Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 18




Vài ngày sau, Nancy tìm được số điện thoại của Nam Phong, mỗi ngày đều quấy rầy anh. Nam Phong chỉ coi cô nàng như người muốn câu kẻ ngốc, anh cũng không quan tâm đến yếu tố chính mà cô nàng muốn: Cô ta đơn giản chỉ muốn ngủ cùng anh, dùng tiền cũng được....

Dù sao cuối cùng anh kéo cô ta vào danh sách đen.

Nam Phong học chuyên ngành triết học ở đại học N, đây là một chuyên ngành thừa thãi những kẻ điên. Nam Phong khác với những học sinh này, anh đã trải qua đại hỉ đại bi trong cuộc sống và thay đổi rất nhanh, mặc dù chỉ hai mươi tuổi nhưng còn thoải mái hơn so với nhiều người. Nếu như anh chăm chỉ đi học, nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của thế giới thì có lẽ anh cũng muốn xuất gia rồi.

Cho nên Nam Phong đến trường cũng chẳng phải nghiêm túc, lên lớp vẫn lên lớp, chép bài tập thì vẫn chép.

Mối bận tâm duy nhất của anh những ngày này, cũng chỉ có thời gian ở trường Thụ Thanh.

Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh coi anh như Phật tổ, có một lần, hiệu trưởng Vệ hỏi Nam Phong: “Tư chất của hai đứa nhỏ thế nào?”

Vấn đề ‘tư chất’ này, trong lòng Nam Phong tự có một thước đo, nhưng anh cũng không định nói ra. Tính dẻo của trẻ nhỏ rất lớn, không đơn giản một câu ‘tư chất’ là có thể tổng kết khái quát, anh không hi vọng sớm định nghĩa về bọn nhỏ, càng không hi vọng vì định nghĩa của mình mà ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của chúng.

Chớp mắt lại tới Chủ Nhât.

Nhứng đứa trẻ lớp sáu nào cuối tuần cũng đi học thêm, chỉ có Lục Sênh và Từ Tri Diêu là hai đứa khác loài, gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn chạy tới trường thể thao Thụ Thanh.

Buổi sáng, Nam Phong cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu tập với nhau, Lục Sênh luyện tập tay trai tay thuân, Từ Tri Diêu luyện tập tay trở.

Gọi là ‘tay thuận’, giải thích qua chính là tay cùng bên đánh cầu, ‘tay trở chính là tay bên kia. Ví như Từ Tri Diêu dùng tay phải, thuận của cậu ta là đánh bòng ở bên tay phải mình, mà khi tennis bay tới bên trái cậu thì cậu không thể không xoay vợt tennis sang hướng kia, như vậy chính là trở tay.

Tay thuận và tay trở khác nhau một chút, tay thuận phát lực mạnh hơn, tay trở khống chế mạnh hơn. Trên đấu trường, đặc điểm từng tuyển thủ cũng khác nhau, có người am hiểu tay thuân, có người am hiểu tay trở, trân đấu bình thường sẽ chọn điểm yếu của đối phương để công kích.

Tình huống của Lục Sênh lại khá đặc biệt, Nam Phong quan sát vài ngày phát hiện tay thuận hay tay trở của cô đều có thể, tạm thời không nhìn ra sự khác nhau.

Lúc này, tay trái Lục Sênh đánh cầu tương đương với tay trở của người thường, cho nên cô có thể thoải mái đưa cầu tới bên trái Từ Tri Diêu còn Từ Tri Diêu dùng tư thế trở tay không được tự nhiên, nên đánh trong một lát đã bắt đầu phàn nàn: “Bờ vai của em muốn gãy rồi!”

Nam Phong và Lục Sênh mắt điếc tai ngơ.

Từ Tri Diêu thở phì phì dùng sức kéo lên, đánh tennis xoáy chéo về phía của cậu, Lục Sênh cuống quít chạy tới, nắm lấy cơ hội cứu bóng.

“Bên này bên này!” Từ Tri Diêu vững vàng đón được bóng, lại đánh về đối diện của sân bóng. Lục Sênh đáng thương, đứng còn chưa vững lại lập tức chạy tới cứu bóng.

Từ Tri Diêu đứng ở bên cạnh cười ha hả, nhưng khổ thân Lục Sênh ở đối diện, chạy như chữa cháy, không được một lát đầu đã đầy mồ hôi.

Nam Phong hô ngừng.

Lục Sênh cũng không biết vấn đề ở chỗ nào, cô có chút ảo não, len lén nhìn anh, rất lo lắng sẽ nhìn thấy nét thất vọng trên mặt anh.

Vẻ mặt Nam Phong rất bình tĩnh. Anh không nói gì, chỉ cho Lục Sênh nghỉ ngơi trước, sau đó cầm vợt tennis của mình đi vào sân, vừa đi vừa hỏi Từ Tri Diêu: “Vui không?”

Từ Tri Diêu cười ha ha, vô cùng đắc ý.

“Đã vui vậy thì hôm nay cho em sảng khoái một chút.”

Sau đó hai người tập với nhau.

