Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Quyển 2 - Chương 13: Đảo ngược




Phong gia chủ nếu là ký thân tộc vương, như vậy mặc kệ là Phong Trạch Ngọc hoặc là Hoa Nhiên, đều phải là bản thân gã sinh, làm sao có thể chính là chính quân cùng trắc quân sinh?

“Cũng chưa nói ký thân tộc vương không thể khiến cho giống cái hoặc là á thú mang thai, dù sao gã có hơn phân nửa huyết mạch còn là thú nhân.” Khiếp sợ đi qua, Mông Hiểu Dương còn nói thêm.

9717 lắc lắc đầu, “Không, ký thân tộc vương có được năng lực siêu cường, thật là có thể giống như kiến chúa sinh trứng, cũng không có thể khiến cho giống cái mang thai, chứ nói chi là á thú.”

“Cho nên, Phong gia chủ căn bản là không phải ký thân tộc vương.” Mông Hiểu Dương cảm giác mình lúc này Conan nhập vào, còn kém đến một câu ‘Chân tướng chỉ có một’.

Sự tình đến một bước này, đã không biết liên lụy đến bao nhiêu người, cũng may dân chúng bình thường bị ký thân không nhiều lắm, nếu không, sự tình chỉ biết càng phức tạp.

Kỳ thực đã thực phức tạp, vốn sự tình là phải định án, hiện tại đã có phát triển mới, nhất là dưới tình huống chỉ có một mình y biết đến, y còn phải nghĩ cách đem tin tức này nói cho Lâm Hô.

“9717, có thể đem tin tức ký thân tộc vương không thể khiến người mang thai tiết lộ cho Lâm Hô hay không, tốt nhất chỉ cho một mình hắn biết.” Tin tức này một khi để lộ, chỉ cần không ngu ngốc đều phải biết ký thân tộc nhân là một người khác.

Bất quá, ấn trình độ Phong gia chủ khẩn trương Hoa Nhiên, không thể không khiến cho Mông Hiểu Dương hoài nghi, Hoa Nhiên chính là ký thân tộc vương, y có thể nghĩ như vậy, người khác cũng có thể nghĩ như vậy, cho nên tin tức này đối với Hoa Nhiên rất bất lợi.

Cũng không phải Mông Hiểu Dương thánh mẫu, đem tin tức này tiết lộ cho Lâm Hô, hắn sẽ biết làm như thế nào.

9717 trầm mặc một chút, “Được rồi, tôi sẽ tiết lộ cho Lâm Hô.”

Mông Hiểu Dương ừ một tiếng, liền rời khỏi hệ thống, xem ra gần đây lại không thể nhiều đi lại, dù sao cũng phải đợi cho sự tình ký thân tộc vương chấm dứt mới có thể thả lỏng.

Cho bọn nhỏ đổi túi thơm mới, sờ sờ Trứng Lười nằm ở bên cạnh y, đứa nhỏ này mấy ngày nữa liền có thể hoá hình người, cố tình ra việc chết tiệt này, đến lúc đó sợ là không thể làm lớn, bất quá liền mấy người trong nhà tụ tập lại một khối, ăn một bữa cũng rất tốt.

“Mẫu phụ, chúng ta khi nào thì đi nhà cô cô chơi?” Mông Hiểu Dương kinh ngạc nhìn Trứng Đại, không sai, chính là Trứng Đại, đứa bé này luôn luôn dốc lòng học tập theo phụ thân, không dễ dàng mở miệng, mở miệng cũng liền nhảy ra bên ngoài mấy chữ, hôm nay như thế nào sẽ nói lời như vậy.

Nhìn nhìn tiểu mặt than Trứng Đại, Mông Hiểu Dương khẳng định không phải nhóc muốn đi nhà Lâm Cẩn chơi, đem ánh mắt chuyển hướng Trứng Hai, hàng kia hiện tại chính một người tự tiêu khiển tự nhạc, căn bản là không chú ý nơi này, Vỏ Trứng? Không phải, Trứng Cuộn? Càng không có thể, kia cuối cùng cũng chỉ có thể là Trứng Lười.

