Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực

Chương 16




Studio trông thật đặc biệt, không giống như những studio khác mà giống như khu vườn Giang Nam xinh xắn tinh xảo. Dòng nước chảy hiền hòa, hành lang được làm bằng đá, hương ngó sen lan tỏa khắp nơi. Điều hiếm có nhất làchưa tới giữa hè, hoa sen đã nở rộ đầy hồ, quả thật đây chính là vùng sông nước thơ mộng quanh co uốn khúc, uyển chuyển động lòng người.

Đúng là một nơi đặc sắc, cũng phải vung rất nhiều tiền. Cho dù ở vùng ngoại ô, thì người bình thường chưa chắc có thể xây dựng một nơi như thế này, hơn nữa ông chủ của nơi này lại là người quen. Cũng thật trùng hợp, chính là cậu ấm Hổ Tử mà Tây Tử gặp hôm kiểm tra nồng độ cồn.

Hồ Quân cùng Tây Tử vừa bước vào, Hổ Tử đã chào đón nhiệt tình. Cậu quan sát Tây Tử từ trên xuống dưới, không khỏi ngạc nhiên: "Cô...cô là nữ cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn hôm đó....."

Hổ Tử không ngờ đến chuyện này. Người nào trong đại viện còn chưa biết chuyện cưới chui của Hồ Quân thì đều âm thầm kinh ngạc, sao lại kết hôn chóng vánh đến thế, ngay cả bức ảnh còn không có. Tháng trước còn gặp nhau mấy lần, lúc đó những cô em bên cạnh anh Quân chẳng cô nào giống cô nào, đều xinh đẹp cả.

Lần cuối cùng chính là nữ cảnh sát này đây, không ngờ đã tu thành chính quả rồi, rất sành sỏi, có điều hơi nhanh một chút, cứ như leo lên tên lửa vậy, vèo một cái đã kết hôn.

Tây Tử khẽ gật đầu với Hổ Tử, Hồ Quân vỗ vai cậu: "Cũng được đấy! Chỗ này của cậu cũng khá khẩm đấy chứ, trên đường tới đây anh còn tưởng mình vào nhầm công viên."

"Ha ha! Khiến anh Quân chê cười rồi, chỉ làm ăn vớ vẩn thôi, mấy đứa tụi em sao có thể sánh bằng các anh chứ. Chẳng có tài cán gì cả, lại không kiếm được nhiều tiền, nên chỉ có một chút sáng tạo nhỏ, để kiếm chút tiền tiêu mà thôi."

"Nơi này mà gọi là kiếm chút tiền, lòng tham của cậu em quá lớn rồi." Hồ Quân cười nói: "Đừng than nghèo với anh nữa. Chỉ dựa vào cái vườn này của cậu là đã có thể kiếm được cả đống tiền rồi. Chả trách thái hậu nhà anh không cho chụp ảnh ở chỗ khác, thì ra là do cậu em mở. Bỏ qua chuyện nhiều tiền ít tiền đi, cái chính là phải chụp cho vợ của anh thật xinh đẹp."

"Đúng vậy đúng vậy, như anh Quân nói."

Ông chủ Hổ Tử này vô cùng tôn trọng Hồ Quân, bảo người trang điểm tới, rồi dẫn Tây Tử và trang điểm, chọn trang phục. Bên này Hổ Tử đích thân giúp Hồ Quân thay quần áo và trang điểm. Xong xuôi, Hồ Quân ngồi nghỉ trên ghế sofa ở phòng nghỉ chờ Tây Tử. Chuyện trang điểm này, dù sao phụ nữ vẫn lâu la hơn đàn ông.

"Anh Quân uống trà đi. Anh nếm thử xem, mấy ngày trước, có người tặng cho ba em, nói là trà Chính Sơn chính hãng, anh hút thuốc đi......"

Ân cần mời thuốc và trà, Hồ Quân thì lại vô cùng thản nhiên. Hổ Tử châm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, tò mò kề tới hỏi chuyện: "Thế nào vậy anh? Cái đêm hôm đó, anh Quân liền rơi vào bẫy, anh thật biết cách nắm bắt xu hướng, kết hôn nhanh thật đó."

Hổ Tử thao thao bất tuyệt vài câu, lại phát hiện Hồ Quân chẳng có phản ứng gì, đăm chiêu nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Hổ Tử ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của anh, cũng có phần kinh ngạc. Theo lý mà nói, những người như các anh, tuy không thể nói là đã kinh qua ngàn vạn khóm hoa tươi đẹp, nhưng cũng phải chạm tay tới trăm hoa muôn sắc, còn kiểu gái đẹp nào chưa thấy chứ. Nói khó nghe thì, các chị em béo gầy cao thấp, quyến rũ xinh đẹp, chỉ cần cởi quần áo, lên giường, tắt đèn, thì cũng chỉ tưng ấy chuyện mà thôi.

