Tình Yêu Judo

Chương 41: Dám ghét bỏ ta




Phải thừa nhận một điều, nếu không phải đáng xấu hổ thì ngược lại là đáng tự hào, ấy là thực ra tôi rất vô tâm. Ví dụ như trong lúc bận bịu yêu đương đắm say cùng với Trương Thần, tôi gần như quên béng mất Thương Ngô tội nghiệp.

Vậy nên, lúc này, sự xuất hiện của hắn khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗi không còn để ý được đến sức công kích mà câu nói động trời đó đem lại.

Thế nhưng những đồng nghiệp xung quanh không có được vận tốt như tôi, nên mọi người ào ạt ùa đến. Trước những ánh mắt háo hức như hình bát quái của họ, tôi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chạy theo bước chân đám đông, giơ bàn tay đang run rẩy ra, chỉ vào con hổ ẩn dưới hình dạng một thằng bé ngoan ngoãn mà nói:

- Nghỉ ngơi nhiều quá đâm ra nói năng xằng bậy hả?

Do xúc động nên câu nói của tôi lên trầm xuống bổng, nghe vô cùng hài hước.

Thấy thế, Trương Thần đứng cạnh tôi khẽ cười một cách rất phối hợp rồi tiến đến bên Thương Ngô, khom người, vui vẻ hỏi:

- Sao chỉ có mình cháu đến đây, bố cháu đâu?

Giày và quần áo trên người Thương Ngô đều là đồ mới, từ đầu đến chân toát lên khí chất do Nhân dân tệ mang lại. Đúng là ông chủ của ngành ăn uống có khác, hoàn toàn không thể chung một diễn đàn đối thoại với nhân dân lao động thích hàng xuất khẩu sót lỗi như chúng ta.

Không biết có phải bị nhiễm thói quen xấu của đám người nhiều tiền hay không mà con hổ nhỏ vốn lễ phép, ôn hòa với mọi người trước đây giờ trở nên có chút ngạo mạn. Nét mặt, giọng nói của hắn đều lạnh băng, không phù hợp với yêu cầu trong việc xây dựng một xã hội thân ái:

- Bố có việc phải đi trước, bảo cháu đến tìm mẹ.

Là nòng nọc con tìm mẹ sao? May mà chuyện sinh nở của hổ có sách lược tinh anh, nếu cũng gieo giống rộng, thu nhiều con như ếch mẹ thì chẳng phải tôi sẽ chết không chỗ chôn thây sao?

Tôi đang lắc lắc đầu nhằm xóa tan hình ảnh kinh hãi là hàng nghìn hàng vạn con hổ con ùa đến gọi mẹ thì nghe thấy giọng Trương Thần lại vang lên:

- Bố trêu cháu đây. Đâu có thể tùy tiện gọi người khác là mẹ được. Không tin bây giờ cháu đi hỏi bố xem.

Bố của Thương Ngô chính là hắn, hỏi cái gì mà hỏi.

Quả nhiên, hắn chau mày, vung tay một cách mất kiên nhẫn, nói:

- Không cần hỏi, cháu biết là bố nói nghiêm túc. Hơn nữa, cháu cũng muốn mẹ nuôi làm mẹ cháu.

- Nếu vậy thì cháu và bố đã hỏi ý kiến của mẹ nuôi chưa? Có thể cô ấy không muốn làm mẹ tương lai của cháu thì sao?

Nghe xong câu này, cặp lông mày rậm của Thương Ngô như muốn dựng đứng lên, hắn dùng giọng trẻ con, ngừng ngắt từng chữ theo kiểu ngạo mạn của chúa sơn lâm, nói:

- Không... thể... nào!

Trương Thần đứng thẳng người, nụ cười vẫn ôn hòa, thân thiết, chỉ có điều lời nói đã có phần kiên quyết hơn, như thể biết rõ thằng bé trước mặt không phải là đứa chẳng hiểu gì:

- Chú có thể khẳng định, cô ấy sẽ không đồng ý, vì chú không cho phép.

Thương Ngô bỗng ngước mắt lên nhìn anh, môi mím chặt.

