Tình Yêu Giấu Kín

Chương 7: Cạp đất cạp đất




“Dương Vân, nam nhân kia từ đâu xuất hiện vậy?” Thần Hy đứng bên ngoài nhìn vào Lãnh Phong đang ngồi cạnh Phi Yến. Nam nhân này suốt ngày ở cạnh nàng ko rời, đến nỗi bản thân hắn chưa nhìn thấy nam nhân này ngủ bao giờ.

“Lãnh Phong là người được Phi Yến tiểu thư cứu giữa đường, lúc đó hắn ta bị thương rất nặng! Bất quá thuộc hạ thấy hình như hai người bọn họ đã quen biết nhau từ trước!” Dương Vân kể lại đầu đuôi sự việc.

Thần Hy trầm ngâm một lát rồi bước vào phòng.

“Ngươi đã ở đây suốt đêm qua vì vậy ngươi nên đi nghỉ một chút đi!”

“Ta ko sao!” Lãnh Phong ngắn gọn đáp

“Phi Yến đã cứu ngươi, ngươi cũng nên quý trọng sức khỏe của mình một chút chứ! Nếu như nàng biết ngươi như vậy sẽ ko hài lòng đâu!” Thần Hy vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn

Đúng vậy, nếu như nàng biết vết thương của hắn đã bị rách ra thế nào cũng cằn nhằn cho coi! Nàng thế nào cũng nói hắn làm phí dược liệu của nàng, uổng công nàng đã băng bó vết thương cho hắn! Lãnh Phong bất giác nhoẻn miệng cười, “Vậy nàng ấy giao cho ngươi!”

Đây quả là giây phút lịch sử nên đánh dấu lại! Thật ko ngờ, sát thủ đệ nhất thiên hạ nổi danh vô tình, lãnh khốc cũng biết cười, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ khiến mọi người kinh thiên động địa mất.

Thần Hy thấy Lãnh Phong ra ngoài rồi mới ngồi cạnh Phi Yến.

“Nàng thật có sức hút đấy! Ko gặp nàng môt thời gian mà bên cạnh nàng lại có thêm một nam nhân mới rồi!” Thần Hy thì thầm

“Nàng biết ko? Ta thực hối hận khi giúp nàng đi. Nếu như nàng ko đi sẽ ko có kết cục như ngày hôm nay! Nàng nhất định phải mau tỉnh dậy nếu ko ta sẽ ân hận đến chết mất!”

Tại hoàng cung Chu Tước quốc

Nam nhân mặc hoàng bào màu đỏ tà mị nhìn nam nhân mặc y phục mang sắc lam nhàn nhạt ngồi đối diện. Hai người này có thể so sánh như một người là ngọn lửa rực rỡ còn một người là dòng nước dịu dàng và điềm tĩnh.

“Ôn Ngọc công tử hôm nay rảnh rỗi ghé hoàng cung của ta phải chăng là có việc gì?” Hỏa Thần mặc dù hỏi nhưng cũng đoán được phần nào nguyên nhân

“Ta muốn mượn Lam Nguyệt hồ của ngươi một chút và mượn cả một ít nội lực của ngươi!” Nhược Bạch từ tốn nói (chưa có ai đi xin xỏ người ta mà giống như ca)

“Ồ, mượn đồ của ta cũng được đi nhưng ta muốn biết ngươi tính dùng vào việc gì?” Hỏa Thần làm bộ ngạc nhiên hỏi

Nhược Bạch biết tên này đang giả ngu nhưng vẫn giải thích bình thường, “Công chúa bị nhiễm hàn khí rất nghiêm trọng, chỉ có ngâm mình trong Lam Nguyệt hồ và dùng nội lực của ngươi điều trị mới có thể tỉnh dậy thôi! Võ công của ngươi vốn thuộc tính hỏa cộng thêm nước nóng trong Lam Nguyệt hồ sẽ hóa giải được hàn khí trong người nàng!”

