gì đều không có, lúc này mới hiểu được mình bị chơi xỏ, nó có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được tình hình thế này rồi mà Mặc Hi vẫn có thể làm ra chuyện như vậy. Phải nói chính xác là, cô đã chọc giận nó.

“Rống!” ngửa đầu rống dài một tiếng, sau đó đã nhìn thấy Mặc Hi cách xa chỗ cũ cả trăm thước, trên khuôn mặt hồ ly tràn đầy chế nhạo, thân khẽ động, đã đến trước mặt Mặc Hi, thấy trên mặt Mặc Hi không một chút kinh hoảng hay kinh ngạc, dường như đã sớm nghĩ đến kết quả này.

“Hừ hừ! Loài người mi thật sự đã chọc giận ta, mi cho là như vậy thì có thể thoát khỏi ta? Quá ngây thơ rồi!” Giọng nói Thất Vỹ Ngân Hồ trầm xuống mang theo tức giận, đôi mắt màu đỏ tựa như dẫn theo ngọn lửa, phong đao đã nổi lên xung quanh “Chẳng lẽ mi không biết ta là song hệ Phong – Hỏa sao? Lại dám trước mặt ta mà so tốc độ?

“Ngây thơ? Mi là người đầu tiên nói ta như thế, à, không đúng, thú mới đúng.” Dường như cô không cảm giác được giờ phút này mình đang gặp nguy hiểm, Mặc Hi cười nhạt ra tiếng, trong tay liền xuất hiện ánh sáng màu vàng, dây mây trên mặt đất điên cuồng sinh ra.

“Hừ!” Hồ ly cười chế nhạo một tiếng, nó không hề ngó ngàng đến những thứ khác, vô số phong đao đã đọng lại trong không khí, bắn nhanh về phía Mặc Hi.

Phong đao dày đặc, uy lực trong đó cũng không phải kiểu phong đao sơ giai có thể so sánh được, bất kể tốc độ hay là năng lượng ẩn chứa trong nó.

Bóng ảnh Mặc Hi thoáng động, không ngừng né tránh, chỉ trong chốc lát cây cối trong vòng một trăm mét đã bị san thành bình địa.

“Loài người, không phải ta đã nói rồi sao? Không nên biểu hiện cái mi cho là tốc độ trước mắt ta.” Vừa mới xuất hiện ở một nơi khác, phía sau đã vang lên tiếng cười của Thất Vỹ Ngân Hồ, mắt cô híp lại, còn chưa kịp né tránh đã cảm giác được một đạo đao phong kịch liệt đập thẳng vào lưng, làm cho cô chấn động phun một ngụm máu tới, cả người rơi thẳng xuống đất, kích khởi tầng tầng bụi đất.

“Khụ khụ!” trên mặt đất, vang lên tiếng ho khan kịch liệt của Mặc Hi, máu tươi cứ thế trào ra, quần áo màu trắng cô đang mặc cũng nhiễm bẩn.

Đáng chết! Đây là thực lực của Dị vương đỉnh phong sao? Chỉ một chiêu cũng đã khiến mình bị thương!

“Ha ha! Loài người, tức giận sao? Đứng trước thực lực cường đại hơn tuyệt đối thì mi quá mềm yếu!” giọng nói chế nhạo của Thất Vỹ Ngân Hồ lần nữa truyền tới tai Mặc Hi, mục đích muốn đả kích tâm linh của cô, nhưng mà Mặc Hi đâu dễ dàng bị đả kích đến như vậy, và cũng là loại người không biết phản kháng dù chỉ một chút sao?

“Ha ha!” Mặc Hi cũng bật cười, cười đến tự đắc. con ngươi rét lạnh, nhìn về phía Thất Vỹ Ngân Hồ “Cho dù như thế thì sao? Ta còn chưa chết! Và ta cũng sẽ không để mình chết! Ta tuyệt đối không chết!”

Dường như là cảnh báo cho chính mình, con ngươi Mặc Hi chớp động, linh hồn bên trong cũng lóe lên. Con ngươi đen nhánh dưới ánh mắt của Thất Vỹ Ngân Hồ chớp động điện quang, sau đó tản rộng ra, biến thành con ngươi màu tím, màu tím thần bí, màu tím cao quý mà uy nghiêm.

