Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Chương 50




Hồ Quân đời nào còn tiếp tục đi làm, ra khỏi quán trà, cơn tức đè nén cả buổi trời kia đã muốn nghẹn đến cực hạn, chưa đi đến cửa cục đã rẽ ngay vào bãi đỗ xe, lên xe, khởi động, chạy thẳng đến đội mười bảy.

Sau khi nghỉ phép, hôm nay là ngày đầu tiên Tây Tử đi làm lại, vừa đi làm đã đi theo Trương Hải đến khu trực thuộc chợ nằm vùng, khi Hồ Quân đến đã trống không, gọi điện thoại thì di động tắt máy. Hồ Quân vốn không muốn làm phiền người khác, lúc này lại không phiền không được, đi thẳng đến văn phòng của đại đội trưởng Lưu Hán Bân.

Cái mặt đen thui kia, trong lòng Lưu Hán Bân gõ bụp bụp vài cái, vị Hồ Cục này chính là Phật lớn cao quý đó, bình thường mời không đến nhưng anh ta đến lại không biết tiếp ứng thế nào. Hơn nữa cái mặt anh ta như thế này, vừa nhìn biết ngay không tốt, nhưng Lưu Hán Bân vẫn phải bất chấp, trưng khuôn mặt tươi cười lên.

“Hồ Cục, ngài đây…?”

“Vợ tôi đâu? Tôi tìm cô ấy có việc gấp.” Hồ Quân cũng không nói nhảm, vừa đến liền đi thẳng vào chủ đề, giọng điệu này mở đầu này, Lưu Hán Bân cảm thấy mùi nghiến răng nghiến lợi.

Nói thật, anh rất bội phục Tây Tử, một con ngựa mãnh liệt như Hồ Quân làm thế nào mà bị một nhóc con như Tây Tử huấn luyện cho dễ bảo, khống chế vững vàng. Bình thường thì thân thiết như mật, cũng không thèm tránh né thiên hạ, lúc này đây đang diễn cái gì? Xem ra mâu thuẫn không nhỏ.

Nhưng Lưu Hán Bân thật sự không thể tham gia, tóm lại đây là chuyện của hai vợ chồng son. Giải quyết mâu thuẫn trong gia đình là trách nhiệm của người làm lãnh đạo như anh, dù sao gia đình cũng là hậu thuẫn của sự nghiệp. Mượn cớ như vậy, Lưu Hán Bân trực tiếp gọi cho Trương Hải bảo Tây Tử trở về, vẫn chưa nói Hồ Quân đang ở cạnh anh.

Tây Tử đứng trước cửa văn phòng đội trưởng, còn không biết chuyện gì xảy ra, đẩy cửa ra liếc mắt thấy Hồ Quân, mày nhỏ nhíu lại, không chút khách khí: “Anh không đi làm, chạy đến đây làm loạn cái gì?”

Giọng điệu này, thái độ này khiến Lưu Hán Bân bội phục đến cúi rạp đầu, vẫn là Tây Tử trâu bò! Thật sự không coi Hồ Cục ra gì.

Hồ Quân vừa thấy vợ mình, trong đầu lập tức hiện lên bức ảnh chụp hai người kia, miệng kề miệng thật nhiệt tình....Làm sao có thể tốt tính như thường, bước lên túm tay Tây Tử kéo ra ngoài, vừa đi vừa cao giọng nói: “Đội trưởng Lưu, hôm nay trong nhà có việc gấp, Tây Tử xin nghỉ.”

Không đợi Tây Tử tỏ thái độ, trực tiếp kéo cô ra khỏi văn phòng đội trưởng, Tây Tử giận nha! Nhưng không thể thực sự cùng anh ở đây động tay động chân, rất khó coi, vẫn đang ở đơn vị đấy, còn là cơ quan cảnh sát, đành nén giận theo anh, ra cửa lớn đội mười bảy.

Vừa lên xe, vèo một tiếng, xe Hồ Quân liền phóng thẳng, tốc độ cứ như chơi đua xe, Tây Tử vội vàng nắm lấy tay vịn trên xe: “Anh điên rồi, chạy chậm một chút không được hả!”

“Chạy chậm một chút? Ông đây trực tiếp tông tường luôn.” Ngọn lửa trong lòng Hồ Quân, không chỗ phát tiết, đến mức cả người anh nóng không nên lời.

Tây Tử nhìn là phương hướng về nhà, không hỏi nữa, nói thế nào cũng không dám hỏi. Lúc này Hồ Quân thực sự khiến người ta sợ hãi, giống như thay đổi một người khác hẳn bình thường, cả người tàn bạo như một thùng thuốc nổ, chút thôi là bùng nổ.