Nên nói thế nào nhỉ, nhìn gái đẹp đến mức trơ rồi. Bình thường trên đường nếu nhìn thấy người đẹp lộ ngực lộ mông cũng không thèm liếc mắt nhìn, dù sao thì cũng qua cái độ tuổi không có tiền đồ vừa nhìn thấy đã thèm thuồng. Nhưng nữ cảnh sát trước mắt này thật sự khiến Hổ Tử cảm thấy xinh đẹp mười phân vẹn mười.

Người đẹp được chia thành rất nhiều loại, cô gái trước mắt này thuộc loại nhìn qua rất bình thường, nhưng một khi trang điểm lên lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đừng nói đến Hồ Quân, cậu cũng phải trợn tròn mắt mà nhìn.

Tây Tử mặc bộ lễ phục mang hơi hướng Trung Quốc, sa tanh màu trắng như ánh trăng bao lấy thân hình thon thả. Làn váy trắng dài tản ra dưới chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, trên làn váy và trước ngực còn thêu một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, trong sự tao nhã thanh lịch còn ẩn chứa vẻ giàu sang phú quý. Từ phòng thay đồ đi ra, cô khẽ xoay người, để lộ ra tấm lưng trắng như tuyết và xương bướm khiến người ta mơ màng, phía trên bờ vai có độ cong tuyệt đẹp......

Đột nhiên Hồ Quân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liếc mắt sang bên lại Hổ Tử nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt. Hồ Quân trầm mặt xuống, đứng lên, đi vài bước tới: "Mặc cái gì vậy? Thế này làm sao có thể gặp mọi người? Nhanh, vào thay bộ khác đi, cái này khó coi chết đi được."

Thợ trang điểm bên cạnh vội vàng giải thích: "Đây là kiểu mới của mùa này. Chiếc váy được may từ vải nguyệt hoa, mềm nhẹ, thoải mái như thể ánh trăng. Người bình thường mặc không thể tôn lên vẻ đẹp của nó, phu nhân có làn da trắng mịn, mặc chiếc váy này lên người, thêm bông hoa mẫu đơn được thêu thủ công trước ngực......"

Thợ trang điểm cứ thao thao bất tuyệt, còn chưa dứt lời đã bị Hồ Quân phất tay ngắt lời, bá đạo nói: "Vải nguyệt quang gì chứ, tôi nói khó coi là khó coi, thay bộ váy khác cho cô ấy đi.”

Tây Tử nhìn chằm chằm anh: "Trông đẹp thế mà, sao lại khó coi? Tôi thấy rất đẹp."

Hồ Quân vươn tay khoác lên lưng cô, tức giận nói: "Đẹp cái gì? Em mặc như vậy không bằng cởi truồng cho rồi."

Tây Tử lại nhìn anh chằm chằm, tên khốn này nói chuyện thật khó nghe, cô quay người lại nổi giận với thợ trang điểm phía sau mình: "Chọn cái này đi."

Lông mày Hồ Quân nhướng lên: "Em đang muốn chống đối tôi phải không? Em muốn bộ này thì hôm nay không chụp gì nữa."

"Không chụp thì thôi, tôi còn vui là đằng khác."

Tây Tử giơ tay lên kéo tóc giả xuống, quay người vào trong thay quần áo. Hổ Tử không khỏi sững sờ. Nào có cặp đôi nào thế này, chỉ vì bộ váy mà có thể cãi nhau. Vội chạy tới hoà giải:

"Chị dâu, chị dâu, anh Quân nói rất hợp lý, bộ này nhìn hơi lộ, eo cũng hơi rộng, em thấy không hợp lắm, chị nên đi thay bộ khác đi, thay bộ khác......"

Vừa nói, vừa ra hiệu cho thợ trang điểm, thợ trang điểm hiểu ý, liền vào khuyên Tây Tử vào phòng thay đồ. Hổ Tử kéo Hồ Quân ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Hồ Quân lại bắt đầu giận chó đánh mèo, trợn mắt nhìn Hổ Tử: "Đây là thể loại studio gì vậy, cứ như kỹ viện. Cậu xem váy viếc gì mà như thế, phía sau lộ hết ra ngoài, chẳng khác nào mặc yếm cả."

"Pffff......"

Hồ Tử đang uống trà liền phun hết ra ngoài: "Anh Quân, em nói thật nha! Bộ chị dâu vừa mới mặc đẹp lắm mà. Như vậy có coi là gì, trong quán bar lần trước, không phải cô gái bên cạnh anh mặc bộ đồ xuyên thấu, ánh đèn chiếu qua, chẳng khác nào cởi truồng hay sao? Em có thấy anh nổi giận như vậy đâu."