“Cái gì?” Thất Vỹ Ngân Hồ khó tin, khẽ kêu lên, đôi con ngươi kia thay đổi dưới ánh nhìn chăm chú của nó, đã khiến cho nó kinh ngạc, sao có thể, sao có thể? Làm sao có thể? Đây chính là ánh sáng của Dị thánh! Cô ta làm sao có thể là Dị thánh chứ?

Trong lúc chiến đấu, cái không nên nhất chính là thất thần, mà Thất Vỹ Ngân Hồ đã phạm sai lầm này, cho nên, dĩ nhiên là phải nhận lấy hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Điện quang lóe lên, năng lượng trong không khí dường như cũng bị lôi điện màu tím trắng thiêu đốt hơn phân nửa, từng đạo lôi điện từ bốn phương tám hướng ập thẳng về phía Thất Vỹ Ngân Hồ, cho dù lúc này Thất Vỹ Ngân Hồ đã hoàn hồn thì cũng đã bị mất đi thời cơ.

“Xoẹt. xoẹt!”

Là âm thanh quái dị của dòng điện.

“Rống!”

Là tiếng gào thống khổ của Thất Vỹ Ngân Hồ.

Hai âm thanh hòa cùng nhau một lúc, Mặc Hi cũng không dám buông lỏng chút nào, lại điều khiển them một đạo lôi điện từ trên trời đánh xuống, lại tới thêm đạo thứ hai, thứ ba…

Từng đạo lôi điện này so với tuyệt chiêu của cô thì không sánh được nhưng uy lực cũng mười phần khủng bố.

“Rống rống!” Lại một lần nữa, tiếng rống của Thất Vỹ Ngân Hồ lại xuất hiện, sau đó liền nhìn thấy chỗ Thất Vỹ Ngân Hồ như đang bị Mặc Hi ngược đãi kia xuất hiện một cơn lốc, xoay tròn bốn phương tám hướng, và dĩ nhiên lôi điện của Mặc Hi cũng bị hủy tán đi.

Khói bụi tản ra, bóng ảnh của Thất Vỹ Ngân Hồ xuất hiện, chẳng qua là giờ phút này nhìn nó có chút chật vật, bộ lông màu trắng bạc dơ bẩn không chịu nổi, phía trên có vài chỗ bị cháy đen, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy tức giận và khát máu, quét nhìn bốn phía, nhưng lại không thấy bóng Mặc Hi đâu.

Ở đâu?

Đinh —

Mặc Hi xuất hiện, trong tay chớp động chủy thủ bằng lôi điện màu vàng, va chạm cùng với lớp phòng hộ bên ngoài của Thất Vỹ Ngân Hồ, sau đó cô liền nhìn thấy ánh mắt màu đỏ tức giận xen lẫn hung phấn của Thất Vỹ Ngân Hồ, giống như nó đang nói, mi nhất định phải chết!

“Rống!” Rống lên một tiếng, từ trong miệng Thất Vỹ Ngân Hồ bắn ra một đạo công kích kết hợp giữa phong và hỏa.

Sắc mặt Mặc Hi lãnh đạm, trong tình huống nguy hiểm lại tránh được một lần nữa, chủy thủ trong tay không do dự đâm về phía phát ra tiếng rống.

Đinh –

Lại một tiếng vang, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của Thất Vỹ Ngân Hồ ở phía sau, một nhát chủy thủ vừa rồi của cô chính xác đã cản được móng vuốt của Thất Vỹ Ngân Hồ đang vung về phía cô.

Đinh, đinh đinh –

Va chạm không ngừng, cả người Mặc Hi không ngừng lui về sau, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.

Thất Vỹ Ngân Hồ không ngừng tấn công, con ngươi màu đỏ tràn đầy vẻ khát máu.

“Hự!” Có lúc bị phong đao cắt trúng người, Mặc Hi khẽ hừ một tiếng, cả người lại chớp động tránh được, giờ phút này có thể nói cô đang trong tình trạng vô cùng đáng thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã chi chít vết thương lớn nhỏ, cạn có sâu có, cả khuôn mặt dường như bị máu tươi che kín, nhìn qua nếu không cứu trị kịp lúc, về sau chỉ sợ là bị hủy dung thôi.

