Tình Yêu Khác Thường

Chương 22




Chuyện gặp phải Thượng Quan Sùng Tự, cho dù đã qua mấy ngày, Hách Nhạc Đế vẫn không có nói chuyện này cho hai người chị em của cô biết, chuyện mất thể diện như vậy cô không dám nói ra, nhưng giấu ở trong lòng lại cảm giác khó chịu, cho đến khi thím Yến thấy cô rán cá mà bộ mặt ủ mày ê, tinh thần có chút không tập trung, đúng là vẫn không chạy thoát khỏi ánh mắt của thím Yến, không cẩn thận đem tâm sự tiết lộ ra ngoài.

"Con cá kia nếu là có ở trên trời biết nói, nhất định sẽ khóc sau khi mình chết còn không cách nào lưu lại toàn thây." Thím Yến đem cái xẻng nhận lấy. một con cá ngon lành như vậy, bị cô một xẻng lại một xẻng, đã sớm máu mủ chia lìa.

"Đúng, đúng, không hiểu nổi, tại sao lại như vậy chứ?" Hách Nhạc Đế muốn giúp, chỉ là thím Yến lại muốn cô đến một bên ngồi xuống, chờ ăn cơm là tốt rồi.

Hôm nay vách tường nhà trẻ được quét vôi lại, cho nên các thầy giáo mừng rỡ lấy được một ngày nghỉ, Hách Nhạc Đế mới nghĩ đến giúp thím Yến một tay, muốn làm một trợ thủ tốt trong bếp, ai biết càng giúp càng rối, một con cá nguyên vẹn lại bị cô làm cho phá thành mảnh nhỏ.

"Còn đang suy nghĩ đến chuyện bốc thăm trúng thưởng?" thím Yến không cần hỏi cũng đoán được.

"Rất rõ ràng sao?" Cô nháy mắt mấy cái, đem món ăn giúp một tay bưng đến trên bàn.

Thím Yến bật bếp, cho thịt bò vào xào rau cải làn."Cho dù ai mua sáu vạn đồng áo lót, cũng sẽ hy vọng có thể có cơ hội hồi vốn, không phải sao?"

Hách Nhạc Đế kinh ngạc, chớp mắt nói." Thím Yến, thím biết cháu mua sáu vạn đồng áo lót?" Cô đoán chắc chắn là miệng rộng Phan Đình cùng Ngải Chi Duy lắm miệng nói rồi.

"Phan Đình cùng Chi Duy đã đem số áo đó cho Tiểu Nha mang đi chợ đêm bán. Thật tổn thọ, nội y đắt tiền như vậy mà cháu cũng mua được?" Thím Yến múc một thìa canh gà thử mùi vị.

Món canh gà hầm chân heo là sở trường của bà, mỗi lần đến cuối tháng, bà đều sẽ chủ động khao đám khách trọ thêm vài món ăn sở trường.

"Liền thử xem vận may thôi!" Hách Nhạc Đế bên này vừa bày bát đũa vừa nói: "Cái này giống như mua lấy sự vui vẻ thôi, tất cả mọi người đều có hy vọng trúng thưởng, muốn mua mới có cơ hội, cháu một hơi mua sáu vạn, tương đương có hai mươi cơ hội, tỷ lệ sẽ tương đối cao!" Hiện tại cô ngược lại hi vọng chỉ trúng giải nhì là tốt rồi, kể từ ngày đó khiến Thượng Quan Sùng Tự trong lòng lưu lại ấn tượng không tốt, cô liền đem toàn bộ hi vọng đặt ở giải nhì đó là một chuyến du lịch năm ngày đến đảo Phuket ( đảo này ở Thái Lan).

Có thể miễn phí đi du lịch ở nước ngoài cũng không tệ, cô cũng không muốn ngộ nhỡ trúng giải nhất, lúc cùng Thượng Quan Sùng Tự ăn bữa tối dưới nến, đề tài cũng chỉ vây quanh chuyện người bệnh rối loạn mất tập trung và tăng động đảo quanh.

"Rốt cuộc giải nhất tiền thưởng có bao nhiêu, có thể hấp dẫn cháu thành ra như vậy?"

