Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 29




Nhìn thấy cô thực sự đi ngủ sớm, trong mắt bà Lục thoáng có vẻ hài lòng, kéo cái ghế ngồi trước giường của Bách Hợp nhìn cô chằm chằm:

“Chị con gọi điện cho mẹ, nói gần đây con có chút cổ quái. Con trách mẹ quá mức lơ là con sao?” Bộ dạng bà Lục giống như thật sự quan tâm cô, trong lòng cô biết, đây chẳng qua chỉ là bà sợ đứa con gái bù nhìn bị ông bà nắm trong lòng bàn tay sẽ sinh ra ý định phản kháng mà thôi, vì vậy cũng coi như là trở về kiểm tra, nếu không thì đối với tình yêu của vợ chồng nhà họ Lục đối với Lục Chấn Đào thì bà tuyệt đối không thể để con trai đang bị bệnh để về nhà, bà không nỡ làm vậy.

“Chị bảo con cổ quái chỉ là vì con không nấu cơm cho chị ấy ăn sao?” Bách Hợp cũng không phải là Lục Bách Hợp, người bị bà Lục nuôi dạy thành một kẻ ngu, đơn thuần, trong suốt. Lục Thiên Hợp muốn hãm hại cô cũng phải xem cô có nguyện ý hay không. Cô biết mẹ Lục cũng lơ là Lục Thiên Hợp vì vậy cố ý nói: “Con muốn ăn đồ ăn có thể bổ sung tốt cho cơ thể, thức ăn bên ngoài cho quá nhiều gia vị nên con đoán sau khi ăn sẽ có ảnh hưởng tới thân thể. Con chỉ muốn dùng nhiều thời gian để ngủ, chăm sóc tốt cho thân thể của con mà không định làm thêm cơm cho chị mà thôi. Nếu quả thật chị muốn phải về nhà ăn cơm thì mẹ có thể nấu cho chị ấy mà. Chẳng lẽ con đã làm sai sao?”

Bà Lục vừa nghe con gái nói rằng làm những điều này vì để thân thể khỏe hơn thì trong bụng không khỏi hết sức hài lòng. Bà để ý nhất là con trai, nào có thời gian để nấu cơm cho Lục Thiên Hợp? Trong lòng bà có chút không nhịn được nhưng cũng không dám hoàn toàn tin lời Bách Hợp, dù sao tính cách đứa con gái lớn tự do phóng khoáng bà cũng nhìn thấy: “Con nói thật sao? Con không trách cha mẹ ép con cứu anh trai con sao?”

“Anh cả dù sao cũng là anh trai của con.” Bách Hợp nói xong lời này thấy bà Lục nhíu lại chân mày, ánh mắt hoài nghi thì lại nói tiếp giống như là trút hết nỗi lòng vậy: “Huống hồ con cũng đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói nếu như con không chăm sóc tốt cho thân thể mình thì không chỉ sau này rút tủy xương ra cũng không cứu được anh trai mà chính thân thể của con cũng sẽ bị lưu lại vấn đề nghiêm trọng, con vẫn còn muốn sống tiếp mà mẹ.”

Cô không phải chỉ một lòng nói là vì phải cứu Lục Chấn Đào, ngược lại nói là mình muốn sống tiếp khiến cho bà Lục tin tưởng không ít, hoài nghi con gái cũng biến mất nhiều.

Cứ như vậy mà tiêu tan hoài nghi khiến bà Lục không khỏi cười thầm là mình đã nghĩ quá nhiều. Dẫu sao con gái cũng chỉ mới bảy tuổi mà thôi, nó có khôn khéo như thế nào, có thông minh đi nữa, có thể nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì thì cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng bà Lục mắng Lục Thiên Hợp mấy câu, phỏng đoán là có thể cô thấy Bách Hợp được coi trọng cho nên ghen, không khỏi cười lạnh hai tiếng:

