Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 163: Thiếu




Đào Đào nhàn nhạt lườm theo bóng lưng hai người, khóe môi hơi nhếch lên không chút dấu vết.

“Chân thành mà nóng bỏng.” Người đàn ông nhếch mép cười to, trong mắt tràn đầy vẻ hiền từ.

“Được thôi, ông chủ Đào, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.” Đào Đào cúi thấp người, chui ra từ dưới cánh tay người đàn ông, “Phòng bao nào? Xuân Phân? Lập Hạ?”

“Ha ha,” người đàn ông kéo tay Đào Đào, “Đừng đi nữa, đều là mấy người bạn rượu thịt làm ăn cũ, bố không muốn bọn họ quá ngưỡng mộ bố có một đứa con gái xinh đẹp thế này. Con người mà may mắn quá thì sẽ bị ghen ghét.”

“Bố,” mắt Đào Đào bỗng mở to, “Có phải bố lại mang theo mấy cô gái ba lăng nhăng nào không hả?”

Đào Giang Hải vội lắc tay, ánh mắt lẩn tránh, “Không có, không có…”

Trên mặt Đào Đào nở một nụ cười: “Nếu không có thật thì dẫn con đi chào hỏi mấy chú, mấy bác đó đi, đây là phép lịch sự, cho thấy ông chủ Đào dạy con gái rất có phương pháp!”

“Tiểu Đào…” Đào Giang Hải trộm nhìn xung quanh, chắp tay lại với Đào Đào, “Con gái ngoan, bảo bối ngoan, con tuyệt đối đừng có nói cho mẹ con biết nhé, bà ấy bị bệnh tim, không chịu nổi bị sợ đâu. Những cô gái đó chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp làm ăn, uống rượu mua vui thôi, đều là giả cả, bố bảo đảm, bố thề.”

Đào Đào cười hi hi hai tiếng, “Nếu đã lo cho mẹ thì sao muộn thế này vẫn còn ở bên ngoài, không về nhà với mẹ?”

“Bố phải kiếm tiền nuôi gia đình mà.” Đào Giang Hải thấy sắc mặt con gái đã dịu đi thì thở phào.

“Tiền bố còn không đủ dùng sao?” Công ty nội thất đứng tên Đào Giang Hải đó, chỉ bất động sản thôi đã có mấy nghìn vạn, chưa nói đến tiền cho thuê trăm vạn mỗi tháng.

“Không ai chê tiền nhiều cả.”

“Tiền nhiều thì sẽ vui sao? Sẽ khỏe mạnh sao?” Đào Đào nhìn mái tóc muối tiêu hai bên trán của Đào Giang Hải, trong lòng bỗng xót xa. Tiền có nhiều đến mấy, cũng không thể mua cho mẹ được một trái tim khỏe mạnh, cũng không thể hối lộ thời gian, để bố mẹ lâu già hơn một chút. Thế giới có bao nhiêu là việc, trông có vẻ như đơn giản, nhưng thật ra lại rất phức tạp.

Nếu như lấy được người mình thích thì có thể đảm bảo sẽ hạnh phúc cả đời sao?

“Tiểu Đào…” Đào Giang Hải sững sờ nhìn hai hàng nước mắt đang lăn trên đôi gò má trắng nõn của Đào Đào, “Bố thật sự không hề có lỗi với mẹ con, con… sao lại khóc rồi, bố sẽ không uống nhiều rượu, ăn cơm xong sẽ về nhà ngay.”

Đào Đào nũng nịu nhào vào lòng Đào Giang Hải, “Lái xe phải cẩn thận, không được mở cửa sổ, gió đêm lạnh lắm, còn nữa, khuyên mẹ bớt đánh mạt chược lại, đi dạo phố nhiều vào.”

“Haiz, vẫn là con gái chu đáo!” Đào Giang Hải cưng chiều lau nước mắt cho cô, “Hôm nay công ty liên hoan à? Lúc nãy bố nhìn thấy trưởng phòng cao to đó của con.”

Đào Đào gật gật đầu, “Là tiệc chào mừng một chuyên gia của tổng công ty, con phải vào rồi. Bố nói lời phải giữ lời đấy nhé, con sẽ giám sát bố đó. Là phòng bao nào vậy?”

“Kinh Trập!” Đào Giang Hải ngoan ngoãn trả lời.

“Ngay cạnh phòng Cốc Vũ.” Đào Đào làm mặt quỷ với Đào Giang Hải, “Sau lưng con có mắt đấy!”

Đào Giang Hải dở khóc dở cười, “Bố biết, ông Phật con. Mau đi đi!”

Lúc này Đào Đào mới đẩy ông ra, nháy mắt cho trôi đi nước mắt trên mi, đẩy cửa phòng Cốc Vũ.

