Tình Yêu Hoàng Gia

Chương 29




Thiếu Quân không dám xác định nhìn trái ngó phải, lại lui về phía sau từng bước, ngẩng đầu nhìn cẩn thận ba tầng lầu này, rốt cuộc xác định đây chính là nơi hắn đã đầu tư biết bao công sức.

“Sao lại…” Vị Thiếu Quân cảm thấy cổ họng đau nhức, nói ra hai chữ liền không mở miệng nữa, không kịp chờ gia đình trần thuật lại, lao vào trong cửa hàng.

Không có! Gì cũng không có!

Vị Thiếu Quân phát điên chạy khắp ba dãy tầng lầu, mỗi một tầng đều sạch sẽ ngay cả một hạt bụi cũng không có, không có trưởng quầy, không có nhiều bảo vật, không có đồ cổ… Ngay cả vài tiểu nhị sáng nay vừa mướn được cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Vị Thiếu Quân hoài nghi ai cùng hắn chơi trò đùa ác ý, vẫn là ai đã làm ra thủ thuật che mắt này? Nơi này mỗi một bài trí, mỗi cách trưng bày, đã sớm rành mạch in sâu trong đầu Vị Thiếu Quân, ngay cả khi nhắm mắt lại hắn cũng có đi qua dễ dàng, nhưng hiện tại, gì cũng không có.

Vị Thiếu Quân mờ mịt ra khỏi Tri Âm Thưởng, đối mặt với mọi người đang vây quanh mình nghị luận, không biết ngây ngốc bao lâu mới tìm lại được thần trí của mình, “Vệ… Vệ Vô Hạ… Vệ Vô Hạ đâu?”

Gia đinh vội tiến tới la lên: “Không tìm thấy Vệ công tử.”

“Đi…” Vị Thiếu Quân khó khăn lắm mới từ trong cổ họng nói ra một âm thanh, “Đi tới hẻm Nam Linh, nhị trưởng quầy ở nơi đó.”

Một gia đinh vội chạy đi, Vị Thiếu Quân lại nhìn về phía người còn lại, “Ngươi đi tới nhà Tường thúc… hẻm Vĩnh, Vĩnh Cố.”

Gia đinh ứng thanh, Vị Thiếu Quân lại bảo hắn đứng lại, muốn nói gì đó, nhưng lực chú ý lại không thể tập trung, một lúc lâu sau mới đem lời muốn nói nói ra khỏi miệng, “Trong nhà không thấy thì đến đường lớn Tử Ngọ tìm Kim khoác lác xem, chắt tử của hắn ở đâu.”

Gia đinh liên tục đáp lời, chạy nhanh tách khỏi đám người, Vị Thiếu Huyên, đám người phương Tiểu Đại ngồi cùng xe với Vị Thiếu Quân, lại nhân nhiều người xuống xe chạy đến, thấy cảnh tượng như vậy đều sửng sốt, Phương Tiểu Đại đi một vòng trong nhà, thằm dò đi ra nói: “Là vậy sao? Chuyển nhà? Hay là… ngôi nhà này vốn là đồ cổ a?”

Vị Thiếu Huyên tìm kiếm trong phòng vài lần, sắc mặt so với Vị Thiếu Huyên càng kém. “Đồ cổ đâu… Vệ, Vệ công tử đâu… đâu…”

Tiêu điểm hai mắt Vị Thiếu Quân tụ lại một chỗ, thấy rõ Vị Thiếu Huyên, đột nhiên giống như bị điện giật nhảy dựng lên, hung hăng nắm lấy cổ áo Vị Thiếu Huyên. “Rốt cuộc sao lại thế này! Đây là kinh hỉ mà huynh nói sao?”

Trên mặt Vị Thiếu Huyên không thấy chút huyết sắc, đôi môi khẽ run lên, chỉ biết lắc đầu.

“Mau nói! Sao lại thế này!” Vị Thiếu Quân mờ mịt đem Vị Thiếu Huyên trở thành phao cứu sinh, gắt gao cằm lấy, thẳng đến khi ngón tay bị một người gỡ ra, trước mắt Vị Thiếu Quân mới dần trở nên rõ ràng.