Hách Nhạc Đế tiếp tục bày bát đũa."Tiền thưởng nhiều hơn nữa cũng không so sánh khi được cùng tổng giám đốc đẹp trai mê người cùng ăn bữa tối dưới nến, thím Yến, thím không biết đâu, trên quảng cáo ban đầu còn có một câu, có một câu ── có thể phát triển tiến thêm một bước quan hệ. Thím nghe một chút, những lời này không phải là nói, còn có thể trở thành bạn gái của anh ấy sao?"

Thím Yến lắc đầu một cái, có chút buồn cười, đây là mánh lới thương nhân làm ăn, mục đích còn không phải là lừa gạt túi tiền của người tiêu thụ sao, không nghĩ tới Nhạc Đế lại tin là thật, chả nhẽ cho rằng cái loại chim sẻ biến thành Phượng Hoàng trên phim ảnh, sẽ xảy ra ở trong hiện thực cuộc sống sao?.

"Nhạc Đế a, cháu ngẫm lại xem, một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, không biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư xếp hàng muốn cùng hắn ước hẹn, hắn có thể với cháu phát triển tiến thêm một bước quan hệ sao?" Cháu đến tột cùng là tinh khiết, hay là ngu xuẩn đây? Thân là một cô giáo nhà trẻ, chẳng lẽ ngay cả đạo lý rõ ràng dễ hiểu này cũng không hiểu sao?

Tỉ mỉ nghiên cứu lời nói của thím Yến, Hách Nhạc Đế vừa nghe vừa gật đầu.

Thím Yến nhìn cô tựa hồ nghe có vẻ suy ngẫm, không quên bổ sung một câu hỏi: "Có phải hay không nghĩ thông suốt rồi hả?"

Hách Nhạc Đế nghiêm túc gật đầu nói: "Có thể, có thể là có vài người không thuần túy vì làm ăn mà lợi dụng lòng người, nhưng một người có tâm, sẽ không thể nào gạt người a."

Nguyên tưởng rằng cô ấy sẽ nói ra cái gì Đại Triệt Đại Ngộ ( hiểu ra cái gì), kết quả nói ra vẫn là một bộ não chết, thím Yến bất đắc dĩ mà lắc đầu.

"Hắn nhất định là vì hình tượng của bản thân, cố ý cùng một số người yếu thế an bài một chút, cháu cho rằng hắn thật nguyện ý đi Cô Nhi Viện thăm những đứa trẻ? Đi đến viện dưỡng lão cùng những ông bà lão kia nói chuyện phiếm? Hừ, thím Yến ta sống đến ngần này tuổi, còn chưa có xem qua người nào như thế, nếu như có, cháu nói cho ta biết, hắn tên gọi là gì a?" Bà cầm lên một cái bát, chuẩn bị múc canh gà hầm chân heo mùi thơn tản ra bốn phía.

"Có a, là tổng giám đốc của tập đoàn nội y ‘ Bên trong ta đẹp nhất’, Thượng Quan Sùng Tự."

Phanh!

Bát chợt từ trong tay thím Yến rơi xuống, liền vỡ thành năm sáu mảnh.

"Thím Yến, Thím không sao chứ?"

Thím Yến rất nhanh hồi hồn."Không có, không có việc gì, cháu đi qua một bên đứng, nơi này để ta tới quét là được!"

Nhìn bà đột nhiên hoảng thần, Hách Nhạc Đế không khỏi cảm thấy nghi ngờ, thím Yến từ trước đến giờ đều là người rất cẩn thận, làm sao lại. . . . . Có lẽ chỉ là tay trơn rớt đi!

Trong lúc cô đang thất thần suy nghĩ thì chị Oanh như bị lửa thiêu mông, vừa gọi vừa chạy nhanh xông vào phòng bếp.

"Nhạc Đế, Nhạc Đế. . . . . . em trúng thưởng, em trúng thưởng thật rồi!" Trên tay cô nắm lấy một phần tờ báo, xa xa liền nghe đến tiếng kêu sục sôi cao vút của cô.

" Chị Oanh, nếu chị hại em phải đi kiểm tra lỗ tai, liền phạt chị ba ngày không được ăn cơm." Má ơi, thanh âm của cô ấy vừa the thé lại to, một khi hét to, lỗ tai của người nào chịu được?