Vóc dáng của hắn lúc này thấp hơn nhiều so với đối phương nhưng cái nhìn lại như cao hơn hẳn. Sự lấn át ngày càng mạnh khiến mọi người xung quanh nín thở.

Trương Thần có lẽ cũng ý thức được sự bất thường, anh nắm chặt nắm tay, đứng im lặng nhưng ánh mắt không hề nhượng bộ.

Trong thời khắc lịch sử mấu chốt của cuộc chiến gươm đao sáng loáng giữa thần và người này, cuối cùng cũng đến lượt người mà họ gọi là "cô ấy", là "mẹ nuôi" ra tay.

Trước tiên, tôi cười lớn mấy tiếng đầy khí phách, sau đó phát mạnh vào gáy con hổ Thương Ngô. Cái phát mạnh làm tan không khí căng thẳng. Tất cả mọi người trong thoáng chốc như trút được gánh nặng, có thể thở phào nhẹ nhõm. Theo đó là cảm giác mơ hồ do chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, vì vậy không ai bảo ai nhưng đều có sự lựa chọn giống nhau là phớt lờ.

Tôi không còn tâm trí để ý xem tâm trạng của quần chúng có ổn định hay không, mà chỉ nhằm vào quở trách con hổ kia, người rõ ràng vừa bị đánh mà vẫn chưa hề phản ứng lại:

- Oắt con ngày càng to gan, dám hùa với ông bố bất chính trêu chọc mẹ nuôi, đợi một hai hôm nữa mẹ con đến, mẹ nuôi sẽ bảo mẹ con xử lý hai người. Có phải bố con đang nấp ở đâu đó xem không? Mau đưa mẹ nuôi đi tìm bố con tính sổ. - Tôi vừa nói vừa kéo cổ áo hắn lôi ra ngoài, vừa đi vừa hét lớn: - Giải tán, giải tán, người nào về nhà người đấy đi.

Xét thấy tôi từ trước đến nay là người tùy tiện, vô nguyên tắc nên có không ít người bắt đầu tin rằng đây chính là trò mà lũ bạn vớ vẩn có tính cách tương đồng với tôi dựng nên. Tuy nhiên cũng có một bộ phận nhỏ tỏ rõ vẻ hoài nghi đối với anh hùng cứu mỹ nhân ban nãy là Trương Thần, họ nghi ngờ về vai diễn của anh trong vở kịch này.

Là đồng mưu, hay hoàn toàn không hề biết gì? Nếu không hề biết gì, thì rõ ràng giữa hai người đang có mối quan hệ mập mờ.

Tôi tranh thủ liếc nhìn Trương Thần, anh cũng đang nhìn tôi.

Mặc dù đã giải tỏa được sự căng thẳng trước đó nhưng anh vẫn chưa buông lỏng nắm tay.

Tôi chợt hiểu, anh muốn nhân cơ hội này thể hiện mối quan hệ giữa hai chúng tôi trước mọi người. Đúng là chọn ngày không bằng gặp ngày, việc thằng nhóc gây chuyện hóa ra lại là cơ hội tốt.

Nghĩ vậy, tôi lại thấy sợ.

Không chỉ vì trước mặt Thương Ngô, dù ít dù nhiều tôi cũng có chút sợ chuyện bị lộ, càng là vì tôi sợ nếu vị thần cầm thú này nổi giận sẽ bóp chết Trương Thần mất.

Phải biết rằng, hai người này giờ đây chính là tình địch, tôi nghĩ, tình địch chắc đến tám chín mươi phần trăm không nằm trong quy tắc "thần tiên yêu nhân thế"...

Nghĩ đến tính mạng của người bạn trai thân yêu, tôi vội vàng nói trước khi anh mở miệng lần nữa:

- Trương Thần, anh là đồ phản bội, cũng hùa với bọn họ trêu chọc em. May mà em thông minh hơn người đã nhìn ra được quỷ kế của các người. Anh đợi đấy, xử lý xong hai bố con họ rồi sẽ đến lượt anh.