“Nhị ca!”

“Thiếu Dương.” Vị Thiếu Quân dường như dùng hết sức lực để nói ra hai chữ này, sau đó không hề mở miệng, ngã ngồi trên thềm đá, lẳng lặng chờ đợi gì đó.

Hách Liên Dung hao hết sức lực mới chen được vào bên trong đám người. Nàng cùng nữ quyến Vị gia đứng bên ngoài đám người đợi thật lâu cũng không nghe thấy thanh âm tấu nhạc chúc mừng gì, lại thấy hai gia đinh mang theo vẻ mặt hoảng hốt chạy ra ngoài, trong lòng nghi hoặc, lúc này mới tiến vào tìm hiểu.

“Rốt cuộc… làm sao vậy?”

Tình cảnh trước mắt là thứ mà Hách Liên Dung vĩnh viễn không mong muốn, đi tới bên người Vị Thiếu Quân hỏi, Vị Thiếu Quân nhưng không có được một câu trả lời thuyết phục, vẫn ngồi im không nhúc nhích, một lần ngồi xuống này kéo dài cả ngày.

Tất cả mọi người trong Vị gia đã nhận ra sự bất thường, được Hách Liên Dung khuyên đi tới trà lâu ngồi trước, xua tan đám người, lại muốn giúp đỡ dìu Vị Thiếu Quân đi vào trong Tri Âm Thưởng. Vị Thiếu Quân lại giống như khối đá, vẫn như cũ không nhúc nhích, thẳng đến khi một gia đinh chạy về, hắn mới “đằng” một tiếng nhảy lên, nhanh chóng nắm tay tay gia đinh kia, “Thế nào?”

“Không tìm được Tường thúc, nơi đó bây giờ là một tòa nhà bỏ không, Kim khoác lác cũng đi, lão bản nói chắt tử Tường thúc hôm qua vội về nhà chịu tang, không biết bao giờ mới trở lại.”

“Nhị thiếu, nhị thiếu gia!” Gia đinh khác lúc này chạy trở về, “Trong nhà nhị chưởng quầy không có ai, hàng xóm nói đêm qua nghe thấy tiếng động, giống như chuyển nhà.”

Đây là trùng hợp sao? Chỉ sợ không ai tin tưởng.

“Là Vệ Vô Hạ.” Vị thiếu rốt cuộc chặt đứt tia hy vọng cuối cùng, lý trí cũng dần dần quay về, người có thể khiến cho nhị trưởng quầy, Tường thúc cùng Tri Âm Thưởng trong một đêm biến mất, ngoại trừ Vệ Vô Hạ thì hắn không còn nghĩ đến ai khác, nhưng là hắn nghĩ không ra… “Hắn sao lại làm như vậy?”

“Vì…” Vị Thiếu Huyên vẫn xụi lơ trên mặt đất giống như đã chết, sắc mặt xanh mét mấp máy môi, cố gắng để mình phát ra âm thanh, “Vì… Vị Tất Tri…”

Vị Thiếu Quân lắc đầu, “Hắn mất nhiều tinh lực như vậy, sao lại chỉ vì một nơi như Vị Tất Tri.”

Vị Thiếu Dương nói tiếp: “Hơn nữa mấy thứ kia cho dù có mất hết, cũng chỉ là chút tổn thất nhỏ, không đủ tổn hại đến nguyên khí Vị Tất Tri.”

“Hắn là vì… toàn bộ Vị Tất Tri!” Suy nghĩ Vị Thiếu Huyên chưa từng rõ ràng như vậy, đứng lên, một màn Vệ Vô Hạ cùng hắn tiếp xúc tựa như tơ, khéo léo đan xen tạo thành một bức họa xoay tròn, “Đêm qua, sau khi Thiếu Quân mang theo người tới hỗ trợ lấy đồ cổ, Vệ Vô Hạ tới tìm ta, hỏi ta có muốn cấp Thiếu Quân một chút kinh hỉ…”

“… Lầu ba Tri Âm Thưởng là nơi Vị huynh có khát kháo phát triển, nếu ngày mai Vị huynh nhìn thấy lầu ba được lấp đầy bằng tinh phẩm, nói không chừng vui quá mà khóc.”