“Mẹ biết con là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng con nên biết rằng cho dù là vì anh trai con hay là vì chính con thì con cũng vẫn phải uống thuốc đều đặn, nếu không anh trai con có vấn đề gì thì con chuẩn bị tinh thần mang mạng của mình đi bồi đi.” Mặc dù trong lòng đã xác định con gái ngoan ngoãn, nghe lời nhưng bà Lục vẫn sợ cô phản nghịch nên lại uy hiếp cô vài câu. Thấy Bách Hợp trầm mặc không lên tiếng mời hài lòng sờ đầu cô một cái: “Hãy chăm sóc thật tốt cho thân thể của mình, không nên để cho mẹ và cha con lo lắng. Những gì chị con nói thì con không cần để ý, nếu như sau này nó lại làm như vậy thì hãy dứt khoát bảo nó tự đi mời người giúp việc. Ngoài ra sau này mỗi tháng mẹ cho con thêm năm ngàn, muốn ăn cái gì thì mua cái đó, không cần thay mẹ và cha con tiết kiệm. Chỉ cần con có thể chăm sóc tốt cho cơ thể mình thì mẹ đã vui lắm rồi.”

Trong mắt bà lộ ra vẻ dường như đang nhìn một con lợn con vậy, giống như là đến khi Bách Hợp được nuôi mập một chút là có thể giết thịt ăn vậy. Bên trong lời nói một chút quan tâm cũng không có, chỉ có lo âu vô tận thay cho con trai mà thôi.

Bách Hợp gật đầu một cái. Bà Lục trở về lần này là để xem xem cô có nghe lời hay không và nhân tiện cũng cảnh cáo cô, thấy Bách Hợp vẫn còn biết điều lại đi kiểm tra thuốc trong phòng cô thấy chai thuốc đã trống hơn nửa lại đi nhà vệ sinh kiểm tra một chút, lúc này mời hài lòng rời đi. Bà đã tìm người nhìn chằm chằm mọi việc trong nhà, nếu như Bách Hợp không uống thuốc hoặc muốn đổ thuốc vào nhà vệ sinh thì đều có người nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này, thấy cô nghe lời thì bà Lục đã yên tâm không ít, lúc này mới vội vàng chạy tới bệnh viện.

Thời gian sáu năm cứ như vậy thoáng một cái đã trôi qua. Bách Hợp vào một buổi sáng sớm bốn năm trước phát hiện ra có người ở trong bóng tối theo dõi chuyện của mình, chính vì vậy cô cũng không luyện cổ thuật Nam Vực. Dù sao, nếu muốn tìm rắn độc, côn trùng vẫn dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi. Ngược lại, cô đã đem mấy loại nội công tâm pháp cùng luyện. Cô bây giờ hoàn toàn khác sáu năm trước. Mặc dù bởi vì thân thể ban đầu đã trải qua hai lần rút tủy xương khiến cho tạo thành tổn thương nên không thể giống như lúc là Diệt Tuyệt sử dụng thời gian năm năm có thể khiến công phu đại thành nhưng coi như là ban đầu ở trong chốn giang hồ Ỷ Thiên Đồ Long thì cô cũng có thể coi là cao thủ đứng đầu, cùng với võ công ban đầu của Diệt Tuyệt cũng như nhau, chẳng thể phân biệt được. Chẳng qua là càng về sau cô luyện tập xong Cửu Dương Chân Kinh nên càng sâu không lường được mà thôi.

Mà giờ đã đến năm cô mười ba tuổi, đúng lúc Lục Chấn Đào do bệnh về máu mà dẫn tới thận bị suy kiệt, phải tiến hành phẫu thuật thay thận.

Lục Chấn Đào tuổi tác càng cao thì thân thể lại càng kém. Một năm gần đây, hắn cũng lấy bệnh viện là nhà, không thể xuất viện do đó vợ chồng nhà họ Lục cũng gần như quên hết hai cô con gái. Nếu như không phải mỗi ngày khi thấy con trai liền sẽ nghĩ tới Bách Hợp, cái kho chứa tạng hiến tặng di động mới nghĩ tới đứa con gái còn lại thì có lẽ hai vợ chồng họ cũng sớm không thể biết được con gái lớn lên trông như thế nào.