Thấy thế, tất cả mọi ngưòi đều cảm thấy nhẹ nhõm, lần lượt ra về trong tâm trạng vui vẻ vì vừa xem được một trò hay.

Trương Thần vẫn đứng yên tại chỗ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, còn tôi chỉ kịp đưa tay lên ra hiệu là sẽ gọi điện thoại cho anh trong lúc kéo Thương Ngô vào cầu thang.

Tôi nhớ loáng thoáng rằng không được tùy tiện sờ vào đầu hổ, nhưng chẳng biết có thể tùy tiện đánh không?

Thương Ngô đã sống hai nghìn năm, có lẽ đây là lần đầu tiên bị phát vào gáy trước bàn dân thiên hạ. Cho dù là chuyện gì, cú sốc lần đầu bao giờ cũng mạnh nhất nên tôi hiểu vì sao đến tận giờ phút này hắn vẫn có chút khó chấp nhận.

Trông vẻ thẫn thờ phát ra từ hai con mắt của hắn, lẽ nào, bị tôi tát đến chấn động não, giờ biến thành con hổ đần độn, thần tiên ngớ ngẩn rồi?

Bàn tay Như Lai, tôi xoa đầu hắn...

- Này, anh đủ tư cách tham gia Olympic đặc biệt rồi đây, đi để ủng hộ cho nền thể dục thể thao nước ta...

Trước lời bắt chuyện sôi nổi của tôi, hai con ngươi thất thần của Thương Ngô dần xoay hai vòng rồi cuối cùng dừng lại, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt tôi, hắn ngập ngừng nói:

- Tiểu Tường...

Tôi cúi người xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ của hắn, nước mắt ngân ngấn:

- Ngoan, vẫn nhận ra tôi, coi như chưa hoàn toàn đần độn. Đúng là ông trời phù hộ.

Hắn trề miệng, vẻ tủi thân của hắn khiến tôi vô cùng áy náy.

Đang trong tâm trạng rối bời, tôi bỗng nghe thấy giọng nói đầy kích động như sấm rền vang lên:

- Em dám đánh ta trước mặt mọi người! - Tiếp đó, một bóng đen nhào đến, cổ tôi đau nhói, mắt hoa lên.

Tôi bị hắn đẩy ngã xuống đất, con hổ nhỏ trước mặt dùng tư thế vô cùng thân ái trèo lên người tôi, rồi cắn mạnh vào động mạch chủ trên cổ tôi.

Trời đất! Lẽ nào thằng nhóc này là gián điệp ma cà rồng ở phương Tây núp bóng trong hệ thống thần tiên của phương Đông?

Nghĩ vậy, tinh thần chủ nghĩa cách mạng không đội trời chung với kẻ thù trong tôi dâng trào, tôi bật dậy khiến con hổ kia phải há miệng ra, sau đó tôi hỏi đầy chính nghĩa:

- Chán sống rồi à? Dám giở trò này ra với tôi, có tin là tôi sẽ đại diện nhân dân, đại diện Đảng bắn chết anh không?

Thương Ngô không hề đoái hoài đến vẻ chính nghĩa của tôi, cặp mắt đen lay láy của hắn cứ nhìn chằm chằm:

- Giờ trong dòng máu em đã có dấu ấn nụ hôn của ta, từ nay về sau, ngoài ta ra, bất kể ai cũng không được tiếp tục hôn em nữa.

Dấu ấn nụ hôn ư?

Tôi sờ tay lên chỗ đau, thần người ra một lúc rồi tức tối nói:

- Người khác không được tiếp tục hôn tôi nữa là có ý gì?

- Nghĩa đã rõ trong từng chữ rồi.

Tôi tóm cái cổ nhỏ nhắn của hắn, lắc mạnh:

- Xóa ngay nó đi cho tôi.

- Không. - Hắn không hề phản ứng, cứ mặc tôi ra tay. Nét mặt điềm tĩnh, giọng nói kiên quyết của hắn khiến yêu cầu của tôi hoàn toàn bị bóp chết từ trong nôi.

