Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 156




Ra khỏi bệnh viện, Vương Trạch Vinh đến nhà khách Huyện ủy và gọi Vệ Lâm Thanh vào phòng mình.

Thấy Vệ Lâm Thanh vào phòng Vương Trạch Vinh, mặt Bộ Triển Dân càng kém hơn. Y không ngờ mình đi ăn thịt dê một lần mà lại thành như vậy. Hôm qua đột nhiên nghĩ tới đã lâu không ăn thịt dê ở Xương Sơn nên mới gọi điện tới, không ngờ lại thành như vậy.

Nghĩ đến Vệ Lâm Thanh, Bộ Triển Dân rất hối hận. Mình sao lại ngu như vậy, Vệ Lâm Thanh dù như thế nào cũng là cán bộ từ tỉnh phái xuống, sao không nghĩ hắn có chỗ dựa mạnh?

Nghĩ tới đây, Bộ Triển Dân càng hận Vệ Lâm Thanh hơn, có chỗ dựa mạnh như vậy còn tới huyện Tầm Sơn này làm gì?

Không chỉ Bộ Triển Dân không ngờ Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa mạnh như vậy, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng không ngờ tới. Theo mọi người nghĩ có chỗ dựa mạnh như vậy thì trực tiếp lên làm Bí thư huyện ủy cũng được, việc gì phải đến huyện nghèo như huyện Tầm Sơn này để bị chèn ép.

Bây giờ thì hay rồi, Vương Trạch Vinh tới rõ ràng là làm chỗ dựa cho Vệ Lâm Thanh.

Vương Trạch Vinh đến làm mọi người phải suy đoán, chẳng qua bọn họ không ngờ Vương Trạch Vinh lại ủng hộ Vệ Lâm Thanh nhiều như vậy.

Thực ra Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của mình.

Đến huyện Tầm Sơn, Vương Trạch Vinh thấy được vấn đề. Trương Siêu Kiền coi như người của hắn. Từ quan khí thì thấy đúng là như vậy, nhưng thông qua tình hình huyện Tầm Sơn có thể thấy quan khí của Trương Siêu Kiền mặc dù hướng về Vương Trạch Vinh nhưng không phải quan tốt, chính khí rất ít.

Lại xem tình hình bây giờ, Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm thấy mình chỉ chú trọng về hướng của quan khí mà quên đi chính khí. Nếu quan chức không có đủ chính khí thì sẽ là rất nguy hiểm.

Vệ Lâm Thanh tuy có năng lực yếu một chút nhưng lại có nhiều chính khí. Hơn nữa Vệ Lâm Thanh cũng không thiếu tiền, mục đích đến đây là vì thăng quan, sẽ không tham tiền.

Bởi vì suy nghĩ như vậy nên Vương Trạch Vinh mới giúp Vệ Lâm Thanh một chút, coi như giúp Vệ Lâm Thanh làm tốt công việc ở huyện Tầm Sơn này.

Thấy Vương Trạch Vinh làm như vậy, Bí thư thị ủy Trương Siêu Kiền nhìn qua Thị trưởng Quách Duyên Bình, hai người có tâm trạng khá khác nhau. Trương Siêu Kiền coi như cán bộ thành phố phụ trách, không phải cán bộ do tỉnh phụ trách. Lúc đầu do một Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bắt chuyện nói là một họ hàng của y điều tới. Bởi vì nghĩ như vậy nên hai người không để ý, cũng không cẩn thận điều tra. Nhưng không ngờ lại là như vậy.

Quách Duyên Bình nghĩ nhiều hơn. Thấy thái độ của Vương Trạch Vinh với Bộ Triển Dân, y rất lo lắng. Không chừng Vương Trạch Vinh sẽ động cả huyện Tầm Sơn và thành phố.

Hai người nghĩ đến chuyện đã bàn trong xe và biết chưa chắc đã làm Vương Trạch Vinh nguôi giận.

Tâm trạng Trương Siêu Kiền cũng không tốt gì. Từ trước đến giờ y vẫn tự hào mình là người Vương Hệ, nhưng lần này Bí thư Vương lại đối xử với y như vậy.

Thấy Vệ Lâm Thanh ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:

- Ông rất kỳ vọng vào cậu, nhưng tình hình của cậu ở huyện Tầm Sơn làm tôi rất không hài lòng.

Vương Trạch Vinh nói rất trực tiếp làm Vệ Lâm Thanh đỏ mặt. Y đương nhiên biết lần thử thách mình đã thất bại.

Thấy Vệ Lâm Thanh không nói gì, Vương Trạch Vinh nói:

- Biết tôi hôm nay sao gọi cậu vào phòng không? Mục đích là muốn giúp cậu. Nếu lần này cậu không đạt thành tích thì tôi thấy cậu có thể về Bắc Kinh.

Vệ Lâm Thanh cười khổ một tiếng. Y đương nhiên biết Vương Trạch Vinh vì ông nội nên mới giúp y. Nếu như thế này mà còn không làm tốt công việc thì tìm chỗ đập đầu tự tử đi.

- Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi biết tình hình ở huyện rất phức tạp. Nhưng phức tạp hơn nữa cũng không nên lo này lo kia, chỉ cần trong lòng có dân chúng thì dù làm việc gì tôi cũng ủng hộ cậu. Đương nhiên nếu cậu học bọn họ thì người đầu tiên xử lý cậu chính là tôi.

Vương Trạch Vinh nói làm Vệ Lâm Thanh hơi sợ.

- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi biết.

Vương Trạch Vinh lúc này mới gật đầu.

