Tình Yêu Giữa Mùa Hạ

Chương 7




Bị tên bắn, áo ngoài rũ xuống, gió lạnh xâm nhập vào, nàng lạnh đến mức run cầm cập.

Huyền Hạo từng bước từng bước ép sát, một tay cởi áo choàng trên vai ra, vòng qua thân thể đang run lẩy bẩy của nàng, cánh tay dài vừa muốn kéo qua, lại bị Tịch Hề dùng sức đẩy ra, thoát ra từ trong lòng hắn.

“Thế nào, sợ ta?” Nam tử nhẹ cau mày kiếm lại, thanh âm tà mị.

“Ta. . . . . .” Nàng khô khốc mở miệng, “Danh sách không có ở trên người ta.”

“Ta muốn nàng!” Cánh tay thon dài đột nhiên vươn ra, năm ngón tay bóp chặt cổ Tịch Hề, một tay kéo nàng lại gần hơn, đôi mắt màu đen chợt biến thành màu tím, ngón tay dùng sức, nhấc cả thân thể nàng lên.

Tịch Hề hai mắt trợn tròn, hai tay bắt được cổ tay Huyền Hạo, dùng sức muốn tránh ra.

“Gia ——” Cảnh Sắt cả kinh chạy tới, hai tay kéo cánh tay Huyền Hạo ra, “Nàng là Tịch Hề, nàng là Tịch Hề, Gia, ngài tỉnh lại đi!”

Đôi mắt đẫm lệ mông lung, Tịch Hề khó chịu thở gấp một hơi, khoảng cách gần trong gang tấc, lúc này nàng mới phát hiện ra trong đôi mắt Huyền Hạo lộ ra vẻ kinh dị, ngón tay càng lúc càng siết chặt, nếu dùng sức một chút, là có thể bẻ gãy cổ nàng. Cảnh Sắt ở bên cạnh không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng nam tử giống như không nghe thấy, trong con ngươi màu tím tràn đầy sát khí, một tay đẩy nàng ra.

Tịch Hề không nhịn được giật mình, nàng không nghĩ tới, Huyền Hạo sẽ biến thành như vậy, người ở dưới bóng đêm ngắm trăng cùng với nàng, là một nam tử dịu dàng, như thế nào lại trở thành như vậy?

“A. . . . . .” Nàng khó chịu đạp hai chân, trong hốc mắt chua xót, một giọt nước mắt, mang theo hơi ấm run rẩy rơi xuống mu bàn tay Huyền Hạo.

‘ Bộp ’ một tiếng, nước mắt tràn ra, trượt xuống theo mu bàn tay, nam tử nhắm chặt hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa thì đã khôi phục lại màu đen bình thường. Trên mặt có chút sững sờ, khi nhìn rõ nữ tử trong tay, hắn đột nhiên thu tay lại, thần sắc hơi sợ hãi. Hung hăng nắm chặt bàn tay phải bên người lại, giấu trong tay áo.

Tịch Hề ngã xuống mặt đất, hai tay ôm lấy cổ, khó chịu nói không ra lời.

“Ngươi thế nào rồi ?” Cảnh Sắt sải bước đi tới bên cạnh Tịch Hề, thay nàng khép áo choàng lúc nãy Huyền Hạo đã phủ lên lại, che lấp cảnh tượng sau lưng, “Mau đứng dậy đi.”

Tịch Hề lảo đảo đứng dậy, đôi mắt đen láy nhìn về phía Huyền Hạo, bước chân vừa mới động, cánh tay lại bị hắn dùng lực kéo trở về, “Còn muốn chạy trốn sao?”

Toàn bộ thân thể bị nhấc lên, bụng ở ở trên vai Huyền Hạo, mắt thì dính vào lưng hắn: “Buông ta ra.”

Chân lướt như bay, Huyền Hạo đem nàng vào trong thành, Cảnh Sắt theo sát phía sau, trên mặt tức giận.

“Buông ta ra, buông ta ra.” Tịch Hề liều mạng giãy giụa, sau một khắc, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng hoa mắt, cả người trực tiếp bị ném vào bên trong kiệu, Huyền Hạo chân sau nhảy lên, nói với Cảnh Sắt ở sau lưng: “Ngươi ngồi ở xe khác đi.”

Tịch Hề dựa vào trên giường, sau lưng va vào góc cửa sổ giác, đau hết sức. Hai tay chống bên người, nhìn nam tử đang vén màn kiệu lên, hai chân không khỏi lui về phía sau.

Huyền Hạo tùy ý ngồi xuống, bóng dáng cao lớn ngăn cản lối ra duy nhất, hắn không nhanh không chậm rót một ly rượu, hớp nhẹ . Không khí, lập tức trở nên yên tĩnh quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở nhỏ cũng nghe rất rõ ràng.