Đã xác định không ở lại nhà họ Lục, những năm qua vợ chồng Nhà họ Lục cho tiền cô không tiêu hết đều cất để dành. Nếu như không phải bởi vì ông bà Lục cho người theo dõi cô, sợ cô không trung thực thì sợ rằng Bách Hợp cũng đã sớm bắt tay vào việc buôn bán nhỏ rồi. Nhưng bây giờ số tiền để dành trong tay cô đã được khoảng mười lăm vạn rồi, số tiền này mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để thuê một căn hộ hoặc là mua một căn hộ cũ rồi tiến hành sửa chữa, tân trang lại. Mặc dù không thể nào so sánh với tiểu khu nhà họ Lục hiện nay nhưng ít nhất nếu có nhà của riêng mình thì sẽ không có ai chăm chăm lấy đồ của cô.

Sự tình phát triển giống như trong nội dung câu chuyện vậy, lúc Lục Chấn Đào sinh nhật tròn hai mươi bốn tuổi thì trở về nhà. Hắn không muốn hàng năm đều trôi qua trong bệnh viện nên khi sinh nhật liền nêu ra yêu cầu với vợ chồng nhà họ Lục, muốn trải qua sinh nhật bên cạnh hai người em gái. Đối với yêu cầu của con trai, vợ chồng nhà họ Lục đương nhiên sẽ không cự tuyệt vì vậy bây giờ vợ chồng hai người thu dọn đồ đạc về nhà, cũng gọi điện trước yêu cầu hai chị em ngày hôm nay nghỉ học ở nhà chào đón Lục Chấn Đào trở về, muốn cho trong lòng cậu được vui vẻ.

Trên mặt Lục Thiên Hợp đầy sự khó chịu. Mặc dù dung mạo, dáng dấp cô không được như u cốc thanh lan giống Bách Hợp nhưng cũng có thể nói là xinh đẹp động lòng người, hơn nữa thành tích học tập rất tốt, hiện nay đã là học sinh của trường sơ trung trọng điểm, trở thành người làm mưa làm gió nên cô thật sự không muốn xin nghỉ. Huống hồ cô đã có hẹn với người khác rồi, người anh trai một năm không thấy được vài lần, cha mẹ coi thường mình sao có thể lôi cuốn cô được bằng người khác được? Vì vậy khi chị em hai người vừa ra đến cửa sau khi  nhận được điện thoại của ông bà Lục thì Lục Thiên Hợp cũng chỉ mỉm cười với Bách Hợp:

“Bách Hợp, em nói với cha mẹ một tiếng rằng trường học của chị có việc…” Cô ta muốn đẩy chuyện tới trên đầu mình nhưng cũng phải xem mình có nguyện ý đáp ứng hay không đã. Mặc dù chỉ số thông minh của Bách Hợp có thấp một chút nhưng điều này cũng không phải rằng cô là một kẻ ngu ngốc thực sự. Lục Thiên Hợp không ở nhà, lát nữa cô ra ngoài, ông bà Lục vừa trở lại đã thấy nếu là để cho con trai bảo bối của họ, cho dù có thể Lục Thiên Hợp sau này sẽ gặp phải trách cứ nhưng người truyền lời thay như cô nhất định sẽ phải chịu xui xẻo trước.

Mặc dù hiện nay Bách Hợp không sợ ông bà Lục nữa nhưng cũng không cam lòng bị Lục Thiên Hợp tính toán như vậy, vì vậy nghe được lời này của cô liền cười khẽ một tiếng: “Không bằng em nói trường em có chuyện, chị thay em chuyển lời thì thế nào?”

Điều kiện như vậy Lục Thiên Hợp dĩ nhiên là không chịu đáp ứng. Cô hơi hận khi nhìn em gái từ nhỏ đã bị cha mẹ nhìn trúng: “Bách Hợp, chẳng qua là một chuyện nhỏ, tại sao em không chịu giúp chị một tay? Giờ ở trường chị đã là người của hội học sinh, em có biết một ngày chị bận rộn như thế nào không?”

