Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 23




Lúc này Hoắc Cảnh Sâm mới chú ý đến Tây Hàn có gì đó khác thường, đôi môi khẽ nhép, thời điểm vừa định nói gì đó, lúc đó, trong phòng bếp một loạt âm thanh đồng thời vang lên ngập trời phá vỡ sự yên tĩnh.

Âm thanh dụng cụ đổ bể cùng với âm thanh nồi chén chảo rơi trên sàn nhà, dĩ nhiên, còn có tiếng thét chói tai của Cố San San làm cho người ta không có cách nào bỏ qua nó. Tóm lại, trong nháy mắt, toàn bộ ngôi biệt thự coi như náo nhiệt hẳn lên tức thời.

Ba cha con đưa mắt nhìn nhau, bạn nhỏ Tây Hàn rất thức thời liên tưởng đến hình ảnh buổi chiều này có một đứa bé đã vào phòng bếp, uh, bởi vì từ lúc đầu đi vào trong cũng không xảy ra chuyện gì, nó còn lên án anh chàng này đã phản bội rồi, không ngờ…..

Khóe miệng Tây Hàn giật giật, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Hoắc Thần Viễn, còn có khóe miệng không ngừng run rẩy, bên tai vẫn còn nghe tiếng thét chói tai của San San tiếp tục truyền ra từ trong phòng bếp:

“Hoắc Thần Viễn, rốt cuộc xế chiều em đã làm cái gì?”

Trên mặt Hoắc Thần Viễn rõ ràng là vẻ mặt gian kế đã thực hiện thành công, bả vai nhỏ nhún nhún, sau khi làm hành động tức cười này, thay vào đó là bộ dạng vô tội không biết xấu hổ mỗi lần làm chuyện xấu, con ngươi trong veo nhìn Tây Hàn chớp chớp hai cái:

“Em chỉ là không cẩn thận đổi gia vị thành đồ phát nổ khi đun nóng, và động tay động chân ở cái nắm cửa phòng bếp, anh trai, anh phải tin em, từ bên trong hoàn toàn không thể mở cánh cửa đó.”

“….” Tây Hàn yên lặng xoay người làm tư thế khấn cầu, Thượng Đế ah, tha thứ tội lỗi cho đứa trẻ hư hỏng này thôi.

Trong nháy mắt Tây Hàn cảm giác những trò nghịch ngợm hồi chiều của mình thật là ngây thơ, rồi đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ngón trỏ run rẩy chỉ về phía Hoắc Thần Viễn, vẻ mặt không thể tin được:

“Cho nên, mới rồi em là cố tình tiết lộ cho Cố San San ám chỉ để cho cô ấy vào phòng bếp, nên buổi chiều em khóc một ít không phải vì sợ Cố San San tố cáo, mà là chuẩn bị

“Cho nên, mới rồi em là cố tình tiết lộ cho Cố San San ám chỉ để cho cô ấy vào phòng bếp, nên buổi chiều em khóc một ít không phải vì sợ Cố San San tố cáo, mà là chuẩn bị cho những điều sau đó, để choc ô ấy tin rằng em đang giúp cô ấy?”

mẹ nó! Ngay cả nó cũng bị thằng nhóc Hoắc Thần Viễn lợi dụng sao? Tây Hàn khóc không ra nước mắt, bây giờ đã xấu bụng như thế này rồi thì sau này còn như thế nào nữa?

“Đều được sinh ra cùng một mẹ, tại sao mình trong sáng như vậy?” bạn nhỏ Tây Hàn vô cùng chắc chắn rút ra kết luận cuối cùng.

“….” Hoắc Thần Viễn rất phối hợp làm động tác ngã xuống đất, nếu anh mà trong sáng thì đoán chừng mọi người trên thế giới đều thuần khiết như sữa tươi.

Tuy nhiên, Hoắc Thần Viễn thu hồi biểu hiện trên khuôn mặt, thay bằng một tia ác độc thoáng qua không thuộc về độ tuổi này, ngay cả thời điểm ánh mắt xẹt qua hướng phòng bếp đều là bộ dáng làm cho người ta không rét mà run:

“thôi đi, dám làm phiền người phụ nữ của ta là phải trả giá thật lớn, đây mới là bắt đầu thôi!”

“Pặc…”

Hoắc Thần Viễn vừa nói xong, một cái tát của Hoắc Cảnh Sâm đã rơi xuống gáy nó, sau đó âm thanh ma quái từ bên cạnh truyền vào trong tai Hoắc Thần Viễn:

“Con giải thích một chút cho cha cái gì là gọi người phụ nữ của con?”

