Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 24






Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, cẩn thận suy xét hết mọi việc từ đầu đến cuối, càng phát hiện ra có gì đó không thích hợp: Mình vốn định đi tìm cổ sư kia, kết quả nửa đường lại gặp phải chuyện kỳ quái, mà nó chỉ là một cái vòi quấy phá... Theo như dự đoán, chân thân đích thực của nó chí ít cũng là yêu linh. Hắn lẩm bẩm nói rằng:

"Yêu trong vòng chu vi vài trăm dặm chỉ có thể là yêu linh của miếu Thất bà bà, bởi vì xung quanh đây đều là lãnh địa của nó, không thể có đại yêu quái khác đến tu luyện..."

Tiểu Mã gãi đầu một cái, thắc mắc: "Phải không vậy, hay là giống như Tây Du Ký, có yêu quái khác đi ngang qua đây?"

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, lười trả lời, mập mạp ngu ngốc, tỷ lệ yêu quái đi ngang qua đây rất thấp, lại rất trùng hợp với thời gian bọn mình đến núi, nghĩ như thế nào cũng đều không có khả năng.

"Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, còn chính sự quan trọng hơn.". Diệp Thiếu Dương ném cái vòi kia vào hố mộ, nhặt một cái xẻng lên, bắt đầu đào đất chôn nó.

Hắn xoay người lại nhìn nam tử đang thẫn thờ trước thi thể con gái, nói rằng: "Ông cũng thấy rồi đó, yêu khí nơi này hơn mười ngày mới có thể tan hết, ông mau đi tìm chỗ khác chôn con gái!”.

Nam tử phục hồi tinh thần, gật đầu, ôm lấy thi thể nữ nhi, nói rằng: "Các người có xe thì cho ta đi nhờ với, ta muốn tìm một chỗ để chôn nó!”.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ông ta đang ôm thi thể thì quả thật không thể đi xa, càng không thể quay về trong thôn, bởi vì qua chuyện này thì chắc chắn người trong thôn không cho ông ta mang thi thể quay về. Hắn thoáng gật đầu, gọi Tiểu Mã tới hỗ trợ, cả hai khiêng thi thể thiếu nữ lên xe, bánh xe cũng đã được bơm, lão Quách lái xe đưa mọi người đi về phía trước

"Đến nơi thích hợp, ông nhớ hô dừng, chúng tôi sẽ xuống xe giúp ông đào hố." Lão Quách dặn dò nam tử.

Nam tử ngơ ngác gật đầu.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hít mũi ngửi, cảm giác ô tô có một mùi yêu khí tràn ngập bất tận, có chút nghi hoặc, nghĩ đến có thể cô gái kia bị yêu vật chiếm thân, yêu khí còn chưa tan hết, trong lòng thoải mái, không muộn phiền nữa.

Cho đến khi bọn họ rời đi, các thôn dân lúc nãy trốn ven đường xem náo nhiệt vẫn còn ôm tâm tình phức tạp sợ hãi, kéo nhau đi xuống núi, đi tới hơn phân nửa, họ nhìn thấy phía trước có một người đang nằm chắn ngang đường, mọi người kinh ngạc nhìn nhau.

Sau đó một người thanh niên gan dạ nhất đi tới, khom lưng lật thân thể của người kia lại, nhất thời sợ đến mức hai chân nhũn ra, run rẩy kêu lên: "Là một người chết, là một người chết… Sau lưng ông ấy còn có một lỗ hổng, toàn bộ nội tạng đều bị móc sạch, huhu. Thật khủng khiếp!". Hắn nói xong cúi xuống vệ đường nôn mửa.

"Chúng ta đến xem là ai!". Một vị trưởng lão hạ lệnh, tất cả mọi người cùng nhau chạy tới nhìn thi thể, trong nháy mắt, sắc mặt ai nấy đều ngây dại.

"Lão Giang!". Một người run cầm cập kêu lên.

"Không thể như thế, lão Giang không phải đang ôm thi thể nữ nhi của hắn đem đi chôn rồi sao?". Vị trưởng lão không tin, tiện tay nhặt một nắm lá cây từ dưới đất lên lau vết máu trên thi thể, lần này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, đích thực là lão Giang!

Trưởng lão sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm nói: "Trời ạ, thi thể của lão Giang tại đây, vậy còn người trên xe..."

***

Đêm càng lúc càng tối dần, chiếc xe vẫn chạy về phía trước, đá núi hai bên đường đi càng lúc càng lởm chởm hơn, không thích hợp để chôn người chết, vì vậy bọn họ chạy tiếp đến một chỗ khác, lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngã rẽ…

Lão Quách dừng xe lại, gãi đầu nói: “Ủa? Sao ở đây lại có ngã rẽ? Trước đây ta đâu có thấy nó, lẽ nào nơi này sửa đường?". Sau đó y quay đầu lại nhìn nam tử: "Lão ca, ông là người địa phương, chúng tôi muốn đến trấn nhỏ dưới chân núi, có nên đi tiếp hay không?"

Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn y, nói: "Bên trái."

Lão Quách đạp ga, không chậm trễ lái xe qua con đường bên trái. Vừa qua khỏi ngã rẽ, Diệp Thiếu Dương chợt cảm thấy có một luồng quỷ khí từ ngoài cửa sổ thổi tới, cảm giác có gì đó không đúng, vừa định mở miệng, quỷ khí đã lập tức phiêu tán, vì vậy hắn không muốn nói gì nữa.

