Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải

Chương 4: Xuyên hoàn, khoái cảm




Nàng rất đồng tình với Phượng Thiên Mị, nhưng nàng là đối tượng mà Phương Vãn Tình nhắm vào, vì an nguy của nữ nhi, nàng không thể đối nghịch với Phương Vãn Tình.

Phương Vãn Tình là nữ nhi Lại bộ Thượng thư, tuy rằng là thứ nữ nhưng so với muội muội Binh Bộ Thị Lang vẫn hơn nhiều, cái gọi quan cao áp chết người, hẳn là để chỉ Phương Vãn Tình đi!

Biết được nữ nhi thường giúp Phượng Thiên Mị, trong lòng nàng run sợ, may mắn không bị hai chi thứ kia phát hiên nếu không chỉ sợ hai hai con nàng không sông nổi.

Đối với hạ nhân thì đại tiểu thư xấu ngốc mê trai kia chết sớm càng tốt. Không thèm để ý nhiều.

Cái bọn họ để ý là tại sạo Hiên Vương hai lần bị hoả hoạn, mọi người đều nhất trí cho rằng Phương Thiên Mị là tai tinh, nàng vừa gả cho Hiên Vương, vương phủ liền xảy ra chuyện.

Trong hoàng cung, Thái Hậu biết được Phượng Thiên Mị táng thân biển lửa, sắc mặt lập tức tiều tụy, cảm thấy vô cùng khổ sở và áy náy.

Nàng tại sao không chịu gặp Phượng Thiên Mị, lại vô tâm vô tình không quản sống chết của nàng (PTM)! Nàng (PTM) ngốc xấu đã muốn đủ đáng thương, bây giờ còn táng thân biển lửa, thi cốt vô tồn, liền ngay cả bia mộ không có.

Mị Nhi còn sống, nàng (TH) không thể chiếu cố nàng (PTM), hiện tại đã chết không thể để linh hồn nàng (PTM) lưu lạc bên ngoài.

Xảy ra chuyện ngay khi nàng vừa gả đến Hiên vương phủ, cho nên nàng không thể lấy thân phận Hiên vương phi nhập hoàng lăng. Nhưng không thể trúc xất nàng khỏi Hiên vương phủ, đó là đối người chết bất kính, hiện tại chỉ có thể cho nàng một thân phận, Mị nhi trên tời an ổn.

Hiên vương phủ

Trong thư phòng, Thương Lan Hiên thức trắng đên ngối trước bàn đọc sách, có vẻ mỏi mệt, nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm qua, trong lòng loạn đến cực điểm.

“Vương gia, không tốt.” Đột nhiên, một thanh âm tràn đầy kinh hoảng vọng vào, làm Thương Lan Hiên theo bản năng giật mình một cái. Trải qua những chuyện tối hôm qua, Thương Lan Hiên hắn sợ nhất là thị vệ hô “ Không tốt” sợ hơn nữa là chuyện có liên qua tới Phượng Thiên Mị.

“Chuyện gì?” Thương Lan Hiên trong đầu suy nghĩ phức tạp, không kiên nhẫn hỏi.

“Vương, Vương gia, thời điểm nô tài thu thập chính sảnh, phát hiên sinh lễ không cánh mà bay.” Thị vệ khủng hoảng đưa tin.

“Cái gì?” Không cánh mà bay? Thương Lan Hiên từ trên ghế đứng phắt dậy, có đôi khi sợ cái gì là cái đấy đến! Không thấy sinh lễ của Phượng Thiên Mị, hay vương phủ có đạo tặc?

Không suy nghĩ nhiều, Thương Lan Hiên xoay mình bước ra cửa hướng chính sảnh đi tới.

Nam uyển

Tô Tịch nhi một đêm không ngủ, hơn nữa trong lòng lo lắng, sắc mặt vô cung tiều tuỵ, không chút huyết sắc

“Vương phi, không tốt.” Lúc này, nha hoàn Thanh nhi thần thần bí bí kinh hoảng lao vào.

Tô Tịch Nhi đang bưng ly trà nghe tiếng thân thể cứng đờ, tay run run ly trà trên tay không hề báo trước rơi xuống, truyền tới một tiếng “ Choang”

“Thanh nhi, ngươi đừng hốt hoảng như vậy, mau nói đã xảy ra chuyện gì.” Tháy Vương phi bị giật mình, Lục nhi nhẹ giọng trách cứ

“Nghe, nghe nói sính lễ của tân vương phi không cánh mà bay.” Thanh nhi cực lực ngăn chặn sợ hãi ở nội tâm, nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Tô Nhị Tịch sợ tới mức từ ghế nhảy dựng lên, không đứng vững chỉ cảm thấy đầu choáng váng rồi hôn mê bất tỉnh.

“Vương phi” Lục nhi Thanh nhi vội vàng đỡ lấy Tô Nhị Tịch, kỳ thật, đã xảy ra nhiều chuyện tình quỷ dị như vậy, trong lòng Lục nhi cũng thập phần sợ hãi chẳng qua là mạnh mẽ trấn áp đi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.