Tình Yêu Quý Tộc

Chương 50




Giảng sư đường, 12 giờ khuya

Nơi đây rộng rãi nhưng lại không hề vắng vẻ như ngày thường.

"Ơ...sao lại..."

"Nhiều người quá....Chỉ Phàm ca, huynh xem chỗ đẹp đã sớm bị người chiếm mất rồi...sao lại như vậy được "

"Khốn kiếp thật, chỗ này mấy ngày nay ta đều lén tới đây quét tước sạch sẽ chờ hôm nay sẽ ngồi...tên kia, ngươi mau đi ra cho ta"

Ở chỗ Thái Chỉ Phàm chỉ tới, một nhóm 3 tên đệ tử ngoại môn liền đứng lên nói lại.

"Ai tới trước người đó ngồi, chỗ này đâu có phải là của ngươi...cút đi, coi chừng ta nổi giận"

Một người anh em khác bên cạnh hắn dĩ hòa vi quý dàn xếp.

"Tiểu đệ ah...3 người chúng ta đã đến đây canh sẵn từ lúc 11 giờ tối, ngươi xem..12 giờ ngươi mới tới thì thua rồi còn gì"

"Không được...ta ngắm mấy ngày hôm nay rồi, chỉ có chỗ này mới có thể tiếp cận Hoàng Thanh Thiên nhất...là chỗ đẹp nhất...ta..."

......

Ở một góc khác.

"Á chết, Tiết muội...không xong, sao lại đông như vậy ah, bây giờ làm sao đây"

"Làm sao...ngươi dùng mỹ nhân kế đi, kiếm mấy tên nam nhân dại gái mà quyến rũ, nhanh đi cho tỷ tỷ còn được hưởng ké"

"Ah..không được đâu, ngồi giữa một đám nam nhân ngại lắm"

"Hừ...ngại cái gì mà ngại, ngươi còn không nhanh..lát nữa là không có chỗ đẹp ngồi đâu, bộ ngươi không muốn nghe Thiên đại sư giảng bài ah"

"Ah...muốn..."

"Muốn thì lẹ..."

"Ah..nhưng mà, ta thấy Tiết tỷ vừa đẹp gái lại vừa ôn nhu hơn ta, việc này tỷ phải làm tốt hơn mới đúng...tỷ,..tỷ xuất chiến đi"

"A đầu này...tức chết ta mà...ah không xong, nhiều người tới quá"

Nói xong nàng ta nắm tay vị tiểu muội bên cạnh rồi lẻn vào nhóm người ở trên bắt đầu "mỹ nhân kế hoạch" của mình.

.......

Ở một nơi khác.

Nhìn một rừng người lổm nhổm phía trước, ai cũng cố gắng nhoi lên phía trước cố tìm một chỗ đẹp mà ngồi, vị cô nương khả ái bặm môi.

"Phượng tỷ...đông người qua đi mất, chúng ta tới trễ mất rồi..bây giờ làm sao đây"

"làm sao cái gì nữa...lên mà tranh chứ sao"

"Phượng tỷ, tỷ thử dùng hung danh của mình xem...chắc là có thể chứ"

"Ta thấy không được đâu, đám người này hôm nay giống như ăn phải thuốc nổ, cái gì cũng có thể kêu họ nhường nhưng chỉ trừ có chỗ ngồi là không được thôi"

"Vậy...vậy muội mặc kệ, cái sân này muội ngày nào cũng tới đây quét dọn chờ để ngày hôm nay cho mình ngồi, mấy người không ra gì này sao lại tới giành mất của muội"

"Đừng khóc nữa...người tới bắt đầu đông rồi...nhanh lên"

.....

Sau đó là một đêm chờ đợi đầy sự không yên bình diễn ra.

Đại đa số người tới đều cố lựa lúc đêm khuya nhưng rất nhiều người 3 giờ khuya tới đây thì đều phải hối tiếc mà ngồi ở tít xa.

Cho đến lúc 4 giờ sáng thì toàn bộ khu giảng sư đường đã hoàn toàn bị lấp kín, người ngồi đã chật ních như nêm cối một chỗ hở cũng không có.

Người tới muộn thì chỉ có thể đấm ngực dậm chân mà tức giận, sau đó sao....những cành cây, tán cây, mái nhà...tất cả đều trở thành chỗ ngồi bất đắc dĩ của họ.

Kết quả là cho đên lúc 5 giờ sáng, toàn bộ khu vực giảng đường bất kể là mặt đất hay cành cây..tất cả đều bị vô số đầu người chen chúc nhau chiếm hết.