Tây Tử hơi khó hiểu, nhìn thấy đường về nhà cũng không hỏi anh nữa, dù sao đến nhà rồi sẽ biết. Tây Tử cảm thấy chính mình không thẹn với lương tâm, cô đã quên sạch chuyện tối hôm nào, chủ yếu cũng không nghĩ đến, đêm đó Mộ Thanh ở đấy, còn chụp ảnh, ảnh chụp còn bị mẹ Mộ Thanh không bớt phiền, trực tiếp vạch trần trước mặt Hồ Quân.

Lúc ấy Hồ Quân ở trước mặt mẹ Mộ Thanh thì bảo bọc vợ mình chặt chặt chẽ chẽ, nhưng quay đầu anh lại nuốt không trôi chuyện này. Hơn nữa anh vẫn còn nhớ rõ, anh hỏi Tây Tử chuyện đêm đó mấy lần, dáng vẻ cô né tránh, thậm chí không tiếc làm nũng để vờ trôi qua. Hiện tại nhớ lại, chắc chắn lúc đấy cô nhóc này chột dạ, nếu không, đêm đó sao có thể nhiệt tình hầu hạ anh đến mức sung sướng như vậy, mặc anh lăn qua lăn lại.

Hồ Quân càng nghĩ càng giận, Tây Tử là người thế nào? Đó là một cô nhóc thành thật thẳng thắn, nay vì tên Phạm Lý, vậy mà có thể dùng thủ đoạn để lừa anh. Cái này nói lên cái gì? Nói lên trong lòng cô vẫn còn tên nhóc kia, nói lên cô không thật sự cắt đứt quan hệ với tên nhóc đấy, không chừng còn đang nhớ nhung lắm......

Suy nghĩ trong đầu như một cây kim vừa nhỏ vừa dài, đâm thẳng vào tim anh, máu tươi chảy ròng, đau đớn khó nhịn, anh toàn tâm toàn ý yêu quý cô nhóc kia, hầu hạ, nghe theo, cưng chiều, cứ như cưới một vị tổ tong. Thứ khác anh có thể nhịn, chuyện này thì không được, trong lòng vợ phải có anh, tên nhóc Phạm Lý biến mẹ nó sang một bên.

Cơn tức giận và ngọn lửa trong lòng Hồ Quân không ngừng chuyển động, càng chuyển càng thấy bản thân thực mẹ nó nghẹn khuất, cô nhóc kia thì tốt quá rồi, được lắm, cô dám hôn tình nhân cũ sau lưng anh , còn làm gì ....tiếp đấy, anh không dám nghĩ nữa......

Xe lái vào chỗ dừng, Hồ Quân đẩy cửa xuống xe, Tây Tử ngồi bên trong không nhúc nhích, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Em phải đi làm nữa? Không thể chờ em tan tầm nói sau sao?”

Mặt Hồ Quân âm trầm, trả lời một cách bá đạo: “Không thể, chuyện gì cũng chờ được nhưng chuyện này anh chờ không được. Xuống xe, nếu em còn làm trái anh, anh ở đây nói luôn, người đến người đi thế này, anh không sao, em cũng đừng sợ mất mặt.”

Tây Tử trừng mắt nhìn anh, hồi lâu sau vẫn xuống xe, lướt qua Hồ Quân đi vào thang máy. Hồ Quân rất hiểu cô, Tây Tử là một cô gái truyền thống, hai vợ chồng cãi nhau sao có thể để người ngoài nhìn thấy.

Nói gì thì nói chuyện này cũng thật khó hiểu. Sáng sớm lúc Hồ Quân đưa cô đi làm vẫn tốt, trên mặt mừng rỡ như đóa hướng dương, còn hẹn buổi tối ra ngoài ăn lẩu, chỉ trong chốc lát sao lại thành như vậy .

Hồ Quân chống vào vách thang máy, thân mình kề gần cô, không nói gì, mặt sa sầm, môi mín thành một đường thẳng tắp, không hề tươi cười, thậm chí trong mắt còn ẩn chứa vẻ hung ác, đằng sau sự hung ác, có lẽ còn mang theo nghi ngờ và bi thương, rất phức tạp. Tây Tử ngẩng đầu, giật mình ngây người nhìn anh, đoán không ra người này trúng gió gì......

Mở cửa, Hồ Quân đi vào trước, Tây Tử theo phía sau. Hồ Quân đổi giày cởi áo khoác, xoay người theo thói quen ngồi xổm cúi người đổi giày cho vợ, đổi xong đã, bản thân cũng tức chính mình, bây giờ là lúc nào mà anh còn hầu hạ cô như vậy. Tức giận, đem giày của Tây Tử độc ác ném vào tủ giầy, xoay mặt đi vào, ngây thơ như một thằng nhóc đang giận dỗi.

Tây Tử không khỏi bật cười, chút cáu giận trong lòng cũng giảm hơn phân nửa, đi vào, thấy Hồ Quân ngồi trên sô pha phòng khách, mắt mở trừng trừng nhìn cô. Tây Tử ngồi đối diện anh, nghĩ đến lúc nên nói rồi đúng không!