“Danh sách, quả thật không có ở trên người ta.” Tịch Hề đánh vỡ trầm mặc trước, thanh âm có chút run lên.

Động tác uống rượu của Huyền Hạo hết sức ưu nhã, hắn ngừng uống, sóng nước lần nữa dâng lên trong đáy mắt một cách mãnh liệt, bàn tay nắm chặt bình rượu, mắt phượng liếc xéo, lạnh lùng nói : “Tịch Hề, trong lòng nàng, đến tột cùng là quan tâm tới cái gì?”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn thật lâu trong xe ngựa, Tịch Hề chống lại hai mắt hắn, khó khăn tnuốt xuống một ngụm nước miếng, “Ta. . . . . .” Một chữ yếu ớt, vừa mở miệng ra, mới phát hiện ngay cả chính mình cũng không biết nói gì.

Huyền Hạo cảm tháy thấy buồn cười, bờ môi hơi mím lại, bên ngoài, ánh mặt trời chiêu vào màn kiệu, vẽ ra một điểm sáng, Huyền Hạo chợt nhíu mày, “Không nói được? Bởi vì, nàng chưa bao giờ quan tâm đến cái gì!”

Tịch Hề theo bản năng muốn phản bác, nhưng nàng lại bị tạt rượu mạnh vào mặt, cảm thấy đau rát, giống như bị rút lưỡi đi vậy. Nàng nâng ay áo lên nhẹ lau, mùi rượu thuần tuý, đồng thời, lại chật vật không chịu nổi.

Huyền Hạo lấn người tiến lên, bàn tay bắt lấy mắt cá chân đem nàng đè dưới thân, Tịch Hề kinh hãi, chân sau nâng lên đá vào hắn, về điểm công phu này, ở trong mắt hắn là không đáng nhắc tới, Huyền Hạo một tay cầm mắt cá chân nàng, lật Tịch Hề lại, chân dài đặt ở sau đầu gối nàng, một tay chợt nâng chân nàng lên, “Có tin không, bây giờ ta sẽ phế cái chân này?”

Cơn đau từ đầu gối truyền tới lan đến toàn thân, mà nam tử đè trên thân thể, vẫn từ từ dùng sức, hai tay Tịch Hề nắm chặt chăn gấm phía dưới, “Đau.”

“Nàng cũng biết đau?” Lời nói không có chút tình cảm nào, lạnh lẽo nói ra ở bên tai nàng, “Ta nói rồi, nếu có một ngày nàng trở về trong tay ta lần nữa, ta nhất định sẽ đem nàng, hành hạ đến chết mới dừng lại!”

Tịch Hề mở to mắt khó tin, gò má kề sát nhau, giữa bọn họ đã từng có những động tác thân mật cỡ nào, nhưng hôm nay, nàng có thể cảm nhận được, trong mắt hắn lạnh như băng, lạnh thấu tâm can.

“Ta không muốn lừa chàng.” Tịch Hề nhắm mắt lại, lời này nói ra trong thời điểm như vậy, đã có chút yếu đuối.

Huyền Hạo cao ngạo nhìn nàng, sợi tóc màu bạc lướt qua gò má nàng, lòng bàn tay lạnh như băng đem áo choàng cởi ra, ngón trỏ gỡ nút thắt trên cái yếm của nàng.

Bàn tay không chút do dự tham lam tiến vào trên eo nàng, Tịch Hề giật mình, bụng đột nhiên bị thắt chặt, bàn tay hắn đã nắm lấy một bên phần đẫy đà của nàng, đem thân thể nàng lần nữa kéo tới.

Một tay kia, theo vạt áo phía trước xé nát áo ở nửa người trên của nàng, một ấn ký Hàng Long, hiện ra trên ngực xinh đẹp của Tịch Hề, đôi mắt nam tử đột nhiên chìm xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

Tịch Hề cảm thấy nhục nhã, cuống quít muốn che giấu, đôi tay lại bị hắn kiềm lại, không thể động đậy. Lồng ngực đè xuống che ở trên người nàng, khiến cho nàng khó có thể hô hấp, trước mặt hiện lên một hình ảnh, Tịch Hề nhắm mắt, liền thấy Huyền Hạo chôn ở trước ngực nàng.

“A ——”

Đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhói làm nàng nhíu chân mày, Huyền Hạo khẽ mở môi mỏng, dùng sức cắn lấy ngực nàng, hàm răng bén nhọn đâm vào cơ thể, máu tươi nhuộm đỏ xóa sạch ấn ký Hàng Long.

Nàng đau đến mức tứ chi cuộn lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngước mắt lên, khóe miệng Huyền Hạo tràn đầy máu tươi, mặt mũi lạnh lùng, từng chữ từng chữ như nhỏ ra máu: “Đau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.