Trừ cô ra, mọi người đều đã đến đông đủ. Tả Tu Nhiên tất nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên, Tăng Trí Hoa ngồi ở bên cạnh. Sát Tăng Trí Hoa là mấy vị phó giám đốc khác, đối diện là người của phòng Kỹ thuật, Phi Phi cách bàn nhìn về phía Tả Tu Nhiên, chẳng trách mặt cô ta dài ra, ấm ức chu môi. Chỗ trống duy nhất ở ngay bên cạnh Tả Tu Nhiên.

Đào Đào mỉm cười đứng đó, nhìn Long Tiếu dò hỏi.

“Đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi!” Long Tiếu nói, vẫy tay với hai cô phục vụ đứng cạnh cửa, ra hiệu mang thức ăn lên.

Đào Đào sờ sờ mũi, đụng phải đôi mắt ngưỡng mộ của Phi Phi, trong lòng cười một cái.

Tả Tu Nhiên với Tăng Trí Hoa, hai người đang bàn về những điều cần chú ý của việc lắp ráp thiết bị mới, khi cô ngồi xuống, cô nghe rõ anh ta không hề liếc mắt hừ lạnh một tiếng.

Cô nhìn về phía anh, xoay người nói chuyện với đồng nghiệp.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô uống gì ạ?”

Đồng nghiệp chuyển máy tính giúp Đào Đào lúc sáng cười một cái, “Tiểu Đào uống chút rượu trắng, lát nữa mời thầy Tả vài ly.”

“Đúng đó, thầy Tả chiếu cố cậu như vậy, ở bên cạnh anh ấy có thể học được bao nhiêu thứ!” Phi Phi ngồi đối diện thuận miệng tiếp lời.

“Được, vậy thì rượu đi!” Đào Đào nghiêng người qua, để nhân viên phục vụ rót rượu. Mao Đài bốn mươi hai độ, vẫn ổn!

Tả Tu Nhiên ngồi thẳng, nơi đáy mắt đen láy có tia sáng khẽ lay động, nhìn về phía ly rượu đầy tràn trước mặt cô: “Là tự cô quyết định đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận.”

Đào Đào mỉm cười xinh đẹp với anh, “Tôi sẽ nắm chắc cơ hội hiếm có này.”

Không khí bữa tiệc chào mừng thông thường đều rất thoải mái, Tăng Trí Hoa lại cố ý bày tỏ sự nhiệt tình to bự với chủ nhân, đồ ăn vừa mới lên được hai món, trên bàn rượu giống như đã dùng tới món canh.

Tăng Trí Hoa mời rượu Tả Tu Nhiên trước, sau đó là mấy vị phó giám đốc. Tuy anh không cần phải uống cạn giống như người mời rượu, nhưng sau mấy lượt cũng đã uống không ít. Đào Đào là nhân viên quèn, thuộc tốp thứ hai, cô chuyên chú ăn đồ ăn, vừa nghiêng tai nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh. Bên đấy hình như cũng đang chuốc rượu, xen lẫn tiếng cười của phụ nữ. Cô trề môi, lấy điện thoại trong túi xách ở sau lưng đặt cạnh tay mình, nếu đến chín giờ mà Đào Giang Hải còn chưa về nhà thì cô sẽ qua đó đuổi người.

Thủ lĩnh của tốp thứ hai là Long Tiếu, anh ta vừa đụng tới rượu là mặt liền như Quan Công.

“Thầy Tả, em bắt taxi đến đây, nếu như anh thương hoa tiếc ngọc thì nhất định phải uống cạn ly rượu này đấy nhé.” Phi Phi vòng qua nửa bàn, bay đến bên cạnh Tả Tu Nhiên, ẻo lả nâng ly rượu lên.

Tả Tu Nhiên đứng dậy, bưng ly rượu lắc lắc, hờ hững nhếch khóe miệng, “Làm sao đây, nếu tôi uống cạn ly này thì tôi không thể nào lái xe về được rồi.”

Mắt Phi Phi sáng lên, “Chuyện đó thì có gì to tát đâu, em đưa anh về!”

Trên bàn rượu vốn dĩ thích đùa những chuyện mờ ám, thấy hai người như vậy, ai ai cũng đều hùa theo: “Tình cảm sâu đậm, một ly uống cạn.”

Mắt Phi Phi mang theo ý xuân, bưng ly rượu lên uống cạn.

Thật ra tửu lượng của Tả Tu Nhiên cũng không cao, vừa rồi là anh có ý muốn từ chối khéo Phi Phi, nhưng cô ta cứ không hiểu, anh lười nhác mỉm cười, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đành phải uống hết ly rượu trong tay.

