Tình Yêu Giấu Kín

Chương 52: Ở chung




Tống Tiểu Tây giãn ra khoảng cách giữa hai người, vươn tay sờ trên quần áo anh, sau đó lần mò sờ nơi trái tim của anh, đếm nhịp tim trong tay, phát hiện nó đập vững vàng như núi Thái Sơn, vì vậy ngẩng đầu kiễng chân ôm anh lần nữa, chui vào cổ anh, hai giây sau tiếng nói buồn buồn mơ hồ truyền tới: “Được.”

Giang Thừa Mạc cắn một chút tai cô, hai tay vòng ra phía sau lưng cô, kéo mở túi sách của cô, từ trong ví tìm thẻ phòng, quẹt qua, cửa kêu tiếng “bíp” mở ra, hai người đi vào giống như bộ dáng con cua, Tống Tiểu Tây tựa trên bờ vai anh đầu óc bắt đầu mơ hồ, đợi đến khi Giang Thừa Mạc tách người cô ra, tiến đến giường cô mới tỉnh táo lại, nhìn khoảng cách hai người, rất nhanh kéo một cái gối ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Anh định làm gì?”

Giang Thừa Mạc dừng một chút, thái dương giật giật, cười nhạo: “Yên tâm. Cái gì anh cũng không muốn làm.”

Nhất thời mặt Tống Tiểu Tây nóng thành ánh tà chiều. Vừa rồi ở cửa ra vào không được tự nhiên quá như vậy.

Chính cô cũng không biết tại sao lại nghĩ đến phương diện kia, giờ phút này nhìn Giang Thừa Mạc cất bước đi rửa mặt, cô xấu hổ muốn độn thổ.

Chờ anh rửa tay đi ra ngoài, Tống Tiểu Tây cắn cắn môi, nhắm hai mắt lại: “Nhưng mà, nghe nói, các anh thân là giống đực, không đúng, là phái nam, bình thường đều…”

Lời của cô còn chưa nói hết, một cái kẹp tóc ở bên cạnh bàn ném tới đỉnh đầu của cô. Tống Tiểu Tây mở mắt ra, Giang Thừa Mạc phủi tay, sắc mặt không thay đổi, giọng nói trầm ổn bình tĩnh: “Nếu như anh không nhớ lầm, thì hôm nay em vẫn trong kỳ sinh lý.”

“Anh…” Tống Tiểu Tây hung hăng ném gối đầu tới.

Hai ngày sau, Tống Tiểu Tây tổng kết lại, cảm thấy rằng có cảm giác không nói ra được.

Cô và Giang Thừa Mạc chung đụng từ trước đến nay vẫn luôn giữ hòa khí hữu nghị, ngoại trừ bình đẳng và cùng có lợi trong mối quan hệ, cái khác vẫn toàn vẹn lãnh thổ, cũng tuân thủ không can thiệp chuyện của nhau.

Vậy mà nghĩ lại cô và Giang Thừa Mạc trước khi chính thức kết giao, hình như cũng không khác hiện tại mấy. Trước kia Giang Thừa Mạc đối với cô như nào, hiện tại cũng như thế. Không cải thiện, cũng không độc ác hơn. Nói ví dụ như, ban ngày hai người đi trên phố với nhau, Giang Thừa Mạc vẫn sải bước về phía trước một tay cầm túi cô, tay kia thả lỏng bên người, Tống Tiểu Tây chỉ cần lẽo đẽo bước sau anh, anh cũng không quay đầu lại. Cô cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp, lại nhìn khuôn mặt đằng sau cặp kính râm, vụng trộm hừ một tiếng, đơn giản bước chậm lại, đợi xem bao giờ anh mới quay lại, mãi cho đến khi Giang Thừa Mạc phát hiện ra cô không cạnh mới đi chậm lại, lúc đấy cô mới chạy chậm theo.

Lại nói ví dụ, buổi tối cô ăn hải sản hơi nhiều, Giang Thừa Mạc liếc mắt nhìn cô một cái, mở miệng: “Ăn hết cũng không thể phát triển hơn được nữa, em nên ngừng ăn đi.”

Tống Tiểu Tây ném con tôm đang ăn dở xuống, giận dữ cãi lại: “Anh nói buổi tối em ăn nhiều dễ bị đau bao tử chẳng lẽ sẽ rơi một khối thịt trên tay anh sao? Anh không thể nói dễ nghe sao? Bình thường anh cũng nói chuyện với mỹ nữ như vậy à?”

