Tình Yêu Của Tổng Tài Và Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 8




Thẩm Lương Xuyên đang tắm, bỗng nhiên nghĩ đến Tống Thành muốn anh ký một phần văn kiện khẩn cấp.

Cho nên, anh không có tắm cẩn thận như bình thường, xả nước một chút rồi quán khăn tắm đi ra, căn bản anh cũng không có suy nghĩ nhiều mà đẩy cửa thư phòng, liếc mắt thấy cô giật mình, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ kinh ngạc nhìn anh.

Anh híp mắt lại, mở miệng hỏi: "Em đang làm gì?"

Lời này rơi xuống, liền bước chân di vào, tiếp đó thấy được cô đẩy bước tranh chỗ tủ sắt của mình.

Anh nghi ngờ nhìn về phía cô, nhất thời nghĩ không ra ý đồ của cô.

Kiều Luyến cắn môi, trái tim nhảy loạn, chỉ cảm thấy đây là thời gian kích thích nhất!

Cô tiến vào thư phòng của anh trộm đồ, lại bị anh bắt tại trận, đây đúng là chuyện đau buồn mà?

Cô kéo ra khóe miệng,cập nhật nhanh tại thichdoctruyen. com trên mặt có chút mất tự nhiên, sau đó cố gắng để cho mình biểu hiện thẳng thắn một chút, tiện tay thả bức tranh về vị trí cũ, ánh mắt liếc qua bốn phía, cũng không nhìn anh, sau đó mở miệng nói: "Tôi, tôi đến gọi anh ăn cơm, không nghĩ tới anh không có ở thư phòng."

Cô quay đầu, nhìn bài trí trong phòng, nói sang chuyện khác: "Thư phòng của anh sửa sang không tệ."

Lại chỉ bức tranh kia: " Tôi thấy tranh này có chút kỳ la, cho nên tới xem một chút, không nghĩ tới lại là tủ sắt."

Thẩm Lương Xuyên từ chối lời của cô, chỉ là quay đầu, đi tới bàn làm việc, vừa mở điện thoại ra, vừa mở miệng: "Em biết em có thói quen gì không?"

"Cái gì?"

"Lúc em nói láo, không dám nhìn chằm chằm mắt người khác."

Nhất thời trong lòng Kiều Luyến hoảng hốt, biết cớ vừa rồi, đối với Thẩm Lương Xuyên mà nói, căn bản là không thành lập.

Cô cắn môi, bỗng nhiên tâm nhấc lên.

Khẩn trương nhìn Thẩm Lương Xuyên, lại phát hiện anh tùy tiện ngồi ở đó, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.

Cho dù không bị ánh mắt của anh nhìn vào, cô cũng cảm giác được có một áp lực, đập vào mặt.

"Em đến thư phòng tôi, làm cái gì?"

Lời tra hỏi, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lại làm cho người ta không dám không trả lời.

Kiều Luyến cúi đầu, trong lòng nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tôi chính là đến xem anh đang làm gì."

Đến xem, anh đang làm gì?

Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, làm sao cũng không nghĩ tới, cô lại nói ra một câu như vậy.

Anh đi đón cô tan tầm về nhà, trên đường hai người cũng không có nói chuyện, về đến nhà, chẳng qua anh đi tắm, cô đã muốn ở cùng anh sao?

Bỗng nhiên anh nghĩ đến, hôm nay đưa cô đi làm, lời cô nói: " Thẩm Lương Xuyên, em thích anh."

Cho nên, không phải bởi vì muốn ở cùng anh, cho nên mới tiến vào thư phòng của anh chứ?

Ý nghĩ này vừa ra, khóe môi của anh hơi nhếch lên, chỉ cảm thấy tâm tình tốt lên.

Anh khẽ "Ừ" một tiếng, tiếp tục xem máy tính.

Cái phản ứng này, lại làm cho Kiều Luyến đoán không được ý nghĩ của anh.

Có thể thấy được anh giống như không tiếp tục truy cứu mình, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Cô thuận miệng nói một câu: "Thẩm Lương Xuyên, làm việc bận rộn, nên nhớ kỹ ăn cơm, tôi..."

Bốn chữ "Đi ra ngoài trước" còn không nói ra, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn mình.

Câu nói kế tiếp của Kiều Luyến, lập tức bị nuốt vào, trong lúc nhất thời không dám nói gì.

Sao anh lại nhìn cô như vậy?

Là bởi vì... Cô xen vào việc của người khác, nói dông dài anh, cho nên chê cô phiền?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.