Tình Yêu Khác Thường

Chương 17




“Cậu nói gì cơ?” Cực đứng phắt dậy, nét mặt lộ rõ vẻ không tin.

“Tôi nói là sẽ chia tay với Vân.” Dương nhìn Cực với vẻ mặt bình thản, đáy mắt không hề gợn sóng.

“Em cũng nghe thấy rồi đúng không?” Cực lại quay sang tôi hỏi nhỏ. Lúc đótôi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ gật đầu như một cái máy.

Bàntay Cực buông thõng, hết nắm chặt rồi lại buông ra, mặt căng lên rồi tái đi. Dương vẫn bình thản nhìn Cực, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn khá nhiều. Tôiđứng bên mà thấp thỏm không yên, chỉ sợ hai người đánh nhau, cuối cùngrụt rè nói một câu: “Cực, em đi đốt pháo đây.”

Câu nói không đầu không cuối của tôi khiến Dương bật cười: “Bình thường em sợ pháo nhất mà!”

Dường như Cực cũng thở phào một tiếng, quay sang mắng tôi: “Thỏ đế như em thì đú gì chứ!”

Bầu không khí đã dịu đi khá nhiều, tôi thè lưỡi và cũng thấy yên tâm hơn.Cực vẫn có vẻ giận dỗi, tiu nghỉu nói với Dương: “Cậu đi mà nói với Vân! Tôi không biết.”

Dương mỉm cười không nói gì.

Thấy haingười đã làm hòa, tôi đang mừng thầm thì “đoàng”, một tiếng nổ lớn vanglên, mặt tôi trắng bệch, miệng hét lớn, sau đó mới hoàn hồn phát hiệnhóa ra là trò đùa ác của Cực.

“Sao, không phải đại tiểu thư Trác Ưu đòi đốt pháo đó sao?” Anh ta đang cầm một hộp pháo, cười ranh mãnh với tôi.

Tôi tức đến nỗi nước mắt chực trào ra, miệng quát: “Đểu quá!”

Dương đang cười vui vẻ vì thích thú, thấy tôi khóc, liền vội vàng an ủi: “Kệ hắn!”

Tôi cũng không đếm xỉa gì đến Cực, chỉ phồng má quệt nước mắt. Bỗng một cây pháo hoa ảo thuật được đưa đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, phíatrước là khuôn mặt Dương với nụ cười tươi rói.

“Cùng đốt nhé?” Anh hỏi nhỏ.

Tôi không chống đỡ nổi khuôn mặt điển trai đó, liền lặng lẽ đón lấy câypháo hoa. Dưới ánh sáng rực rỡ, cảnh vật xung quanh dường như cũng mờ ảo hơn.

“Ưu Ưu, em nghĩ thế nào về việc anh và Vân chia tay nhau?” Đột nhiên Dương quay sang hỏi tôi.

Tôi nhìn pháo hoa rực trời, tựa như đang nằm mơ, nói nhỏ: “Em không muốn nói về chuyện tình yêu.”

Niềm vui bao giờ cũng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc mà đã bước sang học kỳ mới, Vân cũng từ quê trở về nhà.

Cô được cho rất nhiều quà, liền gọi tôi đến nhà chơi, tiện thể khoe đồ mới với tôi: “Cậu coi này, đây là chuột Mickey loại xịn! Đây là áo bò Fun!Đây là…”

Thấy Vân vui như vậy, tôi nghĩ chắc cô ấy đã trở lại bình thường, bèn rụt rè hỏi: “Hiện tại cậu với Lục Tây Dương thế nào rồi?”

Nụ cười của Vân lập tức tắt ngấm. Cô như quả bóng bị xì hơi, ngồi phịch xuống giường.

“Còn thế nào nữa? Suốt cả đợt nghỉ anh ấy chẳng liên lạc với tớ gì cả!”

Vân nhếch mép rồi bắt đầu thần người. Tôi cũng thấy thương, liền khuyên:“Cậu nên nghĩ thoáng đi, tính cách không hợp nhau, cứ kéo dài thế nàycũng không ổn. Nói chuyện với anh ấy đi, cứ để tự nhiên thôi!”

Vân ngoái đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt hồ nghi, hỏi: “Có phải cậu biết chuyện gì rồi không?”