Giang Thừa Mạc bắn tới một ánh mắt, Tống Tiểu Tây không sợ chết nói tiếp: “Còn nói chuyện như vậy cẩn thận em đăng chuyện hồi bé của anh lên diễn đàn công ty, à, đúng rồi, em có tấm ảnh anh ngủ bị chảy nước miếng, anh nói em nên khi nào thì phát tán ra. Anh tin hay không?”

“Em thật không có một chút tiền đồ.”

“Chút tiền đồ này làm sao? Tối thiểu em hiểu được ngôn ngữ rõ ràng, hơn nữa hiểu được nói tiếng người như nào!”

Giang Thừa Mạc cười lạnh: “Vậy anh sẽ dùng lời không giống người nói cho em biết, kiểu tóc của em bây giờ quá khó coi, nó giống như cái đĩa cao quý đội trên đầu em.”

“…”

Tống Tiểu Tây tức giận, nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước, có một ngày Giang Thừa Mạc lái một xe quà tặng đứng dưới nhà trọ tặng cho cô. Bời vì ấn tượng cực kỳ khắc sâu, nên thậm chí cô còn nhớ rõ thời tiết ngày hôm đó, là lúc cuối xuân, không có một bóng mây, trời xanh trong vắt. Giang Thừa Mạc dưới tầng chờ cô, đứng cầm điện thoại dựa vào xe bỗng thành tư thái của nam chính trong phim thần tượng, trong vòng năm phút, một đồn mười, mười đồn trăm khiến phân nửa nữ sinh trong tòa nhà sôi trào.

Nguyễn Đan Thanh ngày ấy mới xem xong một loạt phim hoạt hình Nhật Bản, trong lúc Tống Tiểu Tây vừa mặc áo khoác vừa chạy nhanh ra ngoài thì bắt được tay cô, từ cửa sổ đánh giá và ấn tượng với Giang Thừa Mạc: “Mình hỏi cậu, Tống Tiểu Tây, trong mùa hè này có phải cậu và anh Thừa Mạc của cậu sẽ chơi bên nhau suốt?”

Tống Tiểu Tây suy nghĩ một cái, gật đầu, Nguyễn Đan Thanh lại nói tiếp: “Vậy mình nói. Đặt Giang Thừa Mạc người này vào truyện tranh, chính là nam nhân tản ra khí chất cấm dục. Thứ người này rất ghê sợ, rõ ràng trong lòng đang điên cuồng gào thét mau tới đụng ngã ta đi mau tới đụng ngã ta đi, ngoài mặt còn có thể ra vẻ trang nghiêm không biến sắc, gặp người chủ động thậm chí còn ra vẻ hắng giọng một cái, nói xin lỗi tiểu thư, mời tự trọng. Quả thật tự làm khổ chính mình.”

Lúc này Tống Tiểu Tây đang ăn cháo hải sản thì nhớ lại, cảm thấy khi đó Nguyễn Đan Thanh đánh giá thật quá chính xác.

Buổi tối sau khi trở về khách sạn, Tống Tiểu Tây đi vào phòng của mình trước. Trước khi đi ngủ cô mặc quần áo ngủ bảo thủ gõ cửa Giang Thừa Mạc, thấy anh đang lật xem mail không để ý tới cô thì thấy không thú vị lại quay trở về phòng mình.

Sau một một canh giờ (2 tiếng) cô nằm trên giường không thấy thú vị, lăn qua lộn lại rất nhiều lần, sau đó mở TV xem các tiết mục yêu thích. Mãi cho đến khi trời rạng sáng, Tống Tiểu Tây vẫn trợn tròn mắt tỉnh táo, sau đó cô tắt TV, đi phòng rửa mặt soi lại gương, sau đó ra khỏi cửa phòng mình, rón rén nhón chân đi tới cửa phòng Giang Thừa Mạc.

Nhịp tim của cô rất nhanh, hít sâu một hơi, đến khi tay không run lên mới cắm thẻ mở cửa vào.

Cô nhè nhẹ vặn cửa, mỗi giây nhích 0.5 centimet, sau đó đi vào, lấy mỗi giây 0.5 centimet đóng cửa phòng, hít sâu một hơi lần nữa, lau mồ hôi trên trán, nhón chân, đi đến bên giường bằng tốc độ chậm chạp.

Tống Tiểu Tây nín thở, cố gắng mở to hai mắt phân biệt các chướng ngại vật trong căn phòng đen sì, thật vất vả im hơi lặng tiếng thành công đi tới bên giường, chợt nghe thấy một câu trầm thấp lại rõ ràng: “Em mộng du?”