"Thật xin lỗi á..., chẳng qua là chị phấn khích quá! Hai người mau xem danh sách đoạt giải trên báo đi." Chị Oanh chỉ phần quảng cáo trên mặt báo, phía trên chính là tin tức rút thưởng của tập đoàn nội y ‘ Bên trong ta đẹp nhất’, danh sách đoạt giải đã ra lò.

"Mình, mình được giải nhất? ! Không thể nào?" Đang xác định người đoạt giải nhất rõ ràng viết ba chữ "Hách Nhạc Đế" thì cô đã không cách nào mở miệng, mắt u ám, cả người ngã xuống đất.

Đầu bên kia, Thượng Quan Sùng Tự cũng đang nghe báo cáo về hoạt động rút thưởng lần này.

"Không tệ, hoạt động lần này doanh thu đạt hơn chín ngàn vạn, nhưng cách mục tiêu một tỷ, có còn chênh lệch 450 vạn, coi như vẫn trong phạm vi tính toán, hi vọng mọi người về sau tiếp tục cố gắng hơn nữa." So với dự định đạt một tỷ mặc dù còn có chút chênh lệch, nhưng xem doanh thu cả một năm, thành tích trong quý này, doanh thu coi như là cao nhất.

"Cái này toàn bộ đều nhờ vào phúc của Tổng giám đốc, hùng vĩ như núi Thái Sơn, mênh mông như Hoàng Sơn, như Trường Giang Hoàng Hà nước chảy cuồn cuộn. . . . . ."

"Đủ rồi, đủ rồi, Bao Phó tổng, nơi này không phải cơ quan nhà nước, không cần nịnh bợ ba hoa." Để xuống báo cáo, Thượng Quan Sùng Tự tiếp theo hỏi: "Còn có chuyện khác cần báo cáo sao?"

Bao Thăng Nam cung kính nói: "Đúng vậy, địa điểm cùng người đoạt giải nhất đi ăn tối , là ở nhà hàng Rosa trong phòng ăn kiểu Pháp, nếu như Tổng giám đốc không có thời gian, chúng tôi đã nghĩ ra cách giải quyết, bồi thường cho cô ấy một cái TV 50 in đời mới nhất, hoặc là một đồng hồ khảm kim cương trị giá 18 vạn."

"Đợi chút, tôi có bảo các anh phải làm như vậy sao?"

Bao Thăng Nam cổ co rụt lại, vẻ mặt khẩn trương, " Không có."

"Vậy các anh tại sao muốn tự tiện làm chủ, đem chuyện trước đây tùy ý sửa đổi?" Hắn hỏi tới."Đây là một loại hành động lừa gạt người tiêu thụ, sẽ ảnh hưởng đến thương hiệu công ty, các anh không biết tính nghiêm trọng sao?"

"Đó là bởi vì. . . . . . Chúng tôi sợ ngộ nhỡ người đoạt giải nhất là một vị khủng long bạo chúa, như vậy. . . . . . Sẽ khiến Tổng giám đốc bị khốn nhiễu, nói không chừng còn sẽ làm cho bọn cẩu tử săn tin có cơ hội, đưa tin tức không hay về Tổng giám đốc." Bao Thăng Nam khom lưng nói chuyện, đầu thủy chung không dám ngẩng lên nhìn hắn một cái.

Thượng Quan Sùng Tự nghe vậy, vỗ bàn giận dữ mắng mỏ, "Nếu đã cố kỵ điều này, ban đầu cần gì phải sống chết áp dụng biện pháp này hả? anh coi tôi như mồi nhử, trước lừa gạt người tiêu thụ, sau lại dùng một chút lý do vớ vẩn, thay đổi nội dung hoạt động, anh làm ơn suy nghĩ một chút, chuyện này nếu như bị truyền đi, dư luận sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào?, đối thủ sẽ dùng những lời khó nghe gì tới hãm hại chúng ta, anh có nghĩ tới không?"

Bao Thăng Nam sợ tới mức đầu phát hỏa, trên đầu toát ra mồ hôi.

"Đúng, đúng, đây là chúng tôi sơ suất . . . . . Nếu như Tổng giám đốc nguyện ý phối hợp hoạt động tới dự bữa ăn bữa tối dưới nến lần này, chúng tôi đương nhiên có thể đem hết tâm lực đi xử lý ."