Đem tầm mắt chuyển qua Trứng Lười đang nằm ở đó lay động cái đuôi, quả nhiên thấy tròng mắt của nhóc loạn chuyển không ngừng, Mông Hiểu Dương học được rất nhiều thưởng thức, đã biết giữa các thú nhân là có thể nghe hiểu thú ngữ, cho nên tiếng ngao ô của Trứng Lười, Trứng Đại cùng Trứng Hai đều có thể nghe hiểu, không cần hỏi, y đã biết nhất định là Trứng Lười đi phiền Trứng Đại, sau đó Trứng Đại chịu đựng không nổi tàn phá chạy tới đây truyền lời.

“Trong khoảng thời gian này không đi, chờ phụ thân các con có rảnh, cùng nhau đi qua.” Quả nhiên, cái đuôi đang vung vui sướng lập tức ngừng.

“Ngao ô…” Trứng Lười dịch dịch tới gần Mông Hiểu Dương, sau đó đầu đỉnh bụng của y cọ cọ, thấy y không có phản ứng, cư nhiên còn vươn ra đầu lưỡi liếm liếm tay y.

Xoa xoa lộn xộn lông trắng trên đầu Trứng Lười, sau đó kéo lấy lỗ tai nhóc, “Muốn đi nhà cô cô chơi?” Trứng Lười mãnh liệt gật đầu, “Muốn gặp em trai?” Lại lần nữa gật đầu, “Liền bộ dáng vừa lười biếng vừa sắc này của con, em trai sẽ coi trọng con sao.”

Vừa nói ra lời này, Trứng Lười nháy mắt tạc mao, nâng lên nâng lên một cái chi trước trên mặt đất cong a cong, trong cổ họng còn phát ra tiếng grừ grừ, trong ánh mắt che kín ủy khuất.

“Ba!” Một cái tay to vỗ vào trên đầu Trứng Lười, “Cong móng vuốt với ai đó?” Lâm Hô la Trứng Lười, hắn vừa rồi vào cửa, chỉ thấy Trứng Lười hướng về phía Mông Hiểu Dương cong móng vuốt, trong cổ họng còn phát ra thanh âm mất hứng.

Ôm qua Trứng Lười, Mông Hiểu Dương liếc Lâm Hô nhìn một cái, “Để làm chi đâu! Vừa rồi em đang đùa con chơi.” Xoa xoa bộ lông mềm mại trên đầu Trứng Lười, “Đánh choáng váng làm như thế nào đây? Vốn là liền không thông minh.”

Trứng Lười nguyên bản vẻ mặt cảm động, khi nghe được nửa câu sau, nháy mắt bi thương! Quay đầu, trong lòng một mảnh thê lương, đây mới thật là mẫu phụ của mình sao?

“Tốt lắm, các con đi ban công chơi, nếu như ngoan ngoãn, mấy ngày nữa đi thăm em trai nhỏ.” Trứng Lười nhất thời mãn huyết sống lại, phắt một cái từ cửa sổ nhảy đến ban công, bồi Trứng Hai khoái trá chơi đùa, còn khi có khi không quay đầu lại nhìn nhìn Mông Hiểu Dương, tỏ vẻ nhóc rất ngoan ngoãn.

Đỡ trán, y đã không biết nên hỉ còn là bi, lau lau mặt, được rồi! Cuối cùng đứa nhỏ này còn có cứu, y hẳn là cao hứng.

Lâm Hô đi theo co rút khóe miệng, sau đó nói lên chính sự, “Mông gia đã điều tra rõ.” Lâm Hô đem 9717 nói qua nói cho Mông Hiểu Dương một lần, sau đó nắm chặt tay y, y hiện tại có chút may mắn Hiểu Dương không phải Mông phu nhân sinh, càng may mắn y sớm thoát ly Mông gia, nếu không, Hiểu Dương cũng sẽ bị ký thân.

Chần chờ một hồi, Lâm Hô cư nhiên nói ra tin tức mới nhất bản thân hắn được đến, rõ ràng là tin tức Mông Hiểu Dương muốn 9717 lộ ra kia, điều này làm cho y có chút kinh ngạc, Lâm Hô cư nhiên sẽ nói cho y biết.