Hiện trường này nhìn từ xa trông có vẻ ngột ngạt đến khó thở, nhưng vô số người ngồi bên trong lại giống như không hề cảm nhận được điều đó, ở đây ai nấy đều nói chuyện rất rôm rả, cặp mắt vẫn luôn nhìn trời tựa như đang ngóng chờ trời sáng thật mau.

Ở bên trong thậm chí họ còn rất đắc ý khi nhìn thấy người tới muộn không có chỗ ngồi đang tức giận tru lên bên ngoài.

Buổi học ngày hôm nay, có thể nói số lượng học sinh tham dự đã vượt qua mọi kỷ lục trước đó thậm chí gấp mấy lần.

Trước kia ở đây vẫn thường có 3 giảng sư chính là 2 người đệ tử nội môn tu vi địa cảnh và 1 người là sơ cấp giảng sư đệ tử nội môn tu vi nhân cảnh. Xưa nay đều là 3 người này lên lớp nhưng đệ tử tham dự thường cúp tiết bỏ học đều đều.

Đệ tử tạp dịch muốn đi học thì phải giao nộp học phí rất đắt, nhưng từng lớp học sinh chịu bỏ tiền ra học rồi mấy bữa không cảm thấy hiệu quả lại nghỉ ngang.

Lớp học xưa kia đông nhất cũng không tới 1 ngàn người dự nhưng mà bây giờ...nhìn xem.

Chỗ này có mà phải mấy vạn ah.

Mới có 5 giờ sáng đã tập hợp đủ người không còn sót một ai.

Nội dung những cuộc trò chuyện ở đây thường hay có những tiếng xuýt xoa may mắn vì rất nhiều người bị các đại thế gia mua chuộc dụ dỗ mà không đến.

Họ cảm thấy bản thân được ngồi ở đây giống như một sự may mắn trời ban.

Ánh sáng bình minh nhóe lên, mấy vạn cặp mắt đều nhất loạt òa lên một tiếng, giống như mặt trời lên là một mốc thời gian mà họ chờ đợi bấy lâu vậy, không khí lập tức chìm vào một sự im lặng đến kỳ lạ, sự chờ đợi mong ngóng hiện rõ trên khuôn mặt vô số người.

Ánh nắng nhẹ đổ xuống toàn mảnh sân chật ních người, ánh nắng ở Thiên Phù giới này khắc nghiệt hơn ở địa cầu vô số lần, tuy rằng các đệ tử ở đây tu vi thấp nhất cũng là luyện thể tầng 8, làn da có sức đề kháng rất cao nhưng nếu bị phơi dưới ánh nắng này thì vẫn sẽ bị thiêu cho đen như than.

Tuy là vậy, nhưng trong thời điểm ánh nắng chiếu tới này vô số thiếu nữ bình thường giữ thân như ngọc, da dẻ trắng tinh như tuyết nhưng bây giờ họ lại ngồi dưới ánh nắng mà không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, tất cả cũng chỉ khác nhau ở hai chữ "tâm trạng".

Giảng sư đường có 6 cửa ra vào, nhưng giống như một quy định bất thành văn, giảng sư tất cả đều sẽ đi từ cổng vào thứ nhất chính là cái cửa đối diện giảng sư đài, nơi mà giảng sư sẽ ngồi đó giảng bài.

Bằng con đường này, giảng sư lúc đi vào sẽ phải đi xuyên qua lớp lớp đệ tử, được đón nhận ánh mắt sùng bái cùng với những lời tung hô của đám đệ tử.

Đệ tử nhập khóa có thể gọi giảng sư là sư phó, có thể gọi là thầy, cũng có thể gọi là đại sư. Nhưng mà danh xưng đại sư xưa nay rất hiếm người được nhận tại vì đó là cách xưng hô thành kính của đệ tử từ đó mà tự thành đại sư. Còn những người khác thì không có chế độ đó rồi.

Các vị giảng sư ở Thiên Kiếm Môn từ thời gian các đại gia tộc lũng đoạn tới bây giờ đã không đáng giá nữa, giảng sư...nói thì hoa mỹ nhưng thực tế chỉ là một đám người ô tạp bị chèn ép ra khỏi vòng tròn quyền lực.

Họ về đây làm giảng sư cũng giống như một hình thức "nghỉ hưu non" ở trái đất, giảng dậy học sinh thành tài sao...đạo đức nghề nghiệp sao...tâm huyết sao...tất cả họ đều không có.

Về đây giảng dậy, họ đi trễ về sớm, học sinh muốn học thì học muốn nghỉ thì nghỉ, học được thì khôn không học được thì ngu, trong chất lượng bài giảng của họ không có lấy một chút sự đầu tư.