"Đương nhiên là muốn tham dự, già trẻ không gạt những lời này anh chưa từng nghe qua sao? Ở thời đại cạnh tranh mạnh như vậy, chỉ cần dám làm giả, môt khi bị bắt được, sẽ rất khó sinh tồn được trên thị trường, đạo lý này anh hiểu không?"

Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này một khi mắng người thật đáng sợ, làm Bao Thăng Nam sợ tới mức thiếu chút nữa không khống chế được tiểu ra quần, tác phong xử lý công việc của hắn thật cường hãn, cùng anh trai của hắn Thượng Quan Sùng Hàn thất học vô dụng kém cách xa vạn dặm, thật không hiểu nổi, hai anh em họ lại khác nhau nhiều như vậy?

Đột nhiên một tiếng tiếng xô cửa khổng lồ vang lên, cắt đứt đối thoại của hai người.

Thượng Quan Sùng Hàn khắp người là mùi rượu xông vào vô lý ra lệnh, "Bao Phó tổng, anh trước đi ra ngoài đi!"

Bao Thăng Nam nặn ra nụ cười nhìn hắn một cái, nửa tiếng kêu cũng không kêu, từ từ đi qua bên cạnh hắn.

"Ha ha, cái người này Tiểu Mập Mạp, lại bị bắn súng đây, bảo anh làm việc phải nghiêm túc nha, anh không phải hiểu được dưới sự lãnh đạo của Tổng giám đốc anh minh sáng suốt của em trai tôi, là không thể làm ăn qua loa sao?" Người ta cũng đã đi xa, hắn còn đứng ở cửa lầm bầm lầu bầu.

Nhìn thấy anh trai mình không ra cái dạng gì, Thượng Quan Sùng Tự quả thật đầu đau muốn nứt ra, mỗi lần hắn vừa xuất hiện, tâm tình của hắn liền bực tức tới cực điểm.

"Có chuyện gì không?" Hắn làm bộ sửa sang lại văn kiện, ánh mắt cũng không nhìn thẳng hắn.

Thượng Quan Sùng Hàn lung la lung lay đi tới, nhìn em trai cùng cha khác mẹ đến buổi tối hơn tám giờ còn đang bận, không khỏi cảm khái nói: "Em thân ái, em vĩ đại , em thật có năng lực hơn người a, thật là vất vả cho em! em biết không? Trong cảm nhận của anh, anh thực sự khâm phục em sát đất, thật, thật không lừa em!" Hắn không quên giơ ngón tay cái lên, mạnh mẽ tán dương.

"Có chuyện gì anh nói thẳng đi, em không rảnh nghe anh ở đó ca công tụng đức với em, em không có vĩ đại như vậy, với lại, đây cũng là việc em phải làm." Chính là anh không có cái năng lực đó, không biết làm việc, hắn mới phải một vai khiêng lên gánh nặng của gia tộc Thượng Quan. Thượng Quan Sùng Tự nội tâm hò hét.

Thượng Quan Sùng Hàn mặt côn đồ, đầu cũng không chải chuốt, nút áo áo sơ mi cũng không có cài tốt, toàn thân cao thấp chỉ có thể dùng hai chữ dơ dáy để hình dung.

"Em trai, không nói gạt em . . . . ." khi Thượng Quan Sùng Hàn muốn tới gần hắn thì lập tức bị hắn cản lại.

"Đợi chút, anh đã bao lâu không có tắm?" Trời ạ, nếu không phải là nể tình hắn là anh trai của mình, hắn nhất định sẽ gọi bảo vệ tới dội hắn hai thùng nước, ném khối xà phòng cho hắn, muốn hắn đem mình tắm cho sạch sẽ.

"Tắm?" Thượng Quan Sùng Hàn giơ ngón tay lên đếm, nói: "1-2-3-4 hoàn hảo á..., chỉ có bốn ngày mà thôi!"

Bốn ngày mà thôi? ! hắn nói câu nói này mặt cũng không đỏ, hơi thở không gấp. Đôi mắt hắn đỏ tươi, da tịch vàng, miệng đầy mùi rượu thối, đứng ở bên cạnh hắn một giây, nhất định sẽ bị mùi hôi thối này hun cho đến té xỉu không chừng.

"Có cái rắm gì thì lập tức phóng đi, sau khi nói xong, lập tức rời đi cho em, em còn có rất nhiều chuyện muốn làm!" Hắn nghiêm giọng nói.