“Nếu? Hoa Nhiên thật là ký thân tộc vương?” Lâm Hô nhắm mắt lại rồi mở ra, “Anh liền không có thể chấp hành kế hoạch lúc trước, không thể để cho cậu ta rời đi đế quốc.” Không biết vì cái gì, Mông Hiểu Dương cảm thấy hiện tại Lâm Hô thực rối rắm, rất thống khổ.

Cắn môi dưới, “Mặc kệ anh làm cái gì, em đều duy trì anh.” Một bên là bạn bè thân thiết cùng một chỗ lớn lên, một bên là quốc gia cùng gia tộc, nếu là đổi thành y, y nói không chừng so Lâm Hô còn thống khổ.

Nói không nên lời là tư vị gì, Mông Hiểu Dương đột nhiên có chút hối hận đem tin tức này nói cho Lâm Hô, nếu không nói cho Lâm Hô, liền không cần hắn lựa chọn như vậy.

Mông Hiểu Dương: Đột nhiên tưởng đánh chính mình một bạt tai, làm như thế nào?

“Kí chủ, Lâm Hô không cần khó xử.” 9717 đột nhiên lên tiếng, thiếu chút nữa sợ tới mức Mông Hiểu Dương kêu lên tiếng, “Tôi mới vừa được đến một tin tức khủng khiếp, Hoa Nhiên không phải ký thân tộc vương, anh ta chỉ là bị bồi dưỡng trở thành hiến tế phẩm cho ký thân tộc vương.”

“Hiến tế phẩm là cái gì?” Đậu xanh! Hiến tế phẩm? Dạng này chỉ nghe thôi cũng rất hung tàn.

9717: “Ký thân tộc vương trước khi chưa có thành niên, đều là không có thức tỉnh huyết mạch, hơn nữa cho dù thành niên, nhưng là không có hiến tế phẩm bồi dưỡng tỉ mỉ, ký thân tộc vương huyết mạch cũng sẽ không thức tỉnh.”

Dừng một chút, 9717 không có nói thẳng hiến tế phẩm là cái gì, mà là đem tư liệu trực tiếp truyền đến trong đầu Mông Hiểu Dương, Lâm Hô ôm lấy Mông Hiểu Dương, đột nhiên cảm thấy thân thể y cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, còn bị hoảng sợ.

“Em không có việc gì.” Đậu xanh! Không có việc gì đậu xanh! 9717, ông đây không để yên cho cậu, chuyển vận những tư liệu kia cho y, về sau còn muốn hay không khoái trá ăn cơm, còn muốn hay không khoái trá ngủ.

Hiến tế phẩm, chính là người sau khi trưởng thành được cho ăn luôn các loại vật thể bị các ký thân tộc nhân khác ký thân đến trong đó, đợi đến trình độ nhất định, quanh thân hắn sẽ phát ra một loại oán niệm của ký thân tộc nhân, trong máu của hắn, cũng chứa những chất khiến cho ký thân tộc nhân nghe thấy thì phát cuồng phẫn nộ.

Chỉ phải chờ tới ký thân tộc vương thành niên, sau đó đem hiến tế phẩm đưa đến trước mặt của gã, cắt vỡ tất cả động mạch của hắn, máu chảy ra làm cho ký thân tộc vương táo bạo, sau đó trong cơ thể ký thân tộc huyết mạch sẽ sôi trào, phát cuồng, sau đó xé nát hiến tế phẩm, do đó hoàn toàn thức tỉnh ký thân tộc vương.

Mông Hiểu Dương run rẩy môi, y cảm giác toàn bộ thân thể tóc gáy đều dựng thẳng đi lên, “Em không có việc gì.” Ký thân tộc nhân tuy rằng nhìn không thấy, nhưng là là một loại chủng tộc trí tuệ không thua nhân loại.

Thế nhưng các ký thân tộc nhân, cư nhiên ký thân đến dị thú, thậm chí vào trong các loại rau dưa, cứ như vậy rõ ràng bị giết tử thậm chí trực tiếp nấu…

Không được, không thể tiếp tục nghĩ nữa, y sắp ói ra. Có đôi khi, nghĩ nhiều lắm cũng là một loại bệnh.

9717: “Không phải đâu.” Nó hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy được không?

9717 hiện thân đi đến chỗ Mông Hiểu Dương, vặn vẹo hai tay, “Thực xin lỗi.”