Nam Phong đứng ở bên này vững như bàn thạch, ít chuyển động bước chân, cho dù di chuyện thì biên độ cũng rất nhỏ, giống như Tôn Ngộ Không vẽ một vòng tròn ếm, để anh tuyệt đối không đi ra khỏi vòng tròn này.

Từ Tri Diêu ở đối diện lại hấp tấp mà chạy.

Cậu... không chạy không được....

Huấn luyện viên Nam trả bóng vừa nhanh vừa mạnh. Nếu như chỉ độ khó cao, cậu không tiếp được còn không sao, không dọa người. Nhưng mấu chốt ở chỗ, nhưng quả bóng đó nhanh mà điểm rơi cũng rất xảo quyệt, chừa lại đường sống, điểm rơi vừa đúng, cậu vừa đánh tới lại đánh về. Cậu không thể tự hỏi thời gian, cũng không lựa chọn đường sống.

Đây là năng lực khống chế bóng kinh khủng cỡ nào!

Mà kinh khủng hơn chính là, dường như điểm rơi và phương hướng trả bóng của Từ Tri Diêu cũng bị huấn luyện viên đoán trước, mỗi lần Từ Tri Diêu đánh trả, quả bóng tennis vui vẻ chạy lại gần chỗ huấn luyện viên Nam, sau đó lại bị huấn luyện viên Nam dễ dàng đánh trả.

Chạy một lần nữa....

Quả bóng tennis vẫn dưới sự khống chế của Nam Phong, còn nghe lời hơn thú nuôi trong nhà.

Đánh như vậy gần một giờ, về sau Từ Tri Diêu mệt rã rời, nằm trên đất không chịu dậy, như một con cá chết. Nam Phong khí định thần nhàn đi qua, dùng vợt tennis nhẹ nhàng chọc chọ.

Từ Tri Diêu nằm hình chữ đại trên mặt đất, nhắm mặt giả chết.

Nam Phong: “Không phải thích khống chế bóng sao? Tôi cho cậu biết thế nào là khống chế bóng.”

Từ Tri Diêu: QAQ

Nam Phong quay đầu, thấy Lục Sênh đang nhìn anh, đôi mắt trong vắt, tất cả đều là sùng bái. Anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội ho một tiếng, mặt mày cong cong nhìn cô: “Nhìn đủ chưa?”

Ba chữ kia làm Từ Tri Diêu sợ tới mức toàn thân khẽ run lên, cậu sợ Lục Sênh thật sự nói ‘Còn chưa đủ’, vì vậy lăn lốc đừng lên, lưu loát nhanh nhẹn khác hẳn với cá chết vừa rồi. Cậu đáng thương nhìn Lục Sênh: “Lục Sênh, ôi, mau cứu sư huynh!” Cậu đã bỏ chiêu ‘đùi gà’ —— chỉ cần huấn luyện viên Nam ở đây, đùi gà trong căn tin sẽ xếp thành núi nhỏ chờ Lục Sênh.

Lục Sênh ngơ ngác, dường như còn chưa hết khiếp sợ, cô đáp: “Em chỉ... chẳng qua em cảm thấy anh rất lợi hại.”

Nam Phong khiêm tốn lắc đầu: “Không đâu, là đối thủ quá ngốc.”

“Anh làm như thế nào?”

“Chỉ cần khống chế tốt hướng đánh bóng, độ mạnh yếu, góc xoáy thì sẽ được.”

Nghe thì rất đơn giản nhưng Lục Sênh biết rõ, muốn làm có hiệu quả như ảo thuật, nhất định là rất khó. Cô nhìn Nam Phong hỏi: “Về sau em có thể đánh như vậy phải không?”

Nam Phong cười nói: “Em cảm giác mình có thể là có thể, cảm giác mình không thể thì không thể.”

Sau bài học đó, Từ Tri Diêu thành thật hơn nhiều, an phận tập luyện với Lục Sênh.

Đến giờ cơm trưa, Lục Sênh và Từ Tri Diêu đeo vợt tennis đi căn tin, mỗi lần tới lúc này, đều là thời khắc tỏa sáng nhất của Từ Tri Diêu.

Nam Phong đi xe đạp ngang qua. Gió nhẹ nhàng thổi qua áo Polo màu trắng của anh. Chân của anh rất dài, đổi bật lên xe đạp màu đen. Nhìn thấy hai người, anh cố gắng đi chậm dần, xe đạp từ từ đi tới trước.

Nam Phong nói một tiếng: “Lục Sênh, lên đi.”

“Vâng!” Lục Sênh cười đi qua, nghiêng người và chân, nhẹ nhàng ngồi lên yên sau xe đạp.

Từ Tri Diêu không cam lòng hỏi: “Huấn luyện viên, em thì sao?”

Giọng huấn luyện viên Nam vẫn lạnh lùng vô tình như vậy: “Em chạy theo ở phía sau.”

Từ Tri Diêu có chút quýnh: “Vậy chẳng phải thành dắt chó đi dạo sao?”

“Đừng nói vậy, chó còn nhanh hơn em.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.