Tôi sững người, vì từ trước đến nay tôi không biết nói dối, đành giữ im lặng.

“Cậu nói đi, tớ có thể chịu được.” Vân nhìn chú chuột Mickey trong tay, nói nhỏ.

Tôi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Anh ấy nói muốn chia tay với cậu.”

Tôi lặng lẽ chờ đợi bão táp ập tới, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả giấy ăn.Nhưng Vân chỉ “ừ” khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa. Tôi tưởng cô ấysốc quá không nói được gì, liền vội bổ sung: “Đợt trước tớ nghe nói nhưvậy, có khi hiện giờ lại thay đổi ý định rồi cũng nên!”

Vân nghĩ một lát, nhìn chăm chú vào mắt tôi, lặng lẽ hỏi: “Anh ấy đích thân nói với cậu à?”

Tôi gật đầu rồi lại nói tiếp: “Cậu nên hỏi Cực nữa, có lẽ anh ấy biết rõ hơn…”

“Không cần đâu!” Đột nhiên Vân ngắt lời tôi, hậm hực nói: “Anh ấy đã nói rarồi thì sẽ không thay đổi đâu.” Rồi Vân nhìn xuống, thở dài, dường nhưđang thương tiếc cho mối tình của mình. Cuối cùng, cô tự cười mỉa, nói:“Thôi, ít nhiều gì thì bọn tớ cũng đã đến với nhau một thời gian. Tớcũng được coi là một trong những bạn gái chính thức của anh ấy.”

Thấy giọng cô ấy buồn bã như vậy, tôi cũng rất buồn, không nói gì nữa mà chỉ ngồi thẫn thờ với Vân.

“Ưu Ưu, cậu bảo tớ và anh ấy còn làm bạn được không?” Dường như sực nhớ ra điều gì, Vân túm chặt tay tôi hỏi với vẻ lo lắng.

“Dĩ nhiên! Dĩ nhiên rồi!” Tôi vội an ủi cô ấy, “Lục Tây Dương là người rấtcoi trọng tình cảm, không phải anh ấy vẫn chơi với mấy cô bạn gái cũ đósao? Hơn nữa, Cực cũng sẽ giúp cậu!”

Dường như cuối cùng Vân cũng đã trở về với thực tại, mỉm cười lẩm bẩm: “À, đúng rồi, Cực, tớ còn có Cực nữa mà!”

Sau khi vào học, tin Vân và Dương chia tay đã lan ra khắp trường. Rất nhiều người sau khi nghe tin đã thể hiện rõ vẻ “từ lâu đã biết kết quả sẽ như vậy”. Đám con gái lại bắt đầu sôi nổi hẳn lên, vừa thăm dò nguyên nhânkhiến họ chia tay, vừa đoán ai sẽ là bạn gái thứ năm của Dương. Cố Đìnhcòn dẫn một đám con gái đến hỏi tôi, tôi chỉ mỉm cười: “Tính cách khônghợp nhau thôi mà.”

Cố Đình không tin, còn dọa tôi rằng: “Tốt nhất là cậu nên nói thật, chắc chắn tớ sẽ biết nguyên nhân!”

Tôi nhìn theo bóng bọn họ bực bội ra về và thầm than: Haizz! Dương à! Cuốnnhật ký phong lưu của anh lại được bổ sung thêm một nét bút nữa rồi.

Tôi nghĩ sự việc thế là xong, vẫn chơi với đám Cực như thường lệ. Sau đó,cuối cùng Vân cũng gia nhập vào nhóm chúng tôi. Lúc đầu cô và Dương cũng có phần hơi mất tự nhiên, nhưng sau mấy lần tôi và Cực trêu đùa, cả hai cũng đã tỏ ra thoải mái hơn, trở thành bạn thân bình thường. Và thế làbốn đứa chúng tôi lại đi chơi hằng ngày như trước đây, lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, cuộc sống đã ồn ào trở lại.

Nhưng tôi không pháthiện ra rằng, lúc đó vẫn chưa phải là mùa xuân, ngoài cửa sổ vẫn vô cùng lạnh giá, mùa đông vẫn còn rất dài.

Có lẽ tuyết lại sắp rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.