Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải

Chương 17: Súc ruột, trừng phạt




“Hừ! Tỷ tỷ thực ngốc, ngay cả chính mình tên cũng không biết, tỷ tỷ kêu Phượng Thiên …….Ngô. Từ Mị còn chưa kịp nói ra, Thương Lan Mạch đã bị

Phượng Thiên Mị che miệng lại, Thương Lan Mạch sợ tới mức ô ô kêu.

Phượng Thiên Mị không chịu buông ra! Nếu buông ra để hắn gọi loạn, cho nên Phượng Thiên Mị dùng sức một phen kéo Thương Lan Mạch từ trên đất

đứng dậy, túm đến ngọ nhỏ không có người ở bên cạnh.

“Ô ô ……Tay người ta đau quá!” cánh tay Thương Lan Mạch bị túm đau, ủy khuất ô ô khóc.

“Câm miệng” Phượng Thiên Mị sắc mặt trầm xuống, gầm nhẹ nói. Không thể tưởng được ngốc tử này thực sự nhận thức nàng!“Nói, ngươi nhận thúc ta như thế nào.” Phượng Thiên Mị ánh mắt nguy hiểm nheo lại, bức thẳng hai tròng mắt của Thương Lan Mạch, Thương Lan Mạch lại cao, làm hại Phượng Thiên Mị phải ngửa đầu nhìn hắn.

“Ô ô …….tỷ tỷ thật hung ác, Mạch Mạch sợ hãi.” Phượng Thiên Mị vừa quát, híp mắt tới gần hắn, Thương Lan Mạch sợ hãi rụt lui thân mình, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

Ách … được rồi! Hắn là ngốc tử, là tiểu hài tử, không nên đe dọa, không lên rống to!

“Ha ha! Vậy Mạch Mạch nói cho tỷ tỷ, ngươi nhận thúc tỷ tỷ như thế nào.”

Phượng Thiên Mị giọng điệu biến nhu, thử thăm dò.

“Bởi vì, bởi vì Mạch Mạch xem …..thấy quá ……tỷ tỷ…… tắm rửa.” Hẳn sợ hãi Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch cúi đầu, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bé đến nỗi chĩnh mình nghe không rõ.

Dọa!

Phượng Thiên Mị thạch hóa, cái gì? Này ngốc tử cư nhiên nhìn lén nàng tắm rửa, không, là nhìn lén Phượng Thiên Mị trước kia tắm rửa.

Nam nhân thiên hạ đều đen tối như nhau, ngay cả ngốc tử không ngoại lệ, đều là sắc phôi, Phượng Thiên Mị sắc mặt dần dần đen như đáy nồi.

Tư Vân cùng Tư Tình cũng ngây ngẩn cả người, khóe mắt không tự giác hung hăng rút trừu, nguyên lai thân mình tiểu thư sớm bị ngốc tử này xem qua.

Nhìn sắc mặt bắt đầu tối Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch lại lập tức nói,“Bất quá tỷ tỷ yên tâm, Mạch Mạch hội đối tỷ tỷ phụ trách, nhất định thú tỷ tỷ làm vợ.” Thương Lan Mạch một bộ sợ Phượng Thiên Mị tức giận, giọng điệu non nớt nhưng tràn đầy đáng tin, tựa như một tiểu hài tử thích thú gì đó, sẽ hảo hảo bảo quản.

Phượng Thiên Mị thương xúc, thiếu chút nữa ngã sấp, cái gì? Ngốc tử nói sẽ đối nàng phụ trách? Nàng không có nghe sai đi! Nàng phát hiện sắc mặt mình vì gặp được ngốc tử này mà biến sắc không ít lần.

Tư Vân cùng Tư Tình cũng không khỏi trợn trừng mắt, một cái ngốc tử cư nhiên cũng biết phụ trách, này đây cũng qua khó tin đi, Tư Vân và Tư Tình không khỏi cảm thán.

“Quên đi quên đi, tỷ tỷ không cần ngươi phụ trách, chỉ cần ngươi không nói chuyện đã nhìn thấy ta ra là được” Phượng Thiên Mị hết chỗ nói rồi, ngốc tử muốn phụ trách, chê cười, kia không phải gả cho một cái ngốc tử sao? Nàng mới không cần đâu!

Không phải nhìn thân mình sao? Nàng theo tư tưởng thế kỉ hai mốt, mới

không so đo mấy thứ này!

“Vì cái gì tỷ tỷ không cần Mạch Mạch phụ trách a! Mạch Mạch nhìn thấy thân thể tỷ tỷ, nên phải phụ trách a! Còn có, vì cái gì không thể nói chuyện nhìn thấy tỷ tỷ ra! Mạch Mạch chính là nhìn thấy tỷ tỷ a!” Thương Lan Mạch con mắt vòng vo luân chuyển, hai ngón tay cầu cùng một chỗ, tràn đầy nghi hoặc nói.

Phượng Thiên Mị phù ngạch, một trận tức giận, ngốc tử chính là ngốc tử, hung ác không được, quát cũng không được, vậy nàng đe dọa uy hiếp thế nào được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.