Sớm biết như thế này thì đã không chơi trò tình yêu trong sáng với Trương Thần nữa. Mỗi lần hôn khẽ như chuồn chuồn chạm nước nên đổi lại thành nụ hôn mãnh liệt, ướt át mới đúng. Nhưng giờ nói gì thì cũng đều muộn rồi...

Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng hát sầu muộn của con lừa bên cạnh nhà Marry...

m ĩ mệt rồi, tôi đành chán nản buông hắn ra, tựa vào tường thở gấp, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề:

- Anh có dấu hôn, vậy anh có làm được dấu của "tiểu đệ đệ" không?

Trước sự công kích của tôi, vị thần này tỏ vẻ chẳng thứ gì mà mình không có, hắn đứng dậy, nho nhã phủi bụi trên người, nghiêng nghiêng đầu hỏi với vẻ ngây thơ, ngớ ngẩn.

- Tiểu đệ đệ là gì?

Tôi tỏ vẻ khinh bỉ, nói:

- Chính là thứ mà khi anh ở chân thân, nó chưa chắc đã lớn, nhưng lúc này, chắc chắn nó chỉ nhỏ tí xíu mà thôi. Đã hiểu chưa hả?

Tuy trong hình dáng một thằng nhóc nhưng hắn lại mang tâm can của một con hổ đã sống hàng nghìn năm nên hiểu rất nhanh, khuôn mặt nhỏ bé lập tức đỏ bừng lên vì ngượng.

Dù hắn từ chối trả lời nhưng tôi liền hiểu:

- Tức là không có đúng không? Nghĩa là người khác không được hôn tôi nhưng có thể cùng tôi...

Người xưa có câu "Họa từ miệng mà ra", đúng là không sai chút nào.

Sau khi tôi nói xong câu đó, mặt Thương Ngô tím lại, không nói năng gì, vẻ trầm mặc này rất khác thường. Tôi có lý do nghi ngờ rằng hắn đang nghĩ xem làm thế nào để phát minh, sáng tạo ra một cái dấu "tiểu đệ đệ" để người khác và tôi không thể nào... được.

Nghĩ vậy, tôi cũng không nói gì, tránh để cái miệng tai hại không cẩn thận lại bật ra câu kích động tinh thần hắn. Ngộ nhỡ con hổ đói vồ mồi này để lại dấu tích cầm thú trên người tôi thì lỗ to.

Vì thế cả hai chúng tôi đều không nói năng gì suốt con đường từ tòa nhà văn phòng ra đến đại lộ rồi vào tiệm thịt nướng Mãnh Ngưu.

Thương Ngô tỏ ra rất quen thuộc với nơi này, hắn không cần sự dẫn đường của những nhân viên hóa trang như những chú bò sữa mà trực tiếp dẫn tôi vào một phòng riêng nằm trong góc.

Quán vừa kín chỗ thì Ngưu Bôn đẩy cửa vào. Trông thấy khuôn mặt yếu ớt của anh chàng, tâm trạng tôi đang u ám bỗng trở nên vui vẻ, tôi nhiệt tình chào hỏi:

- Tứ Ngưu thân yêu, lâu quá rồi không gặp, có nhớ chị không?

Trước lời trêu ghẹo lộ liễu này, Ngưu Bôn sững sờ trong giây lát, khuôn mặt trắng trẻo, non nớt bỗng biến thành cái đèn lồng đỏ treo cao. Anh chàng còn ngại ngùng cúi đầu, vặn vặn những ngón tay dài khiến chị đây càng muốn bắt nạt...

Máu trong người tôi đang sôi lên đầy hoan hỷ thì bỗng nghe thấy giọng Thương Ngô lạnh lùng hỏi:

- Cậu đổi tên từ khi nào vậy?

Ngưu Bôn vội ngẩng đầu lên, lắp bắp giải thích:

- Tôi... tôi đâu có... là chị dâu... chị ta...

Dáng vẻ nhỏ bé, đáng thương của Ngưu Bôn khiến tôi không thể nhẫn tâm. Liếc mắt nhìn Thương Ngô, tôi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, nói:

- Đó là biệt danh tôi đặt cho anh ta. Sao thế? Nghe không hay à?

