Tình Yêu Đã Xa

Chương 36: 36: Chương 35




“... Biết... biết, là tỷ tỷ của ta.” Lý Kiều vội vàng lên tiếng, trong giọng nói hàm chứa vẻ nịnh hót lấy lòng, “Sở Nhi, Lý gia của chúng ta giống như Hạ gia, tất cả mọi người đều chết rồi, bị tên cẩu hoàng đế của Nam Yến giết chết. Vốn dĩ ta cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng Cáp Tát Nhĩ đã cứu ta..” Nàng ta khựng lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng ta hất cằm lên, hỏi với vẻ lúng túng, “Sở Nhi, tỷ tỷ của ta, chẳng lẽ tỷ ấy... vẫn còn sống?”

Nhìn lúc nàng ta nhắc đến Lý Mạc thì ánh mắt thỉnh thoảng lóe sáng lên, Hạ Sơ Thất cười khẽ.

“Ngươi hy vọng tỷ ấy chết rồi hay hy vọng tỷ ấy vẫn còn sống?” Lý Kiều cười nhẹ, giọng nói buồn2bã thẫn thờ, “Tất nhiên là ta hy vọng tỷ ấy vẫn còn sống rồi, hơn một trăm người trong phủ Hàn quốc công của chúng ta đều chết hết, chết sạch hết. Ta tưởng rằng trên đời này chỉ còn lại một mình ta, nhưng không ngờ tỷ ấy vẫn còn sống. Thật là tốt quá! Đợi Cáp Tát Nhĩ đánh đến Nam Yến, lấy đầu cẩu hoàng đế, là sẽ có thể bái tế cho người của hai nhà chúng ta rồi. Sở Nhi, muội yên tâm, Cáp Tát Nhĩ đã nói, chàng ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng ta. Ta tin chàng ấy, chàng ấy nhất định có thể làm được...” Cáp Tát Nhĩ báo thù cho hai nhà ho? Lý Kiều nói năng lộn xộn, Ha Sơ Thất không hiểu mối quan hệ ở bên trong lắm.8Cáp Tát Nhĩ là thái tử Bắc Địch, y muốn nuốt chửng lãnh thổ của Đại Yến thì tự có dự tính của y, đó là vấn đề giữa quốc gia với quốc gia, có liên quan gì đến thù hận của hai nhà bọn họ? Chẳng lẽ Cáp Tát Nhĩ không những chỉ sủng ái Lý Kiều này, còn yêu nàng ta đến tận xương tủy, bằng lòng lật đổ giang sơn Đại Yển vì nàng ta?

“Sở Nhi, muội thả ta ra đi.” Trong mắt của Lý Kiều mang theo sự khao khát tha thiết, “Ta dẫn muội đi tìm Cáp Tát Nhĩ, ta nói rõ tình hình với chàng ấy, họ sẽ không làm khó dễ các người đâu, chàng ấy đối xử với ta rất tốt.” “Lý Kiều.” Hạ Sơ Thất nhìn khuôn mặt của nàng ta, khẽ thở dài,6“Không giấu gì ngươi, hai năm trước ta xảy ra một chút chuyện, những chuyện trước đó ta đều không nhớ ra được. Tỷ tỷ của ngươi cũng nói với ta, nhất định phải bảo thù cho hai nhà Hạ Lý. Tất nhiên, chỉ cần ta vẫn còn sống thì chắc chắn sẽ báo thù. Nhưng bây giờ ta không thể thả ngươi ra được...”.

“Vì sao?” Lý Kiều gần như không thể tin được.

“Vì nam nhân của ta.” Hạ Sơ Thất nhìn vành mắt đỏ bừng của Lý Kiều, nàng giơ tay ra nhét vải lại vào trong miệng nàng ta, sau đó ôm nàng ta, khẽ nói: “Kiều biểu tỷ, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi cứ yên tâm đi. Nhưng tối nay phải khiến người tủi thân rồi...”

“Ưm ưm...” Lý Kiều bị bịt miệng, liều mạng lắc đầu. Hạ3Sơ Thất đứng dậy, không để ý đến nàng ta nữa, chỉ nhìn về hướng nhóm người Như Phong. “Chúng ta bàn bạc một chút về phương án hành động tối nay đi.”

***

Cửa ải Lư Long được xây dựa vào núi, hệ thống phòng ngự cực kỳ vững chắc. Tường chủ thành bên ngoài cao gần năm trượng, rộng ba trượng, dài một trăm trượng, toàn bộ dùng đá xếp chồng từ trong ra ngoài. Ở hai đầu tường chủ thành, có xây thêm tường phụ dựa theo thể núi, bắt đầu từ hai bên tường phụ, kéo dài xa hơn lên trên núi. Bên ngoài hai bên doanh trại tướng sĩ canh giữ, đi về sau một trăm bước, còn được ngăn cách bởi một bức tường thành kiến cố, phía sau chính là kho lương thảo dự trữ và chuồng ngựa.