Cho nên giảng sư đường này vốn dĩ có cái sân rộng vô cùng nhưng lại không có bao nhiêu học sinh ngồi, cả tòa quảng trường lớn như vậy nhưng lại đầy bụi bẩn lá khô vương vãi.

Mấy ngày nay không phải có những nhiệt tâm học sinh mấy ngày trước đã lén lút đến đây quét dọn thì cái tòa quảng trường này hôm nay chắc cũng không có lấy một chỗ sạch.

Trên giảng sư đài còn được các nữ đệ tử tỉ mỉ chà sạch bóng, cái bồ đoàn cũng được giặt sạch ủ nước hoa hồng thơm phức. Cả tòa giảng sư đài liền lộng lẫy hơn hẳn trước kia.

Lịch học theo thời khóa biểu là 3 ngày một tuần, nhưng lịch đây khác ở trái đất, 1 tuần được gọi là một khóa có 10 ngày, 1 tháng lại có tới 5 khóa.

Do đó một khóa học có 3 ngày học, 1 tháng chỉ có 15/50 ngày học, trước giờ vẫn có thường lệ là cách 3 ngày sẽ tới một ngày học.

Do đó ngày Thiên lên lớp lại vừa vặn là ngày cuối cùng trong khóa, chính là ngày hôm nay.

Ánh nắng mặt trời càng ngày càng sáng rỡ lên, chiếu rọi cho cả quảng trường này trở nên nổi bật vô cùng, mấy vạn cái miệng đều không phát ra một âm thanh.

Kỳ lạ đó là mấy vạn con người cùng chen chúc một chỗ nhưng lại có thể thần kỳ giữ được sư im lặng tới như vậy.

Mấy vạn cặp mắt đều hướng ra phía cổng vào số 1, trong ánh mắt chứa đầy một sự trông mong, ánh nắng chiếu lên những mái đầu xanh tạo nên một khung cảnh đàn học sinh hiếu học dác chờ thầy giáo đến lớp đầy sinh động.

Sự im lặng kỳ lạ này diễn ra trong suốt 30 phút nhưng mà đáng tiếc, người xuất hiện lại không phải là người đám học sinh này mong muốn.

Dưới ánh bình minh chiếu tỏa, tại cửa chính số một bất chợt xuất hiện một vị trung niên râu đen dài, trường bào phấp phới, đầu đội một món bảo khí hình nón tròn, chân đi bảo khí cẩm ngoa, cả người hiện lên một nét tiên phong đạo cốt.

Đáng tiếc, ông ta tuy ăn mặc một bộ rất khí khái giảng sư phục nhưng lại không thể che dấu được khí chất cao thượng như thần, xa cách như trời, ánh mắt nhìn chúng sinh hờ hững mà coi rẻ, sắc mặt đối sử đệ tử lạnh lẽo mà hời hợt.

Người như vậy, sinh ra đã không hợp nhãn với tất cả những đệ tử giai tầng cấp thấp ở đây.

Phó Hồng Sơn, cao thủ địa cảnh, thất cấp nội môn đệ tử, con cháu phó gia đời thứ 4, địa vị không thể khinh thường, tu vi thiên phú lại càng không ai dám với.

"Sư...sư phó...ngài tới đây có việc gì, hôm nay là đệ thập( thứ 10, giống như chủ nhật trong tuần) trong khóa mà" một đệ tử mặc áo ngoại môn ấp úng hỏi.

Phó Hồng Sơn hờ hững trả lời, ánh mắt thậm chí còn không cả thèm nhìn tên đệ tử đó.

"Ta đến đây không phải vì các ngươi mà chỉ muốn xem một chút vị "đại sư" trong miệng các ngươi có bản lĩnh ra sao"

"Hừ..." sau đó lão ta đưa mắt nhìn mấy tên đệ tử bình thường vẫn hay cúp tiết của lão rồi phất tay áo, chân nhẹ đạp hư không phiêu phù bước lên phía trên.

Trong lúc mà lão bước đi trên không trung, bước chân tuy đạp vào không khí nhưng lại chẳng khác gì đang dẫm đạp lên đầu học sinh bên dưới, bộ mặt ông ta rõ ràng là một sự kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Mấy vạn đệ tử bên dưới đều nhìn ông ta bằng cặp mắt chán gét. Tại vì họ ở đây có ai mà không một thân phận nhỏ bé, có ai không một thân thiên phú trác tuyệt. Bẩm sinh trong thế giới quan của người nghèo đó là xa cách kẻ giầu khinh người.

Mà bản năng trong thế giới quan của kẻ có tiền, quyền thì lại không tìm thấy giá trị trên thân những người nghèo.

2 loại giai cấp khác nhau, bẩm sinh cách nhìn và khoảng cách cũng rất trái ngược nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.