Thượng Quan Sùng Hàn cười đến ti tiện, lấy da mặt dày nói: "Anh biết rõ, em không thích mùi này của anh, anh cũng vậy không thể nào đợi quá lâu, em cho rằng anh muốn tới đây sao! anh là muốn nói. . . . . . em cũng hiểu được, sống ở Đài Bắc, thật không dễ, ở Đài Bắc này phí sinh hoạt rất cao, ăn ăn uống uống đều muốn dùng tiền."

Thân là anh trai của mình, thế nhưng vô liêm sỉ đem lòng bàn tay lật lên cùng em trai đòi tiền, trên đời này cũng chỉ có người giống như Thượng Quan Sùng Hàn loại oắt con vô dụng này, tên phá của, mới làm được .

"Tiền? Anh muốn đòi tiền sao ? !" Hắn nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ."Tháng trước em mới cho anh 50 vạn, thế nào, nhanh như vậy lại xài hết?"

"Em nên giúp đỡ anh một chút, một ít tiền đó còn không đủ ta đến quán ăn đêm mở hai chai rượu, gọi hai em, không tới nửa tháng đã sớm xài sạch sẽ rồi, nếu không phải là mẹ nhỏ cầm 30 vạn cho anh, hai ngày trước anh đã phải đến chỗ em rồi!" Hắn nói xong lẽ thẳng khí hùng, giống như theo chân bọn họ lấy tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Lôi công cũng không dám ra ngoài tới đánh chết hắn.

"Anh nói cái gì? anh còn lấy tiền của mẹ em ?" Thượng Quan Sùng Tự nắm chặt quả đấm, nếu như giết chết người thân không tính là phạm tội, hắn khẳng định một quyền đánh nát mặt của hắn, đưa cái loại người bại hoại sớm một chút quy thiên.

"Nhỏ giọng một chút, mới 30 vạn mà em đã phải kêu lên, em là một tổng giám đốc anh minh cao quý đó, anh cũng chỉ là một người bị phỉ nhổ, không có tiền đồ, không có đường dùng là sâu gạo, khiến sâu gạo sống mơ mơ màng màng qua cả đời, không ai tranh vị trí tổng giám đốc này với em, cái này thì có cái gì không tốt? Em chỉ cần tốn chút tiền lẻ, anh còn có thể cấp cho em một chút mặt mũi, ở bên ngoài còn có thể nói tốt cho em, em có cái gì tốt tính không ra . . . . . ." Lời còn chưa nói hết, một đấm cứng rắn liền bay tới, tại chỗ đánh hắn té xuống đất, khóe miệng còn rỉ ra tia máu.

" Thật không có tiền đồ !" Nếu là mẹ lớn rời nhà ra đi mà nhìn đến bộ dáng kia của hắn, sẽ thương tâm bao nhiêu.

Thượng Quan Sùng Hàn không có tức giận, còn cười cợt mà đem mu bàn tay lau máu khóe miệng vừa đứng lên vừa nói: "Đánh xong, có thể đưa tiền chứ?"

"Anh có thể tỉnh lại một chút hay không, hiện tại mẹ lớn đang lưu lạc ở bên ngoài, nói gì cũng không chịu trở lại, anh là con của bà, tại sao một chút cũng không khẩn trương, đều không để ý sao?" Thượng Quan Sùng Tự một tay nhấc hắn lên, giật lấy cổ áo chất vấn hắn.

Thượng Quan Sùng Hàn nhìn hắn, cười lành lạnh nói: "Mẹ tôi? Mẹ tôi còn không phải là bị mẹ ngươi đuổi đi, hai mẹ con các ngươi cũng thật là lợi hại a, tên ăn xin đuổi miếu công, còn dám lớn tiếng như vậy!"

"Mẹ lớn cùng mẹ em tình như chị em, mẹ em từ ngày tiến vào đó, họ đều có nhận thức chung, muốn cùng chăm sóc cha cho thật tốt, hôm nay mẹ lớn rời nhà trốn đi, chính là tại anh đả thương lòng tự trọng của bà, chính anh không có tiền đồ, ở trường học đánh nhau gây chuyện, đua xe còn hít thuốc phiện, ra khỏi xã hội liền hai Sba ngày đến thăm đồn cảnh sát, mẹ lớn là bởi vì những hành vi mất thể diện của anh, mới không có mặt mũi nào ở lại nhà, anh không phải nên tỉnh lại mà nhìn, còn nghĩ tất cả trách nhiệm toàn bộ đẩy tới trên người em cùng mẹ em, anh còn coi như là người sao?" Ánh mắt hắn dữ dội, hung hăng trừng mắt.