“Hảo, ta ôồng ý!” Hỏa Thần nhanh chóng đáp

Nhược Bạch bất ngờ khi Hỏa Thần đáp ứng nhanh chóng như vậy! Tên này chắc chắn đang có âm mưu gì đó đây! Nhược Bạch nhìn Hỏa Thần với ánh mắt dò xét nhưng thấy hắn ta ko có phản ứng gì nên đành đứng lên, “Được, vậy ta quay về đem Phi Yến tới!”

Ba canh giờ sau

Nhược Bạch bồng Phi Yến trên tay, đi bên cạnh hắn là Thanh La cùng nhau tiến vào Lam Nguyệt hồ.

Lam Nguyệt hồ được bao quanh bởi những khóm hải đường trắng tinh khiết, hơi nước bốc lên nghi ngút khiến cho ta ko thể thấy tới đáy hồ, sở dĩ người ta gọi là Lam Nguyệt hồ là bởi vì nước trong hồ có sắc lam tuyệt đẹp.

Hỏa Thần đã đứng chờ bọn họ trong Lam Nguyệt hồ từ lâu, “Mau đặt nàng ấy xuống đi!”

Nhược Bạch cẩn thận đặt Phi Yến vào trong làn nước rồi quay lại nhìn Hỏa Thần, “Bắt đầu được rồi!”

Hỏa Thần ngồi xếp bằng bên cạnh bờ hồ. Hắn bắt đầu vận công truyền nội lực vào trong người Phi Yến.

Hắn nhìn đến lớp y phục màu hồng nhạt dính sát vào cơ thể Phi Yến làm lộ ra làn da trắng ngần và những đường cong tinh tế.

“Tập trung một chút, chắc ngươi ko muốn tẩu hỏa nhập ma đâu nhỉ?” Giọng Nhược Bạch khó chịu vang lên

Hảo Thần lập tức tĩnh tâm lại, tập trung vào điều trị cho nàng.

Trên trán Phi Yến dần dần lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên làm say lòng người.

“Nóng… nóng quá!” Trong tiềm thức của nàng, nàng cảm giác như đang có một ngọn lữa cháy bừng bừng trong người nàng vậy!

Hỏa Thần từ từ thu hai tay đặt trên lưng nàng lại. Nhược Bạch cầm khăn choàng khoác qua người Phi Yến rồi bồng nàng lên.

“Ta đã cho dựng một túp lều phía trước, ngươi mau đem nàng ấy qua đó thay y phục đi!” Hỏa Thần mệt mỏi nói. Lần chữa trị này đã làm hao tổn biết bao nhiêu công lực của hắn. Đợi nàng khỏe lại rồi hắn nhất định hảo hảo đòi nợ.

“Hôm nay đa tạ ngươi! Sau này ta nhất định báo đáp!” Nhược Bạch thật lòng nói

Hỏa Thần nhìn bóng lưng Nhược Bạch rời khỏi. Hừ, đương nhiên là phải báo đáp, bất quá người đó ko phải ngươi thôi!

Sau khi Thanh La thay y phục cho Phi Yến xong bọn họ quay trở lại Vạn Hoa lầu

Vừa đặt Phi Yến xuống giường, Thần Hy liền lo lắng hỏi: “Nàng ấy sẽ tỉnh lại chứ?”

“Sẽ tỉnh lại, việc chúng ta cần làm bây giờ là chờ đợi thôi!” Nhược Bạch nhìn khuôn mặt hồng hào của Phi Yến.

“Ưm….” Nàng khẽ hé mắt ra.

Khuôn mặt đầu tiên nàng nhìn thấy là Thần Hy, sau đó là Nhược Bạch, Thanh Phi và Thanh La tỷ đang đứng cạnh giường nàng còn Lãnh Phong im lặng đứng trong góc.Sao mọi người tập trung đông đủ thế này? Nàng nhớ ko lầm thì nàng bị rơi xuống biển sau đó Lãnh Phong đã cứu nàng rồi truyền chân khí cho nàng suốt đêm, còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì nàng hoàn toàn ko nhớ gì hết. Nàng chỉ cảm thấy bản thân mình đã ngủ một giấc rất dài!

“Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi!” Thanh Phi vui mừng la lên

“Nàng có cảm thấy ko khỏe chỗ nào ko?” Nhược Bạch tiến lại gần nàng ân cần hỏi.

“Ko, chỉ có…chân ta rất đau!” Giờ phút này nàng mới cảm thấy một trận đau nhức truyền lên từ đôi chân

“Tiểu thư, người có đói bụng ko? Thanh La đi lấy ít cháo cho người ăn!” Thanh La vội lảng tránh sang chuyện khác.

Phi Yến xoa xoa cái bụng, “Tỷ nhắc tới làm ta thấy đói khủng khiếp!”

Thanh Phi đứng bên cạnh nàng khóc lóc sướt mướt, “Tiểu thư…người…thật là xấu! Người…ngủ lâu đến như vậy làm…em…lo lắng cho người…muốn chết!”

“Đứng khóc nữa! Chẳng phải ta đã tỉnh rồi sao? Em mà còn khóc nữa người ta sẽ tưởng ta chết ko bằng!” Phi Yến trêu đùa Thanh Phi

“Tiểu thư! Người nói gì xui xẻo vậy?”

“Phi Yến! Nàng ăn nói lung tung gì vậy?”

Thanh Phi cùng Thần Hy cùng một lúc hét lên làm cho nàng giật mình.

Phi Yến đang định nói lại vài câu thì Thanh La đi vào với chén cháo thơm phức. Nàng ko thèm cãi nhau nữa mà tập trung ăn.

Sau khi ăn uống no nê, nàng chợt nhớ tới cái chân đau đớn mới lập tức ván chăn lên để nhìn đôi chân của nàng.

Chân của nàng, chân của nàng tại sao lại bị băng bó kín mít như vậy? “Tại sao chân ta lại như vậy?”

Nàng đợi một hồi lâu mà ko thấy ai lên tiếng đành ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt của tất cả mọi người dường như né tránh nàng. Phi Yến nhìn thẳng vào Nhược Bạch, “Nhược Bạch, huynh nói cho ta biết rốt cục chân ta sao vậy?”

Nhược Bạch thở dài, “Phi Yến, nàng bình tĩnh nghe ta nói! Chân nàng bị gảy lúc té xuống nước, do ngâm trong nước quá lâu nên…có lẽ sau này…chân nàng sẽ ko cử động được nữa!”

Mọi người tập trung quan sát nét mặt Phi Yến, bọn họ còn tưởng nàng sẽ kích động lắm nhưng nàng chỉ thản nhiên nói: “Vậy sao? Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi! Ta muốn nghỉ ngơi một chút!”

“Nhưng…”

Phi Yến thấy ko ai chịu nhúc nhích nên mỉm cười nói: “Yên tâm, ta ko phải loại người ngu ngốc làm chuyện dại dôt đâu!”

“Được, nàng nghỉ ngơi đi!” Nhược Bạch cùng mọi người đều đi ra ngoài.

Phi Yến lặng lẽ nhìn xuống đôi chân của nàng. Vậy là từ nay nàng ko thể tự do đi lại nữa sao? Người ta nói đôi chân của một người mẫu rất quan trọng, nếu đôi chân có mệnh hệ nào thì tính mạng của người đó cũng ko còn nữa! Ko có đôi chân này làm sao nàng có thể du ngoạn khắp nơi? Ko có nó nàng làm sao có thể múa được nữa?

Nước mắt nàng tự nhiên rơi xuống. Ban đầu chỉ có vài giọt nhưng sau đó nước mắt nàng cứ tuôn trào như thác nước.

Nhược Bạch và Thần Hy đứng ngoài cửa cũng có thể nghe được tiếng khóc của Phi Yến. Nghe thấy nàng khóc lòng bọn hắn cũng nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.