Thời5gian đại chiến, trong doanh trại Bắc Địch có lính tuần tra đi lại không ngừng, hiện tại Cáp Tát Nhĩ đã trở về quân doanh, họ phải đợi đến khi mọi người đều nghỉ ngơi hết mới có thể hành động. Tất nhiên, tuy đang ở trong lòng quân địch, nhưng nàng lại cảm thấy rất an toàn. Nàng đoán, dù thế nào Cáp Tát Nhĩ cũng sẽ không ngờ được rằng nữ nhân của Triệu Tôn sẽ xuất hiện trong quân doanh của y nhỉ? Như Phong ra ngoài một chuyến, khi trở về nói cho nàng biết vài tin tức.

Chủ lực quân Đại Yển do Triệu Tôn thống lĩnh đã đến gần cửa ải Lư Long, sau vài cuộc chiến quy mô nhỏ, quân đội Triệu Tôn đóng trú ở vị trí ngoài mười dặm, sai người truyền một bức “chiến thư” cho Cáp Tát Nhĩ, yêu cầu y nhanh chóng rút quân ra khỏi lãnh thổ Đại Yến, nếu không chỉ còn một con đường là chiến tranh. Cáp Tát Nhã nhận được chiến thư, lúc này y đang ở trong lều thảo luận về cuộc đại quyết chiến với quân Đại Yến vào ngày mai.

Trước khi đại chiến còn phải hạ chiến thư á? Nàng nghĩ thôi mà cảm thấy hơi buồn cười. Cổ nhân đúng là lắm trò, chẳng phải đánh trận đều lấy nguyên tắc là hạ gục đối phương ư? Triệu Thập Cửu đúng là để bảo thủ. Trong đầu phác họa nên dáng vẻ nghiệm mặt viết chiến thư của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất bật cười.

“Thời gian vừa đúng lúc.” Nhìn đôi mắt cười híp lại của nàng, Như Phong hơi sửng sốt, “Ngươi đang định...” Liếc nhìn Lý Kiều đang rúc người vào một góc, Hạ Sơ Thất nói: “Lát nữa lão Mạnh và Hắc Bì ở lại trông chừng Lý Kiều và A Nạp Nhật, Lạp Cổ Lạp và Như Phong phụ trách tiếp ứng cho ta. Chuyện còn lại cứ để cho ta lo.”

Bầu trời được quét lên một lớp sơn đen tuyền. Trong cả doanh trại ở Lư Long, ngoại trừ ánh lửa ra thì chỉ còn lại bóng đêm đen kịt không nhìn rõ được bóng người. Vì cuộc đại chiến ngày mai, tối nay các tướng sĩ đều nghỉ ngơi dưỡng sức, trong quân doanh yên lặng đến sáng sợ.

Côn trùng kêu ra rả, lính canh gác tập trung tinh thần. Nhưng không ai phát hiện ra rằng có một bóng người nhỏ nhắn mò ra từ trong lều của Ô Nhân công chúa rồi chạy thẳng ra chuồng ngựa phía sau. Lư Long có nhiều quân đội như thế, tất nhiên chiến mã sẽ không chỉ được nuôi tại một chỗ, nhưng đối với nàng mà nói, không cần biết xử lý được bao nhiêu, chỉ cần có thể làm suy giảm sĩ khí của Bắc Địch, giảm thiểu thương vong của quân Đại Yến thì đều là một kiểu biến tướng của thằng lợi.

“Ai đó?”

Một tiếng quát lạnh lùng khe khẽ, truyền vào trong tai nàng.

Quân Bắc Địch chủ yếu là kỵ binh, chuồng ngựa và kho lương thảo đều là đối tượng cần được bảo vệ quan trọng trong lúc chiến tranh, tuy Hạ Sơ Thất là “ô Nhân công chúa” nhưng lại không biết tiếng Bắc Địch, càng không dám ló đầu ra, trong tiếng quát tháo kia, nàng núp người vào trong đồng cỏ. Không lâu sau, một nhóm binh sĩ đi đến, nhìn xung quanh không phát hiện ai liền khẽ lẩm bẩm vài câu rồi rời đi.

Nàng thở phào, lộn người nhảy vào chuồng ngựa, rón rén đi đến máng ngựa, móc một bình thuốc đã được chuẩn bị trước ở trong ngực ra, rắc bột vào trong máng. Từ máng này tới máng khác, nàng từ từ lần mò, ánh mắt hé lộ ra một ý cười gian xảo.

***

Trời sáng, hôm nay là một ngày trong xanh, Nhưng hôm nay lại không phải là một ngày bình thường. Hôm nay Triệu Tôn tấn công vào cửa ải Lư Long khi trời vẫn chưa sáng, đại doanh cửa ải Lư Long đã chìm vào trong bầu không khí căng thẳng trước cuộc chiến.