Mà các vết thương trên thân thể lại càng đáng sợ, quần áo màu trắng lúc này dường như đã biến thành vải rách, trắng và đỏ xen lẫn, cổ tay và cổ chân bị bại lộ bên ngoài, đều tràn đầy vết thương. Giống như một em bé chuẩn bị bị mổ xẻ.

“Phu phù…” cô há miệng thở dốc, lôi điện chạy qua khắp cơ thể, thống khổ được thay bằng một thân cơ năng không biết mệt mỏi. giương mắt nhìn về phía Thất Vỹ Ngân Hồ ở đối diện, mặc dù cũng có chút thở dốc, nhưng vẫn tốt hơn cô nhiều, cô khẽ cắn răng, đây chính là sự khác biệt sao? Đây chính là thực lực của Dị vương sao?Người đạt đến Dị vương không nhiều cũng không ít, quả nhiên cô cảm thấy mình vẫn không được!

“Ha ha ha! Loài người, mi chịu hết nổi rồi sao! Nhìn dáng vẻ của mi bây giờ đi, thật sự đáng thương! Chịu thua đi! Thần phục đi! Như thế, nói không chừng ta sẽ tha cho mi được sống!” Thất Vỹ Ngân Hồ cười to ra tiếng, trong mắt nó Mặc Hi trước mắt căn bản đã giống như cung hết đà mà thôi.

Thần phục?

“Ha ha ha! Buồn cười quá! Buồn cười!” Vốn dĩ còn mệt mỏi, lúc này Mặc Hi đã đứng thẳng lên, con ngươi màu tím hết sức ngạo mạn xen lẫn bi phẫn, giống như đang nhìn xuống thần dân chúng sinh bên dưới, hai chữ thần phục đã khiến cho linh hồn trong cô bị kích thích phát tán ra ánh sáng rộng rãi, giống như hai chữ này của Thất Vỹ Ngân Hồ đã xâm phạm đến quyền uy của nó, chỉ nghe Mặc Hi lãnh đạm nói “Thần phục? Chỉ có mọi người thần phục ta, còn muốn ta thần phục sao? Đi chết đi!”

Âdm ầm! khí thế phát tán ra, dẫn theo hơi thở hủy diệt, uy nghiêm, không thể xâm phạm, lảng vảng trong không khí, chậm rãi xâm nhập vào tim của Thất Vỹ Ngân Hồ, khiến chân nó không kiềm được lui về sau một bước, ánh mắt đỏ hồng chớp động. không sai, chính là khí thế này, cho dù chỉ một chút thôi, nhưng cũng rất giống thiên phạt, là khí thế khiến cho người ta không dám nảy sinh cho dù chỉ một chút ý chí phản kháng!

“Loài người!Mi nên cảm thấy vinh hạnh, để ta sử dụng chiêu này, này coi như ta thừa nhận mi!” Thất Vỹ Ngân Hồ đột nhiên lên tiếng nói, có thể phát tán ra khí thé như vậy, Mặc Hi đáng để nó công nhận, ngay từ đầu nó nghĩ muốn giết Mặc Hi cơ bản nó sẽ không tốn bao nhiêu công sức, nhưng không nghĩ tới, nó vẫn phải dùng tới chiêu này, coi như một chiêu này là thể hiện ra sự tôn kính của nó đối với Mặc Hi.

Lời vừa dứt, năng lượng đậm đặc phát tán ra từ cơ thể của Thất Vỹ Ngân Hồ, không khí bắt đầu dao động, phong kết hợp với hỏa, đột nhiên Mặc Hi cảm giác được cảnh vật xung quanh bị biến đổi, trước mắt vẫn là ở sau trong thực lâm, nhưng cũng không phải là thực lâm, dưới ánh nhìn của tử nhãn, rõ ràng cô nhìn ra được ở đây chỉ còn tồn tại hai loại năng lượng phong và hỏa.

Ảo giác sao?

Không! Mặc Hi mỉm cười nói lớn, này phải gọi là … Vực! Là Vực chân thật! Mà trong thế giới vực này, người bố trí ra nó chính là thần.

Thần thì sao? Cho dù là thần đi nữa thì tính mạng của ta chỉ có thể do ta tự khống chế!

Con ngươi màu tím hết sức trong trẻo lạnh lùng, cho dù là Vực, ta cũng phải phá đi ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.