Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 8




“Mẹ nó, đây rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà?”

Bọn họ bị vứt vào một căn nhà hoang, bị mặc kệ dưới đất. Trong phòng có sẵn năm người, thêm bốn người đã bắt cóc họ thì tất cả là chín. Triệu Tĩnh Vũ trong đầu nhanh chóng tính kế chạy trốn- có bốn người mang súng, ngoài ra có một người ngồi trên ghế, nhìn qua thì biết đó là cầm đầu nhóm cướp. Hắn tuy không để lộ súng, nhưng vũ khí phòng thân chắc chắn không ít, tạm thời coi như có năm người có súng. Bốn người còn lại, không hẳn không có. Cửa sổ phòng này đều bị đóng kín, khắp nơi phủ mạng nhện, xem ra đã phủ bụi lâu rồi. Có lẽ nếu trốn thì khả năng chạy được tới nơi an toàn rất thấp.

“Hắn chính là Triệu Tĩnh Vũ?” Người trên ghế đứng lên, đi đến chỗ Triệu Tĩnh Vũ.

Triệu Tĩnh Vũ lúc này quỳ rạp trên đất. Cho đến khi hai mũi giày da ở trước mắt, anh ta mới nhìn lên.

“Đúng, chính hắn.”

Giọng này hình như có chút quen quen, nhưng anh ta nghĩ mãi không ra đã nghe ở đâu. Anh ta không làm gì, chỉ chờ đợi hành động của đám cướp.

“Khốn, lập tức gọi đến nhà nó, kêu cha nó đưa ra năm trăm vạn, nói cho ông ta biết, không được báo cảnh sát, nếu không tao giết cả con dâu lão!”

Một đôi giày da bỏ đi, chủ nhân đôi còn lại không rời khỏi, mà chậm rãi ngồi xuống.

“Mày cuối cùng cũng bị báo ứng, Triệu Tĩnh Vũ.”

Cằm anh ta bị nâng lên, bị bắt đối diện với một đôi mắt gian xảo. Chủ nhân đôi mắt ấy có một khuôn mặt hõm sâu cùng cái đầu rối tung như rơm, tuy bộ dạng tiều tuỵ nhưng Triệu Tĩnh Vũ vẫn nhận ra hắn.

“Là ông.” Anh ta thấp giọng.

“Đúng, là tao.” Người kia bật cười, tiếng cười ngập tràn oán hận, rồi nghiến răng gằn từng tiếng: “Mày làm hại nửa đời còn lại của tao, tao không thể để mày chết tử tế được! Mày cho mày là ai mà không ai dám động? Hừ, tao nói cho mày biết, đám người nhà họ Triệu không thể ngờ là thằng cháu của mình kiểu gì cũng phải chết. Mày hại tao tan nhà nát cửa, vợ tao ôm con bỏ đi… Còn vợ mày? Ha ha…” Hắn đột nhiên đứng lên, một bước đến đạp lên bụng Trình Gia Nhạc. “Sẽ giết cô ta, loại như mày mà muốn có vợ con sao?”

Triệu Tĩnh Vũ mắt thấy Trình Gia Nhạc bị đạp đến hôn mê, nhưng anh ta không có cách gì. Từ lúc vào gian phòng này, anh ta đã bị trói chặt, đến cả việc cử động một chút cũng cần rất nhiều sức lực. Anh ta chỉ có thể cầu xin trời phù hộ Trình Gia Nhạc, bởi ngay cả việc đơn giản là trừng mắt với tên kia cũng làm không được.

“Đau lòng sao?” Tên đó lại ngồi xuống. “Nếu không phải mày lúc đó tuyệt đường của tao, hôm nay mày sẽ không phải thế này. Nói thế để mày đừng quá tự cao!”

Triệu Tĩnh Vũ nhắm mắt, không muốn quan tâm đến hắn! Anh ta từ tận đáy lòng nói với mình, không được để hắn khiêu khích, Gia Nhạc sẽ bị thương, phải yên lặng, yên lặng!

Người kia có lẽ thấy Triệu Tĩnh Vũ không hứng thú, nên chuyển qua Trình Gia Nhạc.

Triệu Tĩnh Vũ sợ đến mất hết dũng khí, cơ thể Trình Gia Nhạc tuyệt đối không chịu nổi giày vò, làm vậy cậu ta chỉ có đường chết thôi! “Sử Siêu, mày là thằng khốn! Vợ con mày bỏ đi là đúng, bọn họ theo mày chỉ có hỏng cả đời!”

Quả nhiên Sử Siêu hai mắt đỏ ngầu hướng qua anh ta, sau đó bị đạp mấy cái. Bên trong bị đảo lộn, anh ta nghĩ thầm, nên cố gắng giữ cho quả tim thôi.

Tiếp theo, chỉ  sợ là gian khổ mới bắt đầu.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.