Suy nghĩ vừa chuyển trong đầu cô, Hồ Quân đã mở miệng trước: “Anh hỏi em lại một lần, đêm mà em trở về sau khi huấn luyện đặc biệt tên nhóc họ Phạm tìm em làm gì?”

Tây Tử ngây ra một lúc mới nhớ tới chuyện đã bị cô cố ý bỏ qua này, lúc này được Hồ Quân nhắc, Tây Tử thật sự không nghĩ ra anh biết cái gì, dù anh đã biết, Tây Tử cũng thấy không có gì? Nói trắng ra, chẳng qua chỉ là Phạm Lý có chút khác thường, mà từ đêm đó, Tây Tử mới chính thức cảm giác được tầm quan trọng của Hồ Quân.

Sau này ngẫm lại, cho dù Phạm Lý bôi nhọ Hồ Quân một chút, cô cũng nghe không nổi, một khắc đấy một suy nghĩ hiện ra trong đầu cô, Hồ Quân là chồng cô, Phạm Lý không có tư cách nói này nói nọ về anh. Phân rõ khoảng cách trong ngoài rồi Tây Tử cũng hoảng hốt hiểu rõ lòng mình, còn có chút mơ hồ, tóm lại có hơi rối rắm.

Chuyện nhỏ không đáng rồi rắm vì người ngoài, hơn nữa lựa chọn xem nhẹ Phạm Lý, Hồ Quân lúc này lại nhắc tới chuyện này, Tây Tử theo bản năng né tránh, mặt nhăn nhíu mày: “Em không nói, không nhắc đến việc này nữa được không? Tại sao phải nói?”

Mặt Hồ Quân lại chìm chìm, nếu Tây Tử lúc này dứt khoát cùng anh kể rõ chuyện đêm đó, anh không chừng chỉ giận một chút rồi thôi, nhưng cô cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, khiến Hồ Quân càng cảm thấy cô và tên nhóc họ Phạm có gì đó?

Nghĩ đến đây, Hồ Quân đứng lên, từng bước lại gần, vươn tay nâng cằm Tây Tử: “Hai người đã làm gì? Tối lửa tắt đèn, cô nam quả nữ , nhất thời gợi lên tình cũ, làm chút chuyện hoan ái của nam nữ cũng......”

Hồ Quân chưa nói xong, Tây Tử giơ tay tát một cái, đánh vào mặt khiến Hồ Quân nghe rõ vô cùng, đánh xong, Tây Tử cũng hơi ngỡ ngàng, tay vẫn chưa thu lại, giơ tại chỗ.

Hồ Quân lại quệt mặt cười hai tiếng, hai tiếng này đầy tăm tối và âm trầm khiến Tây Tử cảm thấy ớn lạnh.”Sao nào? Bị anh nói trúng, thẹn quá hóa giận, lúc trước nó đá em, bây giờ em còn sáp lại nó, em không hiểu rõ đúng không? Em càng cố sáp lại, đàn ông càng thấy em đê tiện, làm miễn phí ai lại không làm, nó làm em rồi? Cảm giác thế nào, kỹ thuật của nó hay anh được hơn, là nó có thể thỏa mãn em hay là anh......”

Hồ Quân nói không suy nghĩ, ngọn lửa đố kị thiêu cháy trong lòng, có gì khó nghe đều nói tất, anh nói một tràng dài bẩn thỉu bậy bạ vô căn cứ, mới phát hiện Tây Tử không cãi lại câu nào, cứ thế không chớp mắt mà nhìn anh, kích động vươn tay đánh anh đã biến mất, trên mặt chỉ còn một sự thờ ơ mỏi mệt.

Trong lòng Hồ Quân nhói lên, có chút luống cuống, nhưng bảo anh chịu thua bây giờ, anh cũng không hài lòng, lời nói khó nghe đều nói cả rồi, không thể rút lại, trong lòng Hồ Quân thực sự hối hận, hối hận rồi, cũng không nói thêm gì, cứ như vậy nhìn cô.

Lặng im một lát, Tây Tử mới mở lời, giọng nói lạnh nhạt hờ hững:

“Anh nói xong rồi, em cũng nên nói chứ! Anh không tin em, từ đầu đến cuối, anh đã không tin em. Em cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải nói theo hướng ác ý, không có ý nghĩa. Đêm đó cảm xúc của Phạm Lý không khống chế được nên hôn em, em đẩy anh ta ra và cũng nói rõ ràng, gạt anh là vì sợ những hiểu lầm không cần thiết và phiền toái. Không ngờ trong lòng anh em là loại đàn bà bẩn thỉu và không có phẩm cách đến vậy. Tây Tử em đây có lẽ thứ gì cũng không có, nhưng vẫn không chấp nhận nỗi anh coi khinh như thế, bây giờ ngẫm lại, hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu đã là một trò đùa, lúc đó đã vậy bây giờ cũng thế, không bằng chúng ta chia tay trong vui vẻ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.