Thượng Quan Sùng Hàn dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt không nhịn được."Ngươi hiện tại đánh xong cũng mắng xong rồi, nên đưa tiền đi!"

"Cho anh tiền chẳng qua là em nể mặt cha cùng mẹ lớn, nên đưa cho anh, em một đồng cũng sẽ không thiêu, không nên đưa cho anh, em một đồng cũng sẽ không cho!"

"Ngươi không cho có phải hay không?" Hắn vọt tới trước mặt Thượng Quan Sùng Tự, muốn cùng hắn sẵng giọng, nhưng thấy ánh mắt của hắn có nước, liền đem khí thế của hắn đè đi xuống."Tốt, không sao, ta tự có đường khác."

Nói xong, Thượng Quan Sùng Hàn lập tức bị hắn một phát bắt được cổ áo.

"Nghe kỹ, đừng có đến tìm mẹ em đòi tiền, em đã phái người 24h giám sát mẹ em, một khi phát hiện anh đi quấy rầy bà, từ nay về sau, em một xu cũng sẽ không cho anh."

"Em thật sự muốn đuổi cùng giết tận như vậy?"

"Không phải anh cần tiền sao, chỉ cần anh về đây làm việc thật tốt, em trai anh, tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh." Thượng Quan Sùng Tự thay hắn sắp xếp ổn thỏa cổ áo, vỗ vỗ bụi bặm trên vai, sau đó lấy một vạn đồng nhét vào túi của hắn."Đi tắm nước nóng đi, ăn một bữa tối thật ngon, đợi đến khi đầu óc rõ ràng, mới nên suy nghĩ một chút lời em vừa nói."

"Hừ!" Thượng Quan Sùng Hàn hừ lạnh một tiếng, chỉ là, nhìn ở trong túi có một vạn đồng, không nói lời gì nữa ngoan ngoãn rời đi. Ít nhất không có tay không mà về, cũng coi là không thể không có lợi.

Đi trở về bàn làm việc, thấy văn kiện mà Bao Thăng Nam để lại, Thượng Quan Sùng Tự cầm lên xem, lúc này mới thấy tên người đạt giải nhất là một cô gái tên là Hách Nhạc Đế .

Hách Nhạc Đế?

Cái tên này nghe rất quen, giống như đã nghe qua ở đâu, đầu óc chuyển một cái, hắn bừng tỉnh, sẽ không phải là cô giáo của Điềm Điềm bị bệnh rối loạn mất tập trung và tăng động, cô giáo Hách chứ?

Nếu quả thật là cô..., vậy thì thật là ông trời thật đối với hắn tiến hành khảo nghiệm, cô để cho hắn ấn tượng không tốt lắm. Lúc này, lời nói của Mạnh Tử, lặng lẽ hiện lên trong đầu hắn ──

Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho ngươi, trước cần phải khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt. . . . . .( trước phải chụi đau khổ, lao động vất vả…..)

Hách Nhạc Đế muốn đi ăn tối cùng Thượng Quan Sùng Tự , mọi người trong " quán trọ Ma Tước " tâm tình cứ như là chuẩn bị tiễn con gái về nhà chồng, toàn tâm giúp cô thu xếp chuẩn bị, vì muốn để Hách Nhạc Đế thuận lợi vui vẻ ra cửa, thuận thuận lợi lợi cùng Thượng Quan tổng giám đốc có thể "Tiến một bước quan hệ" .

Khang Tư Mỹ mặc dù đang ở New York, nhưng thân là chuyên gia thiết kế thời trang, cũng đánh điện thoại vượt biển, nhờ bạn bè ở Đài Bắc vì Hách Nhạc Đế mà chọn một bộ trang phục đẹp nhất thời trang nhất, để cho cô có thể tỏa ra khí chất tao nhã nhất đến nơi hẹn.

Phan Đình tìm giúp cô một nhà trang điểm giỏi nhất, Ngải Chi Duy tìm stylist giúp cô giải quyết vấn đề tóc tai, dì Vũ đem chiếc nhẫn kim cương trân quý nhất lấy ra cho cô mượn, Thầy Cáp thì tặng cô bùa hoa đào đặt ở trong túi, chú Ưng thì tự mình chở cô đến địa điểm gặp mặt.