Tống Tiểu Tây giật mình, hét to một tiếng lùi về phía sau, đầu gối đụng phải ghế trúc đang để một bên.

Cô đau đến nhíu mày lại, vặn vẹo ngồi xổm xuống, rất nhanh đèn ngủ được bật lên, Giang Thừa Mạc kéo lại áo ngủ ngồi dậy, chân không xuống giường, nhanh chóng cuốn một bên quần ngủ của cô lên, thấy không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại đột nhiên chuyển đổi, kéo cổ áo Tống Tiểu Tây ném cô lên ghế trúc, lại cúi người mở đèn, thoáng chốc cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Giang Thừa Mạc đứng dưới ánh đèn, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cô: “Em tới đây tìm anh làm gì?”

Tống Tiểu Tây dụi mắt, muốn nặn ra giọt nước: “Mắt cá chân của em đau…”

Giang Thừa Mạc cười một tiếng: “Thôi đi. Mắt cá chân bị đau mà còn đi như một con mèo được. Làm sao em lấy được thẻ phòng của anh?”

Tống Tiểu Tây vẫn cúi đầu dụi mắt, cứng đầu nói: “Chuyện này chỉ có thể trách anh sơ ý lơ là. Buổi tối hôm nay em nhặt được thẻ phòng của anh ở trên bàn mà anh không biết gì hết.”

Giang Thừa Mạc gật đầu một cái, lại gật đầu cái nữa: “Được. Em ngứa da có phải không hả?”

Cuối cùng Tống Tiểu Tây xoa hốc mắt thành màu đỏ, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn anh, còn duỗi tay kéo áo của anh. Thấy anh không có từ chối, con ngươi đảo một vòng, sau đó đứng lên, nhào tới phía anh.

Động tác của cô bất thình lình, Giang Thừa Mạc vẫn chưa định hình được gì theo bản năng đỡ cô. Tống Tiểu Tây theo kế hoạch đã được tính toán tốt, thừa dịp tay anh còn đang đỡ ở bên eo của cô, bản thân níu lấy áo ngủ của anh, sau đó dùng sức xé mạnh ra, giật ra được tảng lớn cảnh xuân.

Nhưng cô còn chưa được mở rộng tầm mắt, Giang Thừa Mạc giống như Cáp Đa lấy lại tinh thần kéo cô tránh xa một mét, sau đó hai tay buông lỏng, Tống Tiểu Tây không thể làm gì khác là rơi xuống đất.

Lúc Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên thì Giang Thừa Mạc đã kéo áo che phủ chặt chẽ cơ thể mình, khuôn mặt không biểu cảm nhìn cô lần nữa: “Em quá nhàm chán.”

Tống Tiểu Tây cũng không biểu cảm nhìn anh: “Cái này gọi là nhàm chán sao? Có thật không? Anh có dám nói anh chưa ăn thịt heo cũng chưa nhìn qua heo chạy sao?”

“…”

Tinh thần của Tống Tiểu Tây đối với lần này không còn hăng hái được nữa, cô thề nếu lúc này Giang Thừa Mạc đẩy cô ra cô sẽ trở về phòng của mình, hơn nữa sáng mai mua vé máy bay trở về thành phố T trước anh, cộng thêm sẽ không để ý tới anh trong một tháng tới. Chờ cô rất nhanh chuẩn bị tư tưởng xong, phát hiện Giang Thừa Mạc không nói gì, hơn nữa cũng không nhìn cô, cảm thấy ngang tàng, lại một lần nữa dùng tư thế mãnh hổ chụp mồi xông tới.

Sức lực của cô lớn hơn so với vừa rồi, thậm chí còn vượt xa so với ngày thường, Giang Thừa Mạc hình như có vẻ hoảng hốt, dưới chân không có phòng bị Tống Tiểu Tây nhào tới ngã trên giường.

Nhưng anh vẫn phản ứng rất nhanh, thử tránh ra, phát hiện Tống Tiểu Tây dùng sức rất lớn đối phó anh, hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt nhanh chóng khôi phục lại sự không bận tâm, cũng không đẩy cô ra, chỉ mím môi không nói gì.

Tống Tiểu Tây quay đầu nhìn ánh sáng khắp phòng, lại nhìn Giang Thừa Mạc, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Làm loại chuyện này cần tắt đèn đi không?”