- Biệt danh ư?

Cái miệng bé xíu của con hổ nhỏ trề ra, chất giọng trẻ ron lanh lảnh của hắn mang theo thứ cảm xúc phức tạp như sự tiếp xúc giữa đá và lửa, vừa nóng bỏng như lửa, lại vừa lạnh lùng như băng khiến tôi thấy hoang mang.

Ngưu Bôn còn tỏ ra hoang mang hơn, anh ta vặn vặn ngón tay khiến tôi hoa cả mắt.

Nhìn hai anh chàng có địa vị bình đẳng trong giới thần tiên, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ vô cùng vô liêm sỉ và cực kỳ xấu xa.

Tôi đứng lên, đến trước mặt Ngưu Bôn hỏi một cách nghiêm túc:

- Anh đã đánh nhau với anh ta bao giờ chưa?

Ngưu Bôn sững người, đáp:

- Chưa...

- Vậy nếu hai người đánh nhau, liệu ai thắng, ai thua?

Anh ta lại sững người:

- Trong mười hai bộ tộc chúng tôi, mỗi bộ tộc đều có thế mạnh riêng. Nếu so sánh mạnh yếu thì có lẽ kết quả là ngang bằng nhau.

Tôi tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời này:

- Cũng có nghĩa là công phu pháp thuật, bùa chú gì đó của hổ cũng không làm gì được loài trâu các anh đúng không?

Anh ta thẫn thờ gật đầu.

Tứ Ngưu ơi là Tứ Ngưu, điều này cũng chẳng thể trách tôi được, vẻ ngốc nghếch bẩm sinh của anh thực sự rất lôi cuốn.

Tôi quan sát cặp môi mỏng, ướt, đỏ chót mím hờ của Ngưu Bôn, ước lượng khoảng cách một chút, sau đó hai tay quấn lấy cái eo mảnh mai của anh ta, lấy đà bật lên, chuẩn bị cho một cái cưỡng hôn đầy hoang dại.

Tôi quyết không cam lòng từ giờ trở đi không thể hôn Trương Thần được nữa, nhưng tôi cũng chẳng dám mạo hiểm thử. Ai biết được sức sát thương mà thần tiên có thể gây ra cho loài người mạnh mẽ đến mức nào. Ngộ nhỡ anh chàng kính cận có mệnh hệ gì thì tim tôi sẽ đau lắm. Tuy nhiên, có thể lấy Ngưu Bôn ra làm thí nghiệm, dù sao họ cùng thuộc thần giới, chắc không có hậu quả gì nghiêm trọng.

Vậy nên chàng trâu xinh trai hãy chấp nhận lần thử nghiệm này nhé.

Động tác của tôi rất nhanh, tất cả các hành động gộp lại không mất đến một giây, do đó, vào lúc không phẩy chín giây, cũng là lúc tôi chỉ còn cách không phẩy không một centimet nữa là có thể môi chạm môi với Ngưu Bôn thì biến cố đã xảy ra.

Người trần mắt thịt là tôi không sao hiểu được tình hình cụ thể là như thế nào, chỉ cảm giác trước mặt là một mảng màu trắng, rồi một mảng màu đen kèm theo những tiếng rền vang. Sau đó, tôi như thể đâm vào một quả bóng bay lớn, bị bật lại khiến cả người không tự chủ được, cứ lơ lửng trên không. Dù hoảng loạn nhưng tôi vẫn tranh thủ liếc mắt nhìn, ánh sáng trắng biến thành một con hổ, ánh sáng đen hóa thành một con trâu. Cả hai con vật vừa chạm vào nhau đã biến mất trong nháy mắt.

Chờ đến lúc mông tôi hướng ra sau trong tư thế ngỗng trời hạ cánh, nhào xuống đất, mọi cảnh tượng và âm thanh đã không còn, không khí trong phòng yên ắng, hiền hòa.

Ngưu Bôn vẫn đứng yên, Thương Ngô vẫn ngồi ở chỗ ban đầu, chỉ có vị trí và tư thế của tôi là thay đổi.