“Thật sự không có việc gì?” Lâm Hô ôm lấy Mông Hiểu Dương, đem y phóng tới trên giường, “Anh kêu bác sĩ đến.”

“Không cần, em thật sự không có việc gì.” Chỉ là hoảng sợ.

“Ừ, vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi một hồi, anh đi bàn bạc công việc, một hồi sẽ trở lại.” Cúi đầu hôn cái trán Mông Hiểu Dương một chút, thời điểm xoay người, không biết hữu ý còn là vô tình, quét qua địa phương 9717 đứng.

Mông Hiểu Dương còn đang loạn tưởng không có phát hiện, 9717 đã có loại cảm giác bị nhìn đến, sau lưng một trận lạnh cả người, cũng may, Lâm Hô chỉ là quét vài lần, liền ly khai.

9717 vỗ vỗ ngực của mình, thật là khủng khiếp.

“9717, nhanh chóng đem tin tức này nói cho Lâm Hô.” Mông Hiểu Dương nghĩ nghĩ, “Cậu có thể điều tra rõ ràng một chút hay không, sau đó tổng kết lại sự tình rồi hãy nói cho tôi biết hoặc là Lâm Hô!” Lần này một chút, đều nhanh bị gây sức ép chết.

Bĩu môi, nó cũng không phải cố ý, chính là tra được cái gì liền nói cho y biết mà thôi.

Lâm Hô ngồi ở trước bàn làm việc, nghĩ sự tình vừa rồi phát hiện ở trong phòng ngủ, không nghĩ bao lâu, đã bị một tiếng nhắc nhở của quang não làm cho hồi thần, mở ra nhìn một cái, lại là cái người gọi ‘Ta là anh đẹp trai’ kia gửi đến bưu kiện cho hắn. Mở ra nhìn một cái, đúng là tin tức vừa rồi 9717 nói cho Mông Hiểu Dương.

Híp mắt, “Còn thật biết điều.” Hắn tin tưởng cái tên gọi ‘Ta là anh đẹp trai’ này, bởi vì tin tức mỗi lần người này gửi tới, trải qua kiểm chứng, đều là trăm phần trăm chính xác.

Đương nhiên, ban đầu hắn cũng hoài nghi quá có người cố ý dẫn đường hắn tra án, bất quá lâu dài, liền phát hiện cũng không phải như vậy, người này là thật sự đang giúp hắn.

Trực tiếp kết nối đến máy chủ quang não, được đến câu trả lời vẫn là trước sau như một, quang não hắn cũng không có bị xâm lấn, này thuyết minh, cái tên gửi bưu kiện cho hắn, biết số quang não tư nhân của hắn, hình như người biết số quang não này của hắn không đến mười người đi.

Nhớ tới thần sắc vừa rồi của Mông Hiểu Dương, còn có tư liệu hiện tại thu được, hơn nữa bóng dáng như có như không kia, Lâm Hô nhíu mày, chính quân của hắn, cư nhiên còn có bí mật gạt hắn.

“9717, ngươi đem tin tức cho Lâm Hô sao?” Mông Hiểu Dương cuối cùng hoãn quá thần lai, khí sắc tốt hơn không ít, cũng có khí lực đặt câu hỏi.

“Cho.” 9717 đang vội vàng ăn kem ly hồi đáp hai chữ, tiếp tục a ô ăn, tướng ăn kia cũng liều mạng y như Trứng Cuộn.

Mông Hiểu Dương gật gật đầu, gần đây 9717 làm việc rất vất vả, cho nên y cũng liền không hỏi nhiều, nếu là y biết 9717 đem tin tức trực tiếp truyền đến quang não tư nhân của Lâm Hô giống như khi truyền đến trong đầu y, nhất định sẽ hộc máu tam thăng.

Thời gian bay nhanh, đảo mắt Trứng Lười đã một tuổi, trong khoảng thời gian này bởi vì sự tình ký thân tộc nhân, rất nhiều thế gia đều tổn thất không ít, thậm chí có một chút đều nhanh muốn diệt tộc, yến hội hôm nay, tự nhiên so ra kém lúc của bọn nhỏ Trứng Đại Trứng Hai.