“…”

Anh vẫn một chữ cũng không nói, hơn nữa còn dùng ánh mắt bí hiểm chỉ có ở Giang Thừa Mạc nhìn cô. Tống Tiểu Tây dứt khoát lấy gối che mặt anh, sau đó vươn một chân tìm được công tắc, dùng lực ngón chân tắt toàn bộ đèn tường đi.

Trong bóng đêm cô vẫn thấy anh rất bình tĩnh nằm trên giường, lá gan liền lớn một chút, vươn tay sờ lồng ngực anh, còn học tình tiết trong tiểu thuyết dùng hai ngõn tay mở áo ngủ của anh. Nhưng mà sự thật chứng minh thực tế và lý luận luôn có khoảng cách, Tống Tiểu Tây vốn đang nghĩ từng bước từng bước kiểm tra lồng ngực rắn chắc bóng loáng của anh, tuy nhiên, chỉ có một điều là cô hành động không linh hoạt cũng không tự nhiên, thậm chí còn hơi thô lỗ, Giang Thừa Mạc vẫn bất động không nói sau khi bị vén lên lộ ra mổ mảng lớn thì cuối cùng không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay cô.

Ngay sau đó anh ném gối qua một bên, mở miệng, tiếng nói bình tĩnh: “Em xác định em chuẩn bị tốt rồi?”

Tống Tiểu Tây há hốc mồm, lại há hốc mồm, mãi mới chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Xem như thế đi…”

Cô không chạm vào anh cũng có thể cảm nhận được hô hấp của anh hết sức chậm rãi, Tống Tiểu Tây liền mơ tưởng nhắm mắt lại, Giang Thừa Mạc lại mở miệng: “Bật đèn, trở về phòng của em.”

“Em không.” Tống Tiểu Tây cự tuyệt một tiếng, “Em còn có lời chưa nói đấy.”

“Anh không muốn nghe.” Giọng điệu của anh nghe đã có vẻ ít nhẫn nại, “Anh mệt rồi, muốn ngủ.”

Tống Tiểu Tây không quan tâm lời nói của anh, ngược lại đè bàn tay đang tìm bật đèn tường của anh, nói: “Em cảm thấy anh đối xử với em không có khác biệt so với trước kia. Anh xác định đối với em là cái loại thích này chứ không phải loại thích khác không?”

“…” Giang Thừa Mạc từ chối trả lời.

“Anh không trả lời là có ý gì?”

“…” Anh vẫn từ chối trả lời.

“Em cảm thấy anh đối với em không tốt như anh đối với Tả Tiêm.” Tống Tiểu Tây nói lời này nửa thật nửa giả, “Anh bưng trà đưa nước che gió cản nắng cho chị ấy đâu mất rồi, chừng nào thì anh mới bưng trà đưa nước che gió cản nắng cho em?”

“…”

“Mọi người đều nói hồi một cái gì mà: tình yêu đầu tiên là tình yêu đích thực, sau này yêu cũng chỉ là yêu thôi. Không phải anh sẽ là như vậy chứ?”

“…”

Tống Tiểu Tây tiếp tục chớp mắt đáng thương: “Anh xem anh đều không cầm tay em. Sau khi trở về em không tìm thấy anh, anh không đi đến bên em, anh sẽ làm như thế sao? Còn nữa, anh xem anh bây giờ, anh cũng không có ý về phương diện kia với em.”

“…”

“Hải Nam nhiều mỹ nhân, có phải anh có mới nới cũ coi trọng người khác?” Tống Tiểu Tây bịa chuyện, càng bịa càng thái quá, nói xong chính cô cũng thấy mình đang đóng kịch, “Có phải anh căn bản cũng không yêu thích em, anh là muốn hoạt động bí mật với Tả Tiêm, nhưng mà cha em hoặc cha anh lại nói cái gì muốn kết thân, sau đó anh mới quyết định phụng chỉ làm việc, làm bộ hẹn hò với em? Thật ra thì trong lòng anh rất không thích, đúng không?”

“Tống Tây.” Giang Thừa Mạc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cau mày mở miệng, “Buổi tối hôm nay em ăn quá nhiều hải sản rồi, khiến tôm tập kích ăn sống chỉ số thông minh của em?”

Nói xong anh dùng lực, trong nháy mắt vị trí hai người đảo lại. Tống Tiểu Tây bị sức anh áp chế lớn hơn rất nhiều so với sức lúc trước của cô, Giang Thừa Mạc trong bóng tối sờ mặt cô, tiếng nói mang theo nguy hiểm: “Thật sự bây giờ em không nên lựa chọn nói với anh những điều này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.