Tóm lại, đoàn người cùng chung tâm nguyện, chính là muốn đem Hách Nhạc Đế đưa vào thế giới thượng lưu.

Bảy giờ tối bầu trời lấp lánh những ngôi sao rực rỡ.

Sau khi được mọi người chúc phúc, Hách Nhạc Đế ngồi lên xe chú Ưng, giống như vị tiểu công chúa được mời, đang muốn đến hoàng cung tham gia thịnh yến của vương tử. Chỉ là cô nửa lo nửa vui, có chút không biết làm sao.

"Xem mặt cháu, giống như không thể nào vui vẻ?" Chú Ưng kiến thức rộng rãi, chỉ cần nhìn biểu hiện của khuôn mặt, ông cũng có thể đoán được tâm tư của người đó.

"Có, có sao?" Ai, có nên hay không nói cho chú Ưng? Chú cũng là đàn ông, nên so với cô còn hiểu trong lòng Thượng Quan Sùng Tự đang suy nghĩ gì đi!

"Cháu chỉ trúng thưởng có hai trăm đồng, liền vui vẻ hô to gọi nhỏ, ước gì khiến người của toàn thế giới cũng biết, lần này cháu lại đoạt giải nhất, còn có thể cùng một tổng giám đốc trẻ tuổi nổi danh ăn tối, lại xuất hiện biểu tình khác thường như vậy, hiện tượng này có thể coi là bình thường được sao?"

Đây, quả nhiên là gừng càng già càng cay!

"Chú Ưng, cháu hỏi chú, nếu như một người phụ nữ để lại cho một người đàn ông ấn tượng đầu tiên không có đặc biệt tốt, lần sau gặp mặt, có thể đột nhiên biến tốt không?"

Chú Ưng tay cầm tay lái, bên mở vừa nghĩ."Nếu nói như vậy, ta nghĩ thành công không thể nào cao được, thế nào, cháu cùng hắn đã gặp mặt?"

Lời nói cũng vọt tới đầu lưỡi, còn có thể mở miệng nói đạo lý sao?

Vì vậy cô đem chuyện lần trước mang học trò nhỏ đi ra ngoài trường học thì đúng dịp đụng phải Thượng Quan Sùng Tự, giản lược tường thuật lại một lần, ai biết mới vừa nói xong, chú Ưng giống như Gia Cát Lượng, cho cô một cẩm nang diệu kế.

"Ta còn tưởng rằng là có chuyện gì đáng ngại, Sùng Tự đứa nhỏ này a. . . . . ." Chú Ưng thiếu chút nữa nói trượt miệng, vội sửa lời nói: "Ta là nói là vị tổng giám đốc này là một người đại lượng, sẽ không đi quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, cháu chỉ cần trêu chọc hắn cười nhều một chút, để cho hắn vui vẻ, trên căn bản, hắn là người rất dễ chung sống."

"Vậy sao?" Thật là thần kỳ nha, nói như thể chú là một người cực kỳ quen thuộc với anh vậy.

"Không cần hoài nghi, lời chú Ưng nói sẽ không sai ."

Bây giờ còn quản được nhiều việc , dù sao là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn, nghe lời nói của trưởng bối thì tỷ lệ làm lại là rất cao, còn hơn so với mình đi mò mẫm, mù mờ được rồi! Hách Nhạc Đế tiếp thu gật đầu.

Chỉ là Thượng Quan Sùng Tự cuộc sống phải chịu nhiều ấm ức sao, tại sao chú Ưng lại đề nghị như vậy?

Có lẽ là người có quyền cao chức trọng, không ai dám theo chân bọn họ nói giỡn, nhìn đến bọn họ luôn là nhượng bộ lui binh, mới khiến cho bọn họ cảm thấy cô đơn tịch mịch chứ?

Ha ha, khôi hài vui vẻ là sở trường của cô, chuyện này có khó khăn gì? ( thật không, cái này thì ko thể tin được)

Đừng quên cô làm nghề gì, nổi danh lừng lẫy tại nhà trẻ, cô giáo thẻ đỏ, là Hách Nhạc Đế ta đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.