Người Bắc Địch và Triệu Tôn không phải chỉ mới đánh nhau một hai lần, nhưng đây lại là cuộc chiến đầu tiên của Triệu Tổn và Cáp Tát Nhĩ. Trước kia Cáp Tát Nhĩ không phải là thái tử Bắc Địch, y kế vị thái tử mới hai năm gần đây. Nhưng trong hai năm này, Triệu Tôn lại đang ở phía Nam đánh nhau khi thể với nước Una. Vì thế mãi đến hôm nay hai người mới chạm mặt nhau.

Trong tiếng kèn hiệu, quân Bắc Định giữ vững vị trí phòng ngự quan trọng ở cửa ải Lư Long, nhưng quân chủ lực của Triệu Tôn lại không hề xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng phái một tốp kỵ binh nhỏ đến quấy rối một chút rồi đi, cứ như đến chào hỏi Cáp Tát Nhĩ vậy.

Đến tận giờ Ngọ ba khắc, tiếng kèn lệnh bén nhọn cuối cùng cũng vang lên. Ý thức được quân đội Đại Yên chính thức tấn công, Hạ Sơ Thất kích động siết chặt lòng bàn tay, giao Lý Kiều cho A Nạp Nhật, rồi dẫn bốn người nhóm Như Phong đi nghênh ngang ra khỏi doanh trại, hướng về phía kho lương thảo dự bị phía sau cửa ải Lư Long. Nàng đi một cách trắng trợn. Lúc trước từng ở trong doanh trại quân nhu một vài ngày, nàng không hề thấy xa lạ với những thứ này. Đồng thời cũng biết, cho dù là quân đội Bắc Địch hay quân đội Đại Yến thì đều canh quản vũ khí lương thảo cực kỳ nghiêm ngặt, muốn mò vào châm lửa mà vẫn có thể rút lui an toàn như trong phim là chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. “U...”

Tiếng kèn tấn công vọng lại từ phương xa.

“Hi...”

Từng tiếng ngựa hí thảm thiết truyền vào trong tai.

Triệu Tôn đến rồi! Hạ Sơ Thất kích động, biết thời gian cũng sắp tới. Nàng nhìn Như Phong, Lập Cổ Lập, Hắc Bì và lão Mạnh, rồi sải bước về trước, nhanh chóng trèo lên sườn núi phía sau kho lương thảo. Ở đó có một trạm gác ngầm, thấy vô Nhân công chúa” đến, hai lính gác hơi sững sờ, không đợi chúng lên tiếp hỏi thì đã bị bốn người nhóm Như Phong đánh ngã. Làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt cảm giác rất kích thích. Hạ Sơ Thất nằm trên trạm gác ngầm, mượn độ cao của trạm gác và lá cây che chắn, nhìn binh sĩ Đại Yển lao tới như thủy triều ở phía xa, khóe môi nàng hơi cong lên, hằng giọng phân phó, “Bắt đầu, chuẩn bị.”

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, cũng rất dứt khoát.

“Vâng!”

Đón lấy ánh nắng giữa trưa gay gắt, Như Phong, Lạp Cổ Lạp, Hắc Bì và lão Mạnh lấy ra từng chiếc gương đã được chuẩn bị trước, căn cứ theo phương hướng nàng yêu cầu, họ xếp thành một “gương trận”, ánh nắng mặt trời thông qua mặt gương chiếu thẳng về phía kho lương thảo. Trên thực tế, trước đó Hạ Sơ Thất đã nghĩ đến cách dùng gương lõm tụ sáng dẫn lửa. Nhưng thời này không có gương lõm, nàng nhanh trí nghĩ đến cách này, xếp vài chiếc gương phẳng thành mặt cong parabol, cũng giống như nguyên lý của gương lõm, chúng tập hợp ánh sáng, tạo thành một “gương trận” có thể dẫn lửa. Nhóm người Như Phong chỉ biết nàng muốn đốt lương thảo chứ không hiểu cầm theo gương có tác dụng gì. Nhưng vài ngày ở chung với nhau, cô nương này rất bình tĩnh, thông minh, và còn có năng lực quả đoán, nên họ cũng không hỏi gì nhiều, chỉ làm theo cách nàng đưa ra.

Thời gian trôi qua từng chút một. ở phương xa, tiếng kèn hiệu xung phong vẫn đang vang lên điên cuồng! Thật ra Hạ Sơ Thất cũng cảm thấy hồi hộp, nhìn mặt gương phản xạ lại tia sáng mặt trời, nàng nheo mắt lại, lẳng lặng đếm số để bình tĩnh lại trạng thái của mình.

“Bum! Bum!”

Khi nàng đếm tới “ba mươi”, một tiếng nổ động trời điếc tai vang lên. Rõ ràng là ở phía kho lương thảo. Tiếp theo, kho lương thảo bốc khói nghi ngút, ngọn lửa bùng lên, từng mảng khói đen cao ngút bay lên nóc kho lương thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.