Tôi đau đớn, xuýt xoa, khó khăn lắm mới bò dậy được, sau đó lồng lộn nói:

- Đồ con hổ chết tiệt, đồ thần tiên trời đánh, ỷ vào việc pháp luật không quản được nên anh làm ra cái vết hôn vớ vẩn để mượn dao giết người hả? May mà đối tượng lần này là Tứ Ngưu, nếu là người khác, liệu có sống sót nổi không? Anh làm thần bảo hộ đến để bảo vệ loài người như thế sao?

Thương Ngô mím chặt môi nhìn tôi, lặng lẽ không nói năng gì.

Tôi càng tỏ ra tức tối hơn:

- Hôm nay, tôi nói rõ cho anh biết, bất luận anh có dùng phép thuật gì, tôi thích ai thì tôi sẽ vẫn thích người đó, tôi yêu ai tôi sẽ vẫn yêu người đó, có bản lĩnh thì anh giết chết người ta đi, cùng lắm tôi sẽ lại đầu thai đi tìm người đó.

- Em tưởng ta sẽ lại để em nhập vào luân hồi sao? - Thương Ngô chậm rãi đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, tay chắp sau lưng đi đến trước mặt tôi: - Em tưởng rằng, cứ coi như là có kiếp sau, bọn em vẫn có thể được gặp nhau sao? Tiểu Tường, em đừng ép ta thực sự gây nên chuyện.

Đầu hắn chỉ cao đến eo tôi nhưng nhìn ánh mắt ngước lên của hắn, tôi thật sự thấy sợ.

Kể ra cũng đúng, không tính sự chênh lệch về sức mạnh giữa thần và người, chỉ cần dựa vào khí chất chúa tể sơn lâm của hắn thôi, tôi đã sợ mất mật rồi.

Nếu ai không tin thì cứ thử chạy vào lồng cọp trong vườn bách thú, thử tiếp xúc thân mật với những con hổ đã được thuần hóa hiền lành xem sao, ai mà không thấy sợ thì tôi sẽ mang họ người đây...

Sợ thì có sợ nhưng tôi vẫn không nguôi giận, chỉ có điều, cơn tức giận bộc phát giờ đã chuyển thành nỗi ấm ức.

Lúc này, rốt cuộc đối tượng cưỡng hôn của tôi cũng có động tĩnh.

Ngưu Bôn vừa cử động ngón tay, vừa sợ hãi nói:

- May mà tôi đã sớm chuẩn bị, không thì trong lúc rối trí, khó mà đỡ được đòn ban nãy.

Nhìn dáng vẻ của Ngưu Bôn, tôi chợt nghĩ đến một hình ảnh, trước khi ra đòn, trâu thường thích dùng chân trước cào đất, ra sức cào. Vậy nên, trước đó anh chàng này liên tục vặn tay, không phải do căng thẳng mà là vì đoán trước được con hổ sẽ nổi cơn ghen và ra oai nên khởi động làm nóng cơ thể trước...

Con trâu đen do ánh sáng đen hóa thành mà tôi nhìn thấy ban nãy phải chăng chính là hình dáng thật của Ngưu Bôn? Vậy Thương Ngô chính là con hổ trắng sao? Trời đất ơi! Chắc chắn là động vật cần bảo vệ cấp một của quốc gia rồi. Nếu bán đi sẽ kiếm được không ít tiền đâu...

- Chị dâu, lần này đúng là chị trách nhầm Thương Ngô rồi. - Ngưu Bôn khẽ mỉm cười ra hiệu Thương Ngô ngồi xuống, sau đó lịch sự kéo ghế cho tôi rồi nhẹ nhàng, ôn tồn nói: - Dấu vết đó biết tùy cơ ứng biến, nếu đối phương là người thì cùng lắm cũng chỉ cảm thấy hơi đau thôi chứ không gây tổn thương gì. Anh ấy làm như vậy là vì...

Bỗng nhiên Thương Ngô lên tiếng ngắt lời Ngưu Bôn, hắn gõ gõ tay xuống bàn vẻ mất kiên nhẫn, nói:

- Sao đồ ăn vẫn chưa mang đến? Ta đói rồi.