“Tiểu Đào, cô vẫn chưa mời rượu thầy Tả đấy!” Tăng Trí Hoa thấy rượu trong ly Đào Đào đầy tràn, nhíu nhíu mày.

Đào Đào đặt đũa xuống, đã ăn no lửng bụng rồi, cung kính đứng dậy, nhìn Tả Tu Nhiên.

Tả Tu Nhiên cảm thấy cổ họng như đang bừng bừng cháy, anh khẽ mím môi, im lặng một lát, mới nói: “Mời thế nào đây? Một hơi uống cạn, hay là chia giai đoạn?”

Đào Đào cười nhạt, “Để thể hiện lòng kính trọng của tôi với thầy Tả, tôi uống hết, anh tùy ý.”

Tả Tu Nhiên còn chưa chớp mắt xong, cô đã giơ cái ly trống không trước mặt anh, không hề nhíu mày, như không có chuyện gì.

“Thẳng thắn!” Tăng Trí Hoa vỗ bàn một cái, “Thầy Tả, cậu cũng ra vẻ đàn ông đi, đừng thua một cô gái nhỏ đó nha!”

“Tôi…” Tả Tu Nhiên trừng mắt với Đào Đào, cô nhún nhún vai, mặt cười đầy hàm súc…

“Ngại quá, tôi ra ngoài một lát.” Đào Đào nghe thấy phòng bên cạnh huyên náo một hồi, vội kéo ghế, chạy ra ngoài.

Vừa chạy đến cửa thì điện thoại đặt trên bàn của cô reo, Tả Tu Nhiên mừng quá, cầm điện thoại lên, nói với mọi người: “Nói không chừng là việc gấp, tôi mang qua cho cô ấy.”

Ra khỏi cửa phòng bao, hít một ngụm gió đêm từ ngoài đại sảnh thổi vào, lồng ngực nóng rực mới thấy dễ chịu đôi chút.

Đào Đào không có ở hành lang dài.

Anh đi theo hành lang dài đến đại sảnh, thuận tay mở hai cúc áo trước ngực. Điện thoại reo mấy tiếng thì dừng, sau đó lại bắt đầu reo, anh cúi đầu nhìn màn hình, sững sờ.

“Hử? Đầu heo?”

Đào Đào nhìn chiếc Buick to lớn của Đào Giang Hải lái ra khỏi bãi đậu xe, chậm rãi xoay người, suýt thì đụng trúng Tả Tu Nhiên đang đứng đằng sau cô.

“Thế nào, vẫn lưu luyến không nỡ?” Tả Tu Nhiên dựa cột, nhàn nhạt hỏi.

Đào Đào quay đầu rồi lại nhìn ánh đèn neon sau lưng, “Có chút không yên tâm.”

“Không yên tâm điều gì? Ông ta không một lòng một dạ với cô?” Anh lạnh lùng xòe hai tay, nhún nhún vai.

Đào Đào nhìn anh chằm chằm, “Thầy Tả, ông ấy một lòng với tôi, vượt qua muôn ngàn thử thách.”

“Ha, ha,” anh cười khan hai tiếng, sờ gò má nóng hổi, “Một người đàn ông bao nuôi một cô gái mà lại tự tin đến vậy?”

“Bao nuôi?” Đào Đào phụt cười thành tiếng, cười đến sắp chảy nước mắt. “Không hổ là thầy Tả, mới có trí tưởng tượng như vậy. Không sai, ông ấy đúng thật là bao nuôi tôi, đã bao nuôi hai mươi bốn năm rồi.”

Tả Tu Nhiên kinh ngạc cắn môi, “Sao cơ?” Không phải chứ… bao nuôi hai mươi bốn năm, lẽ nào người đàn ông đó là... Di truyền thật thất bại, sao không có điểm giống nhau nào hết vậy?

“Rượu tôi mời anh đã uống chưa?” Đào Đào hỏi.

“Này.” Anh trừng cô một cái, đưa điện thoại cho cô, “Vừa rồi có điện thoại gọi đến, không phải tôi nhất quyết muốn hiểu lầm cô, mà là cô… bố cô… quá cá tính.”

Đào Đào cười, “Bố tôi thích đùa vậy đó, ai tìm tôi có chuyện à?”

“Đầu heo.”

Đào Đào cúi đầu, mặc cho tóc che khuất mặt, cho điện thoại vào trong túi, “Vậy thì không cần gọi lại. Chúng ta vào trong uống rượu tiếp đi!”

“Đầu heo đó…”

Cô quay đầu, vẻ mặt rất chán ghét, sau đó xoay người bỏ đi không nói lời nào.