Ặc, tại sao bọn họ đều quên trong phòng bếp còn một người Cố San San đang chờ bọn họ tới cứu…

Trên thực tế. dù choc ó suy nghĩ như thế nào thì Cố San San cũng không hiểu rốt cuộc điều gì gây ra một loạt tiếng nổ mạnh như thế, sự thật là lúc cô cười tràn đầy hạnh phúc xào rau trong nồi, thức ăn đang chiên xào trong nồi đột nhiên nổ bay ra, cùng lúc đó trong lò vi song phát ra âm thanh một vật gì đó bị nghẹt, sau đó lại ngửi thấy mùi dây điện bị cháy, sau đó chính là món canh xương sườn hầm cách thuỷ trongl ò vi song bị thổi bay, nồi cọ sượt qua mặt cô, để lại vệt máu dài 10cm trên mặt cô.

Dĩ nhiên cái này cũng không phải kinh khủng nhất, cô thét lên xong muốn đi ra, mới phát hiện điều kỳ lạ là cửa phòng bếp làm thế nào cũng không mở được, cô gào lên, nhưng lỗ tai dính vào trên cửa lại phát hiện bên ngoài không có động tĩnh nào, cuối cùng, Cố San San chỉ có thể ôm đầu thét lên lại nhận thêm một loạt tiếng nổ mạnh như làm lễ rửa tội, trời mới biết ngày hôm nay thật sự có thể bầu là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời của Cố San San.

Nửa giờ sau, thời điểm cha con Hoắc Cảnh Sâm “đuổi” đến đây, tất cả hoạt động trong phòng bếp đều đã ngừng lại, lúc đó, Cố San San đang lấy cây rau gì đó dính trên tóc xuống dáng vẻ đáng thương nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, giọng nói tràn đầy ấm ức:

“Cảnh Sâm…em…”

Hoắc Cảnh Sâm cố nén nụ cười trong long, trong phòng bếp đúng là hoảng loạn như trong tưởng tượng của bọn họ, vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm có chút căng thẳng rơi vào trong mắt Cố San San, trời mới biết cô bất ngờ bị thương lại là ý tưởng đáng giá, thời điểm mà hai an hem nhìn thấy cha mình tương đối khẩn trương ôm Cố San San kiểu công chúa khỏi phòng bếp, mắt liếc nhìn nhau, rồi sau đó là một cái nhún vai lạnh lùng đến buồn nôn, rốt cuộc vừa rồi là người nào ngồi ben ngoài dửng dưng?

Cho nên mới nói người phụ nữ này nếu không phải trời sinh ngu ngốc thì vụ nổ vừa rồi làm cho ngu ngốc, nếu không, vụ nổ này đã kéo dài hơn một giờ mà người tới cứu cô chỉ cách cô một bức tường, không phải cô xúc động một cách vô nghĩa sao?

_________

Lúc nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng đàn giúp Cố San San xử lý tốt vết thương trên mặt, lúc đó, Cố San San cũng đã làm sạch đơn giản, cuối cùng trông cũng không quá nhếch nhác, chỉ là khi nhìn thấy vết máu trên má đủ để cô sợ đến mức vành mắt của cô phiếm hồng.

Từ đầu đến cuối Hoắc Cảnh Sâm vẫn đặt điện thoại bên tai nhưng không trả lời gì, nhưng qua tai nghe, trong phòng khách những người còn lại đều có nghe được loáng thoáng giọng nói có vẻ trào phúng của đầu bên kia, mãi cho đến trước khi cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Sâm mới nhàn nhạt đáp một tiếng, gác điện thoại, Hoắc Cảnh Sâm cũng không có một động tác dư thừa nào.

“Cảnh Sâm, có chuyện gì vậy?”

Cố San San cảm thấy lo lắng bất an, mơ hồ như vậy, rõ ràng người đàn ông này đang ở bên cạnh nhưng họ cảm thấy hơi thở bất an của anh đang dần dần lan rộng.

“À, không có việc gì.” Hoắc Cảnh Sâm thản nhiên trả lời một câu sau đó không nói tiếp, lấy thuốc mỡ tiếp tục giúp Cố San San thoa lên vết sẹo trên mặt, cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng hình như trong đáy mắt rõ ràng là không yên lòng.

-------

Bên kia, Mộ Niệm Thần nhìn thấy người cảnh sát gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Sâm mà bất lực, ngoài oán hận còn muốn xông lên đánh hắn chết quách cho xong, hắn gọi điện thoại thì gọi điện thoại thôi, gọi cho Hoắc Cảnh Sâm cô đều không nói gì, nhưng mấu chốt này lại nói điều gì đó, tại sao lại khiến cô có cảm giác giống như tiểu thư ra ngoài bán dâm lúc nửa đêm thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.