Ngưu Bôn nhìn hắn như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ khẽ thở dài:

- Thôi được, để tôi đi giục.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và con hổ nhỏ, hắn cau mày, tâm trạng rất không tốt. Câu nói vừa rồi của Ngưu Bôn khiến tôi gần như hết giận, giờ lại cảm thấy hơi ngượng.

Do dự một lúc, tôi quyết định phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa là chủ động nhận lỗi:

- Ban nãy không hiểu tình hình nên tôi hơi nặng lời. Nhưng cũng phải trách anh nữa, sao không nói rõ với tôi trước?

Thương Ngô trợn mắt nhìn tôi, vẫn với vẻ không vui:

- Nói rõ để em tiếp tục hôn người khác, để nếm trải cảm giác đau đớn lẫn vui sướng à?

Trời đất! Không hổ danh là con hổ có miệng lưỡi độc địa, tùy tiện nói một câu mà khiến người ta dở khóc dở cười, dở sống dở chết. Còn nói đau đớn lẫn sướng vui...

Nhưng mà nghe ra cũng hay đây, hay là ngày mai sẽ thực hành với anh chàng đeo kính. Nếu đúng như Ngưu Bôn nói, chỉ có cảm giác hơi đau thì chẳng phải giống như dòng điện ái tình trong truyền thuyết sao? Thế thì tuyệt diệu quá...

Đừng vội vui mừng, chờ một chút...

- Sao anh biết tôi cùng... người khác... gì gì đó... - Trước ánh nhìn chăm chú mà ngây ngô của con hổ nhỏ, tôi thấy chột dạ, thấy ngại ngùng. Đồng thời, tôi cũng tức giận vì bị người, à không, bị thần, không không, bị cầm thú theo dõi:

- Ý tôi muốn nói là anh có thể tôn trọng cuộc sống riêng tư của tôi được không?

Bàn tay nhỏ của Thương Ngô nắm chặt lại, cọ vào hai hàm răng sữa, khuôn mặt cau có:

- Quả nhiên em đã cùng người khác...

- Hóa ra là anh đang thăm dò tôi!

- Mới có mấy ngày mà em đã dan díu với người khác sau lưng ta đến bước này, chẳng lẽ em nóng lòng tới nỗi không thể đợi thêm sao?

Có một loại sinh vật luôn có khả năng dùng câu nói ngắn gọn nhất, cách nói đơn giản nhất để khơi lên cơn phẫn nộ mạnh mẽ nhất. Tôi cho rằng, Thương Ngô là một trong những ví dụ điển hình. Vài ba câu nói ngẫu hứng của hắn có thể làm rõ triệt để nỗi hoang mang, hổ thẹn trong tôi. Điều này khiến tôi thề sẽ cắm sừng hắn đến tận dãy Himalaya, đến tận đỉnh ngọn Everest hùng vĩ...

Có lẽ do thấy cơ mặt tôi co giật quá mạnh nên Thương Ngô không kìm được, hoài nghi hỏi:

- Em lại đang nghĩ đến điều vớ vẩn gì thế?

Tôi cười gằn, đáp:

- Tôi đang nghĩ, chờ đến sau khi anh phát minh ra vết "tiểu đệ đệ", nhất định tôi sẽ lại đi tìm Tứ Ngưu thử xem uy lực cái vết đó thế nào.

Vừa dứt lời liền nghe "cốp" một tiếng, Ngưu Bôn đang ôm trán đứng ở cửa, nét mặt sợ hãi nhìn tôi, nói:

- Chị dâu, chị lại muốn tìm tôi làm gì?

Thương Ngô đứng phắt dậy, túm tay tôi kéo ra ngoài, nhân tiện nói với Ngưu Bôn, người đang không rõ đầu đuôi sự việc thế nào:

- Mấy ngày tới bọn ta sẽ không qua đây, nếu không có việc gì thì cậu cũng đừng đến tìm.

Tôi nhìn thấy Ngưu Bôn phía sau đang bê đồ ăn, nói:

- Anh vội gì, ăn bữa này xong rồi mang theo chút đồ ăn về đã.