"Nói nhảm, cậu thiếu đòn phải không? Hai chuyện này giống nhau sao, con mẹ nó đây là vợ anh, có giấy đăng ký kết hôn rõ ràng, tên còn nằm trong sổ hộ khẩu đó."

Hổ Tử trợn mắt: “Vâng, vâng, coi như em sai rồi, anh đừng nổi giận với em."

Hồ Tử không hiểu, Diệp Trì Tả Hoành hồi trước cũng y chang như vậy, chẳng có gì mởi mẻ cả. Mấy ông anh này đều xem vợ như bảo bối.

Lúc sau, do sự can thiệp của Hồ Quân, Tây Tử đã mặc bộ váy vô cùng kín đáo. Đừng nói là lưng, ngay cả cổ cũng không lộ bao nhiêu. Lúc hai người chụp hình còn kỳ cục hơn nữa. Hồ Quân sầm mặt, Tây Tử cũng chẳng thèm nở một nụ cười, khó khăn lắm mới chụp xong. Hổ Tử tiễn hai pho tượng phật này ra ngoài, mệt như chó chết, thiếu chút nữa lăn ra ngất luôn.

Hai người này bị sao thế không biết, không gần gũi thì thôi, lại còn cứ như oan gia vậy trời, nhìn thấy nhau là ngứa mắt. Nhưng vợ để lộ chút da mà ông anh này đã không chấp nhận được, thật sự không thể đoán nổi.

Tây Tử và Hồ Quân lên xe, dọc theo đường đi hai người không nói chuyện với nhau một lời nào. Thật ra Hồ Quân có hơi hối hận về chuyện lúc nãy, nhớ lại, hình như mình nói không dễ nghe cho lắm. Cô bé này lúc nào cũng làm căng với anh, bình thường anh đều nhún nhường, lần này chắc anh cũng phải hạ mình tiếp, nếu không mang bộ mặt này về nhà, nhất định sẽ khiến hai ông bà ở nhà nhìn ra đầu mối.

Hồ Quân thầm hạ quyết tâm, thấy sắp về đến đại viện, liền quay tay lái quẹo vào ngõ hẻm đầu tiên. Ban đầu là sân viện gia đình thuộc quân khu, bây giờ phá bỏ theo quy hoạch, các hộ gia đình phải rời đi, nên có vẻ heo hút.

Hồ Quân lái xe đi dọc theo con đường này cũng không nói một tiếng nào. Đột nhiên anh lại quẹo vào chỗ này, Tây Tử sinh lòng cảnh giác. Hồ Quân vừa tắt máy, cô đã chuẩn bị tư thế phòng bị: "Anh định làm gì?"

Với bộ dáng kia của cô, nếu Hồ Quân có ý đồ làm việc xấuthì anh cũng chẳng xơ múi được gì. Thấy cô làm bộ như đối phó với dê xồm, Hồ Quân dở khóc dở cười.

"Vợ à, yên tâm đi! Anh muốn làm gì em thì cũng không thể chọn chỗ này được. Dù sao hai ta cũng là vợ chồng rồi, cũng không cần thiết phải như vậy."

"Anh đừng có mà ngụy biện, không có chuyện gì thì anh tự dưng lái xe tới đây làm gì?"

Hồ Quân nhìn cô cười, chỉ kính chiếu hậu: "Em tự nhìn lại mặt mình xem, cứ như có ai nợ em tám trăm xâu tiền vậy. Em mà mang bộ mặt này về nhà, mẹ anh không ngốc, nhất định thấy kỳ lạ, đến lúc đó có phải là tốn công vô ích hay không?"

Tây Tử ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt có hơi khó coi, quay sang nhìn Hồ Quân: "Không phải chính anh nói những lời khó nghe vô lại sao? Tôi có đến nỗi vậy không?"

“Vợ ơi anh sai rồi, anh nhận sai như vậy vẫn không được sao? Anh hạ lưu, lời nói khó nghe, về sau anh sẽ thay đổi......"

Dáng vẻ khúm núm, tạm nhân nhượng này lại khiến Tây Tử cảm thấy ngượng ngùng. Khinh bỉ liếc nhìn anh ta, bản thân cũng không khỏi cười hì hì một tiếng.

Lúc này Hồ Quân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi chột dạ mà nhìn trước ngó sau. Dáng vẻ khúm núm vừa nãy mà để người khác nhìn thấy, thanh danh một đời của anh bị phá hủy hoàn toàn.

Bây giờ Hồ Quân không cảm thấy gì, cũng không hiểu, chuyện hạ mình này có lần một thì sẽ có lần hai, có hai thì sẽ có ba bốn năm sáu. Sau lần thứ ba bốn năm sáu, đời này anh còn muốn vùng lên, nhất định vô cùng khó khăn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.