Vệ Lâm Thanh suy nghĩ một chút rồi lấy tài liệu ra đưa cho Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, đây là tài liệu đồng chí Chu An Bình thu thập trong mười năm qua. Bởi vì có liên quan tới lãnh đạo thành phố, thậm chí lãnh đạo tỉnh nên tôi khó có thể xử lý. Anh xem.

Nhìn Vệ Lâm Thanh, Vương Trạch Vinh biết đối phương đang muốn thay đổi toàn diện bộ máy.

Nếu là lúc khác thì Vương Trạch Vinh sẽ có ý kiến, chẳng qua sau khi thấy tình hình dân chúng, Vương Trạch Vinh cũng muốn thay đổi bộ máy lãnh đạo.

Hắn nói:

- Cậu thấy sao?

- Bí thư Vương, tôi hy vọng là thành phố đưa nhân tài tới. Bộ máy lãnh đạo huyện đang rất lạc hậu, tính bài ngoại rất nghiêm trọng. Dù muốn có suy nghĩ phát triển cũng không thể thực hiện. Phải điều chỉnh mạnh thì huyện Tầm Sơn mới có thể phát triển.

Vương Trạch Vinh gật đầu.

Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì, Vệ Lâm Thanh lúc này mới đứng lên đi ra.

Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Lâm Thanh đi ra liền mở tài liệu xem. Xem xong, hắn không khỏi đánh giá lại Chu An Bình. Người này ẩn quá sâu, mất tâm huyết mười năm chính là chờ ngày này.

Vương Trạch Vinh đã xem qua thì thấy Chu An Bình có nhiều chính khí, chỉ cần nhắc nhở một chút thì có thể đạt được thành tích.

Vương Trạch Vinh tin tài liệu này chỉ là một bộ phận, chẳng qua có bộ phận này thì cũng có thể thấy huyện Tầm Sơn đúng là có rất nhiều vấn đề.

Về phần liên quan tới tỉnh, thành phố, Vương Trạch Vinh lại yên tâm hơn nhiều. Sau khi hắn đến Nam Điền thì việc chống hủ bại được tiến hành nghiêm ngặt, có mấy người đã bị xử lý. Chẳng qua ở huyện lại khó khăn. Ví dụ như ở huyện Tầm Sơn thì bộ máy mười năm gần như không thay đổi. Điều này đủ nói rõ một vài vấn đề.

Nhìn tình hình ở huyện Tầm Sơn, Vương Trạch Vinh rất không hài lòng với Bí thư thị ủy Trương Siêu Kiền. Xem ra người này đã làm ô dù cho Bộ Triển Dân, có người này thì nơi đây muốn thay đổi là rất khó khăn.

Vương Trạch Vinh cầm máy gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy – Chu Minh Thành, nói qua về tài liệu cho đối phương nghe.

Chu Minh Thành nghe thấy có liên quan tới một vài lãnh đạo tỉnh, thành phố liền nói sẽ phái tổ công tác lập tức tới huyện Tầm Sơn.

Vương Trạch Vinh cũng gọi Tô Lượng vào, đưa tài liệu cho đối phương và yêu cầu Sở công an phối hợp Ủy ban kỷ luật để điều tra rõ ràng.

=

Làm xong việc này, Vương Trạch Vinh triệu tập hội nghị toàn bộ cán bộ huyện, nghe báo cáo sau đó hắn đi xem mấy nơi và chạy thẳng về tỉnh thành.

Thấy Vương Trạch Vinh như không có việc gì rời đi, mọi người không thể yên tâm. Nếu như nói Vương Trạch Vinh ở đây mà thay đổi bộ máy lãnh đạo huyện thì vấn đề còn không nói. Bây giờ Vương Trạch Vinh làm như vậy nói rõ vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng.

Vương Trạch Vinh rời đi, Thị ủy liền quyết định điều chỉnh bộ máy. Bộ Triển Dân rời khỏi cương vị, có phân công khác. Khương Vĩ làm Chủ tịch huyện, Vệ Lâm Thanh làm Bí thư huyện ủy. Đồng thời Chu An Bình cũng được chọn làm thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện.

Thấy Chu An Bình lên chức nhanh như vậy, mọi người thầm than Chu An Bình này đúng là ôm chân to.

Huyện điều chỉnh không quá mạnh, chỉ là đổi Bộ Triển Dân sang Vệ Lâm Thanh mà thôi. Bởi vì nguyên nhân lịch sử nên mọi người mặc dù vẫn kính trọng Vệ Lâm Thanh nhưng lại thầm đoàn kết xung quanh Khương Vĩ.

Chu An Bình thoáng cái thành điểm nóng nên có chút đắc ý. Y về nhà thì địa vị cũng tăng lên nhiều.

Tiễn mấy người, Chu An Bình ngồi đó mà day day trán, y thấy tiếp người cũng rất đau đầu.

- Anh Bình, không ngờ tới anh lại thay đổi nhanh như vậy.

Vợ Chu An Bình cảm thấy mình như nằm mơ. Nhìn vợ, cô không thể bình tĩnh nổi. Cô vốn không còn hy vọng vào Chu An Bình, vậy mà bây giờ lại thay đổi hẳn.

Chu An Bình cười nói:

- Cứ chờ xem, trò hay còn ở phía sau.

- Còn có chuyện gì anh?

- Có thấy Thị ủy điều chỉnh không, Bí thư tỉnh ủy Vương không tỏ thái độ mà bọn họ nghĩ cứ thế là xong sao? Nực cười, Bí thư Vương là ai, anh thấy không động thì thôi, đã động sẽ động toàn thành phố. Chỉ cần đi theo Bí thư Vệ thì anh không muốn tiến bộ cũng khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.