- Ta không đói nữa.

- Nhưng tôi đói.

- Về nhà ăn mỳ tôm.

- Anh đúng là đồ vô nhân tính.

- Có thần tính là được.

- Nguyền rủa cho cuộc sống chăn gối của thần tiên các người không hạnh phúc!

Người hơn hai mươi tuổi đầu là tôi bị thằng bé mới bảy tám tuổi kéo ra một cách dễ dàng. Thật đáng xấu hổ!

Trong lúc chờ xe ở bên ngoài, Ngưu Bôn đuổi theo, trên tay cầm mấy hộp đồ ăn:

- Mấy hộp này mang về để chị dâu ăn.

Tôi không nén được nỗi xúc động:

- Tứ Ngưu tốt quá! Làm trâu cái của anh chắc hạnh phúc lắm!

Mặt Ngưu Bôn đỏ bừng, anh chàng nhìn Thương Ngô đang đứng cạnh tôi:

- Thực ra, làm hổ cái của anh ấy cũng rất tuyệt!

Tôi là người cực kỳ lương thiện nên thường không nói xấu trước mặt người khác, về câu nói này, tôi chỉ ậm ừ cho qua, chứ không lập tức phản bác.

Ngưu Bôn cắn môi dưới như có điều gì còn do dự, anh ta khẽ nói:

- Chị dâu, chị hãy nhường nhịn anh ấy một chút. Đừng lúc nào cũng cãi nhau. ít nhất cũng nên đợi qua giai đoạn này...

- Xe đến rồi. Bọn ta đi đây. - Câu nói của Ngưu Bôn lại bị cắt ngang. Thương Ngô cầm lấy hộp đồ ăn, kéo tôi lên xe, chưa kịp chào tạm biệt, tài xế đã nhấn ga lướt đi.

Do đó tôi chỉ kịp ngoái đầu lại vẫy tay chào Ngưu Bôn qua lớp cửa kính, đúng lúc trông thấy cặp mày dài, nghiêng nghiêng ngước lên, phảng phất khí thế hừng hực như trâu của anh chàng trong gió lạnh.

Xem ra, ẩn trong cơ thể yếu đuối đó chính là một sức mạnh tiềm tàng...

Về đến nhà, tôi hâm nóng đồ ăn, Thương Ngô tỏ ra không hứng thú gì, có thể mấy ngày vừa qua đã ăn chán chê ở đó rồi.

Do vậy, tôi chẳng hề khách sáo ngồi ăn một mình đến nỗi miệng bóng mỡ, còn hắn thì hết chạy vào trong lại chạy ra ngoài như thể đang tìm thứ gì, cuối cùng hăm hở hỏi tôi:

- Chăn của ta đâu?

- Chăn nào?

- Cái chăn mà em mới mua cho ta ấy.

Tôi mắc nghẹn, vội uống hại hớp nước.

Việc này, tôi đã quên khuấy từ lâu.

- Anh... sao anh biết tôi mua chăn?

- Ngưu Bôn trông thấy.

- Sao anh biết tôi mua cái chăn đó cho anh.

- Ngưu Bôn nghe thấy.

Con trâu đen này, không đi làm điệp viên quả là phí.

Gương mặt nhỏ bé vốn vui như hoa của Thương Ngô dần xịu xuống:

- Rốt cuộc em để chăn ở đâu?

Tôi lại uống thêm hai hớp nước, quyết định thành thực để được nhẹ tội:

- Tôi không cẩn thận nên làm mất rồi. Hôm nay, anh đắp tạm chăn cũ, ngày mai tan làm, tôi nhất định sẽ mua cái mới về cho anh.

Bông hoa trên mặt Thương Ngô bỗng héo tàn trong nháy mắt...

Sau đó, tôi cũng thử dỗ dành, nhưng nghe chừng không có kết quả nên đành thôi.

Sau khi cả hai đã đi ngủ, tôi mới sực nhớ đến lời hứa gọi điện thoại cho Trương Thần. Náo loạn một hồi mà đã gần mười hai giờ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.