Hai bên đường xuống sườn núi trồng toàn những cây tùng cao to, không có bất kỳ cột mốc hay chỉ dẫn đường gì, vô cùng đơn điệu. Chạy chưa được một lúc lâu, phía trước lại xuất hiện một ngã rẽ.

Lão Quách buồn bực nói: "Không phải chứ, núi non hoang vu, sửa đường gì mà cứ sửa hoài!? Lão ca, lần này đi đâu?"

"Bên trái." Nam tử vẫn nhàn nhạt trả lời.

Bọn họ chạy dọc theo con đường bên trái, lại không được một phút đồng hồ, phía trước liền xuất hiện hai con đường nữa, lần này đến lượt Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cảm thấy có gì đó không đúng. Lão Quách dừng xe, quay đầu lại nhìn nam tử, hỏi: "Lão ca, nơi này sao sửa đường nhiều quá vậy?"

Nam tử lắc đầu, không trả lời.

Lúc này, bỗng nhiên từ đâu có một bóng người xuất hiện, mọi người nhìn thấy đó là một cô nương vừa đi ra từ con đường bên trái, tóc tết đuôi sam, mặc áo sơmi hoa và quần dệt vải thủ công, dáng vẻ rất thôn dã, tay cô nàng bê một cái rổ, trên cái rổ có phủ một mảnh vải lam, uốn éo cái mông đi tới chỗ bọn họ.

"Ô ô, Hoa cô nương!".Tiểu Mã nhanh nhảu nói rằng: "Đại thúc này bi thương quá độ, có thể đầu óc mơ màng không còn nhớ đường, chi bằng để tôi đi hỏi Hoa cô nương một chút!" Nói xong cậu đẩy cửa xe ra, hí ha hí hửng chạy xuống đường.

"Này này, em gái, cho anh hỏi một chút!"

Tiểu Mã lập tức đuổi theo, lớn tiếng gọi, kết quả người ta vẫn không quay đầu, trái lại càng đi nhanh hơn.

Tiểu Mã chợt nghĩ có thể buổi tối cô nương này ra ngoài một mình, đột nhiên gặp phải một nam nhân xa lạ chặn đường gạ hỏi nên hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Em gái, anh không phải là người xấu, bọn anh chỉ là người qua đường, muốn tìm em hỏi đường một chút..."

Giải thích nửa ngày, thôn nữ vẫn không quay đầu lại, Tiểu Mã dứt khoát chạy theo, thôn nữ lại càng chạy nhanh hơn, nhanh đến nỗi không thể đuổi kịp.

"Tiểu Mã, mau trở về!". Diệp Thiếu Dương đưa đầu ra cửa sổ kêu to, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiểu Mã không thể làm gì khác hơn là dừng lại, kết quả thôn nữ cũng dừng lại, bím tóc dài đung đưa ở sau lưng, yên lặng không nhúc nhích.

Tiểu Mã trong lòng vui vẻ, đi tới, cười hì hì nói: "Nè nè em gái, bọn anh thật không phải là người xấu."

Cậu chạy lên phía trước người cô nàng, miệng vẫn liên tục nói: "Anh muốn hỏi một chút, Cửu Âm Sơn...".

Tiểu Mã vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mặt của cô thôn nữ, lập tức im bặt. Đám người Diệp Thiếu Dương chờ mãi không thấy Tiểu Mã quay lại, vừa nhìn sang, Tiểu Mã đang mở to hai mắt, biểu tình kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt thôn nữ, hai chân cứng đơ như bị tạc tượng, không nhúc nhích.

Lão Quách bóp kèn hai cái, thăm dò: "Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Tiểu Mã lúc đỏ lúc tím, nhìn chằm chằm vào bím tóc đuôi sam phía trước, cảm giác khí lực đã hoàn toàn tiêu tan. Cậu gặp qua nhiều ác quỷ như vậy, tự nhận là đã miễn dịch với quỷ hồn, lúc này, nhìn mặt của cô thôn nữ, cậu vẫn cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi, bởi vì, mặt của cô thôn nữ này, cũng là một bím tóc đuôi sam!

"Ực…!”. Tiểu Mã nuốt xuống một ngụm nước bọt, chậm rãi lui về phía sau, thôn nữ càng tiến lại gần, đưa cái rổ đến trước mặt Tiểu Mã. Trên mặt cô nàng không hề có miệng, chỉ có một thanh âm không biết từ đâu bay tới: "Cho anh xem cái này nè!"

Đôi tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng đưa đến rổ, chậm rãi kéo mảnh vải lam phía trên rổ xuống…

Trong rổ chứa một cái đầu người đầy máu, vẻ mặt thống khổ. Tiểu Mã vừa nhìn lập tức hoảng sợ, thân thể đột nhiên giống như bị điện giật run rây, té ngã tại chỗ, trong rổ, là cái đầu của mình…

p/s: Lẽ ra chương này phải post ban đêm mới đúng, nhưng mà lại sợ mất giống như hôm qua. Thôi các bạn để tới 12h đêm rồi hãy đọc nhé! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.