Vị Thiếu Huyên vội vàng truy vấn, “Làm thế nào có thể khiến lầu ba Tri Âm Thưởng tràn ngập tinh phẩm?”

Vệ Vô Hạ cười chỉ chỉ bên hông Vị Thiếu Huyên, “Đại ca nghĩ sao?”

“Như vậy sao được!” Vị Thiếu Huyên không chút suy nghĩ, “Thiếu Dương cho mượn mấy món đó đã là hết lòng, đệ ấy không mở miệng, ta sao có thể tự ý lấy đồ trong khố ra?”

Vệ Vô Hạ cười lắc đầu, “Nếu Thiếu Dương trước đó đã đáp ứng, sao có thể gọi là kinh hỉ? Huống hồ cùng với đồ cổ lúc trước giống nhau, chỉ mượn một ngày, ngày mai sau khi khai trương, liền trả lại.”

“Này… vẫn không được.” Vị Thiếu Huyên sờ sờ chìa khóa bên hông, “Ngươi cũng thấy rồi đó, trong khố phòng có ba chìa khóa, nếu có thể tập hợp đủ ba chìa khóa thì mới có thể mở ra.”

Vị Thiếu Huyên còn chưa nói xong, Vệ Vô Hạ đã từ trong tay áo lấy ra hai chìa khóa khác, lắc lắc trước mặt hắn, “Hai ngươi khác chính đã thực nguyện ý tạo cho Vị huynh kinh hỉ đâu, chỉ là bọn họ sợ bị Thiếu Dương trách cứ, đã rời đi trước, đem quyền quyết định giao lại cho đại ca, đến lúc đó nếu như bị phạt, tất nhiên ba người sẽ cùng chịu.”

Nhìn đến hai chiếc chìa khóa kia, tâm Vị Thiếu Huyên trở nên thả lỏng. Từ nhỏ đến lớn, hắn trong nhà là kể khốc nhất khờ nhất, mà Vị Thiếu Quân lại là kẻ trong nhà khó kiềm chế nhất, hai người có tính cách trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy, rất ít người có thể tin tưởng bọn hắn có thể hòa hợp với nhau, mà thực tế, bọn họ không chỉ hòa hợp, Vị Thiếu Quân còn là đối tượng duy nhất mà Vị Thiếu Huyên có thể rãi bày hết tâm sự.

“Đương nhiên, được hay không vẫn do đại ca quyết định,” Vệ Vô Hạ đem chìa khóa đưa tới trước mắt Vị Thiếu Huyên, thoải mái nói: “Tại hạ chỉ cảm thấy được giữa hai người kết giao với nhau không thể chỉ có một người trả giá, tại hạ nghe nói Vị huynh gần đây vì gia sự của đại ca mà hao tổn không ít công sức, thế nào? Quan hệ giữa đại ca cùng đại tẩu có chuyển biến tốt đẹp?”

Đúng vì những lời này khiến cho Vị Thiếu Huyên hạ quyết tâm, cho dù mai này bị Thiếu Dương trách mắng thì tâm tình cũng vẫn tốt, mở ra đại môn khố phòng Vị Tất Tri.

Nghe đến đó, mặt Vị Thiếu Dương nháy mắt trắng bệch, xoay người xông ra ngoài, thân thể Vị Thiếu Quân giật giật, lại không hề đứng lên, suy sụp nhìn Vị Thiếu Huyên, “Vệ Vô Hạ có bản lĩnh như vậy, ba xạo vài câu đã khiến cho huynh đem toàn bộ Vị gia giao ra ngoài?”

“Hắn… từ lúc tiến vào ở trong nhà, hắn vẫn luôn giúp đỡ nhà mẹ đẻ đại tẩu đệ, tuy rằng hắn vẫn không để Thục Cần nói cho ta biết… Nhưng ta hiện tại mới hiểu được, hắn từ lúc đó đã muốn tiếp cận ta…”

“Thật sự thua…” Vị Thiếu Quân thống khổ nhắm mắt, lại mở mắt ra, trong mắt tràn ngập mờ mịt cùng bụi bại, không có lối thoát. (bụi bại: bụi bại trận.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.