Bất quá, mấy đại thế gia có thể đến đều đến đây, lần này nếu không phải Lâm gia, bọn họ tổn thất sẽ càng thêm thảm trọng, nói không chừng ký thân tộc nhân đem tất cả gia tộc đều thanh không cũng có khả năng.

Trứng Lười biến thành hình người còn là lười biếng, cũng may có em trai nhỏ khích lệ, so với trước kia chịu khó nhiều, đương nhiên, nhóc cũng được chính thức mang lên đại danh, gọi là Lâm Vượng.

Dựa theo ý tứ các trưởng lão, chính là hy vọng Mông Hiểu Dương không ngừng cố gắng, lại sáng lập thành tích tốt đẹp, khiến cho Lâm gia hương khói càng ngày càng vượng.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh! Có bản lĩnh các người sinh a, ông đây mới không cần sinh nữa. = =

Đang đầu đầy hắc tuyến, chân đã bị Trứng Lười ôm lấy, ngửa đầu nhỏ, nộn nộn kêu lên: “Mẫu phụ.”

Nhìn, đứa bé này mới hoá hình người đâu, đã tưởng y sinh thêm một đứa, thật đặc biệt sao coi y là gà mái à!

Yến hội chấm dứt, Mông Hiểu Dương trở lại gian phòng, bị người ngồi ở mép giường làm cho hoảng sợ, “Sao anh lại ở đây?”

Biếng nhác dựa vào đầu giường không phải người khác, đúng là Hoa Nhiên đã bị giam giữ hồi lâu, Hoa Nhiên cười còn là trước sau như một như mộc xuân phong, ánh mắt cũng là một mảnh trong suốt, dường như chính là xuất môn du lịch một chuyến, “Không chào đón tôi sao? Hôm nay tốt xấu là sinh nhật một tuổi con nuôi của tôi.”

Con nuôi? Mông Hiểu Dương đem ánh mắt quét đến Lâm Hô đứng bên cạnh giống như cọc gỗ.

Cho Mông Hiểu Dương một ánh mắt sẽ nói sau, quay đầu lại chăm chú nhìn Hoa Nhiên, “Về sau có tính toán gì không.” Hoa Nhiên không phải con cháu Hoa gia, cho dù là, hiện giờ cũng khẳng định sẽ không lại được Hoa gia tiếp nạp, Phong gia càng không có thể, quân đội chính phủ đồng dạng không có khả năng, cho nên, Lâm Hô mới có thể hỏi như vậy.

Nụ cười trên mặt không thay đổi, trừng mắt nhìn, vô tội nói: “Về nhà!”

Lâm Hô giãn mày ra, hắn biết Hoa Nhiên nói không phải dòng chính Hoa gia, mà là nhà hắn khi còn bé, Hoa gia bàng chi ở tinh hệ xa xôi kia.

“Cũng tốt, tôi tiễn cậu.” Vạn nhất đôi phu phu kia cũng không tiếp thụ Hoa Nhiên, vậy hắn liền mang Hoa Nhiên trở về.

Tươi cười càng sâu, “Đưa ma sao? Đừng nói giỡn, tôi còn không muốn chết đâu! Hơn nữa, cậu không nhất định sống lâu hơn tôi.” Cố ý vặn vẹo ý tứ Lâm Hô, Hoa Nhiên đứng lên, thẳng tắp đi đến trước mặt Mông Hiểu Dương, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trứng Lười trong ngực y, “Cha nuôi hiện tại nhưng rất nghèo, cái này cho con làm lễ gặp mặt đi.” Tháo ra một cái vòng tay trên cổ tay, đeo vào cổ tay nhỏ bé của Trứng Lười, vòng tay căn cứ kích cỡ cổ tay của Trứng Lười tự động thu nhỏ lại.

“Hoa Nhiên?” Đó là không gian trữ tàng khí của Hoa Nhiên.

Cũng không quay đầu lại, Hoa Nhiên trực tiếp vẫy vẫy tay, trực tiếp mở cửa rời đi.

Mông Hiểu Dương vẫn luôn bị cho là trong suốt trừng mắt, “Chuyện là sao thế này?” Hoa Nhiên không phải còn đang ở phòng thẩm vấn sao, như thế nào liền đi ra? Còn tự do? Vậy ký thân tộc vương đâu?

Một đống vấn đề, nhất thời tràn ngập trong đầu của y…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.