Bách Hợp lắc đầu một cái. Cô không biết một ngày Lục Thiên Hợp có bao nhiêu bận bịu nhưng điều này cũng không liên quan tới cô. Mặc dù bình thường đi học cô cũng coi như là cố gắng nhưng không biết có phải chỉ số thông minh quyết định kết quả hay không mà thành tích của cô ở trường học cũng không được tốt, chẳng qua chỉ là không kém mà thôi. Bởi vì vậy nên Lục Thiên Hợp ở trước mặt cô giống như luôn có một cảm giác ưu viêt vậy. Nguyên chủ đối với người chị này thật ra thì cũng luôn muốn gần gũi nhưng sau khi bị cô đoạt đi người yêu duy nhất thì liền có một loại hời hợt không thể nói rõ. Mặc dù nguyên chủ còn không đến mức hận cô ta nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ đến việc thân cận.

Sau khi tiến vào nhiệm vụ, bởi vì Lục Thiên Hợp đã từng có vài lần cố ý lấy lòng đều bị Bách Hợp ngăn cản, lại bởi vì lý do ban đầu Bách Hợp không chịu nấu cơm cho Lục Thiên Hợp nên quan hệ của hai chị em nhanh chóng trở nên ác liệt. Hiện nay cho dù cùng sống dưới một mái nhà nhưng dường như hai người cũng rất ít nói chuyện với nhau.

Lần này Lục Chấn Đào yêu cầu trở về nhà, cũng không biết là ăn phải cái gì hay nguyên nhân nào khác mà ban đêm hắn đột nhiên sốt cao, chưa đến một tháng đã khiến cho thận của hắn bắt đầu suy kiệt, cuối cùng dẫn đến kết quả khiến Bách Hợp phải hiến thận.

Mặc dù Bách Hợp bây giờ đã có võ công nhưng vợ chồng Nhà họ Lục xuất thân không kém, ông nội của Bách Hợp vốn là trong kinh một nổi danh vọng tộc không nói thế lực nhà nội mà nhà mẹ của bà Lục thì có thể xưng là chính trị thế gia, lúc này hai vợ chồng lại vì bệnh của con trai mà đã có chút tẩu hỏa nhập ma quá mức, nhìn từ việc bọn họ không chút do dự để Bách Hợp hiến xương tủy, hiến thận mà không hề cân nhắc chút nào việc một thiếu nữ đang tuổi lớn như cô mà hiến tặng như vậy sẽ có ảnh hưởng gì là có thể nhìn ra được đôi vợ chồng này đã có chút tẩu hỏa nhập ma.

Mà chính bởi vì bọn họ tẩu hỏa nhập mà mà ngay cả Bách Hợp đã có võ công cũng phải phòng ngừa vợ chồng nhà họ Lục chó cùng dứt dậu. Cô còn thật sự không dám chắc chắn võ công của mình có thể chống cự được súng đạn hay không cho nên cô không dám tùy tiện hành động.

Cân nhắc khắp mọi mặt một chút, cô không thừa dịp thời cơ này rời khỏi nhà họ Lục ngoại trừ nguyên nhân này ra, Bách Hợp cũng không phải đặc biệt thông minh nhưng dưới tình huống vợ chồng nhà họ Lục đã tỏ rõ không coi con gái như cốt nhục của bản thân mình nhưng lại cảm thấy nguyên chủ ngu ngốc, sau khi tiếp thu trí nhớ của cô ấy cùng nội dung câu chuyện, Bách Hợp phát hiện ra cô ấy vẫn không hề oán hận, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh. Vợ chồng nhà họ Lục hành hạ cô ấy như vậy mà cô ấy còn không học được cách hận người nhà họ Lục. Bởi vì nguyên nhân này cho nên Bách Hợp quyết định cho người của nhà họ Lục một cơ hội. Gần đây khi cô nhớ tới thời gian sau này Lục Chấn Đào phải thay thận nên thật ra cô đã đi hỏi thăm tất các các bệnh viện lớn trong tỉnh thành này, cũng ở ngấm ngầm tìm kiếm chợ đen buôn bán thận người. Nếu như vợ chồng nhà họ Lục nguyện ý, cô sẽ đem tiền để dành trong những năm này của mình ra để thay Lục Chấn Đào mua một quả thận, từ sau này hai bên không còn dây mơ rễ má gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.