Anh nhíu mày đầy hoài nghi, ngành điện tín bây giờ phát triển đến thế sao, người với heo cũng có thể giữ liên lạc?”

Tiệc chào mừng kết thúc, đám đàn ông đã uống đến đứng không vững, trong hai cô gái thì Đào Đào hoàn toàn tỉnh táo, Phi Phi đi đường cũng theo kiểu catwalk rồi.

Nhiệm vụ đưa Tả Tu Nhiên về hẳn là rơi lên vai Đào Đào.

Đào Đào dốc hết sức lực mới nhét được Tả Tu Nhiên vào trong xe, tìm được chìa khóa xe từ trong túi áo anh ta, trừng mắt với anh, “Không ngồi xe tôi lái, bây giờ anh xuống xe đi!”

Tả Tu Nhiên nằm trên ghế sau, cánh môi mỏng mím lại, để lộ nụ cười không dễ phát hiện.

Đêm đã về khuya, đèn neon sáng như ban ngày. Nhưng ánh sáng của đèn neon càng làm cho sắc đêm thêm đậm. Đường phố đông nghịt, từng chiếc xe vượt qua, từng người qua đường đều có nhà và phương hướng của riêng mình.

Đào Đào nhớ đến nhà của mình, Hoa Diệp gọi ba cuộc, cô khẽ thở ra.

Theo dòng xe, chiếc xe dừng ngay tại cửa khách sạn Hải Tinh.

Một thân cây to phát sáng, ở ngay cửa khách sạn Hải Tinh, đó là cây đèn được tạo thành từ một trăm tám mươi bóng đèn hình chiếc lá, rực rỡ tráng lệ canh gác cho khách sạn năm sao có cảnh biển đẹp nhất này. Cây này sáng lên thì cả Thanh Đài sẽ bừng sáng.

Nếu không nhờ nhân viên gác cổng giúp đỡ, thì Đào Đào căn bản không thể nào đưa Tả Tu Nhiên vào phòng được.

Vốn muốn ném anh ta lên giường rồi bỏ về, nhưng vừa đặt anh xuống, anh bỗng nhiên mở mắt, chạy vào nhà vệ sinh, sau khi nôn xong, lảo đảo quay lại trên giường, cảm thấy ruột gan như quấn lại với nhau, anh cau mày, nhắm chặt mắt, tóc tai rối bời, khóe miệng vẫn còn dịch cặn chưa lau sạch, cả người cuộn thành một đống.

Đào Đào chưa bước chân đến cửa, không biết sao lại quay đầu, vắt lấy một chiếc chăn ấm từ trong phòng tắm ra, lúc cúi đầu, trong lòng khẽ động, móc điện thoại ra, đưa về phía anh nhấn mấy cái liên tiếp, “Trai đẹp gì chứ, bộ dạng anh bây giờ, cũng không khác đầu heo là mấy đâu. Đây, để lại cho anh một kỷ niệm.”

Cô cẩn thận lau mặt giúp anh, đắp chăn cho anh. Dường như anh có cảm ứng, mở mắt ra, đen như mực, chỉ bất động nhìn cô chằm chằm. Mặt cô ửng đỏ, dừng động tác lại, “Anh đến nơi an toàn rồi, tôi phải về đây.”

Anh nắm lấy tay cô, mắt lại từ từ nhắm lại, “Lái xe cẩn thận.” Âm lượng thấp tới mức như không nghe thấy.

Không lâu sau, truyền đến tiếng ngáy đã ngủ say.

Đào Đào vui vẻ, đóng cửa lại, xuống lầu về nhà.

Lúc lái xe vào Thính Hải Các, Đào Đào nhìn điện thoại, còn mười phút nữa mới tới mười giờ. Trên ngõ nhỏ, từng ngọn đèn đường lập lòe tưng bừng, giống như một đứa trẻ đáng yêu, đang đợi người lớn về nhà.

Cô nhìn thấy xe của Hoa Diệp đã đậu ở dưới lầu, cô nhìn kỹ trước sau, cẩn thận chầm chậm lái xe vào chỗ đậu xe của mình.

Dưới bóng cây mờ mờ, bóng hai người đứng dối diện nhau bỗng xuất hiện trước đèn xe sáng rực, người đàn ông cao lớn tuấn tú, người con gái xinh đẹp lanh lợi, cô kinh ngạc suýt thì mình đầy mồ hôi.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vô lăng, hàng mi dài quên cả run rẩy vì kinh ngạc, cô ngây ngốc nhìn hai người họ, tim đập nhanh khiến cô thấy nhói đau.

“Diệp, đã lâu không gặp!” Hứa Mộc Ca mỉm cười với Hoa Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.