Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 2




Một lần nữa lại khổ sở nuốt vào miệng một lượng thuốc. Nhân lúc Hoàng Phủ Nam Ninh tách môi khỏi môi nàng, lại đi về uống thuốc để đút, nàng vội vã nhảy dựng lên bắt lấy ống tay áo của hắn: “ Vương gia, ta biết sai rồi. Ta có thể tự mình uống thuốc mà.” Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, tiểu nữ tử co được dãn được, trước né được tai nạn trước mắt rồi nói sau. 

Nhưng mà, nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh lại là khóe miệng cong lên: "Hiện tại nghĩ chính mình uống? Đã muộn rồi." 

Cái gì? 

Tâm trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đã uống xong một ngum lớn, lại quay đầu lại, đè nàng lại, trước sau như một, miệng đối miệng đút cho nàng. 

Sau đó, lại một miệng, lại một mực... 

Hạ Mộng vô lực. 

Nàng biết rõ, chính mình không thể chống lại, dù sao chống lại cũng không có hiệu quả. Khủng Long Bạo Chúa này, hắn khi đã quyết định, nàng không thay đổi được. 

Vì vậy, ngoan ngoãn nằm xuống lại trên giường, không hề làm bất kì động tác giãy giụa nào, tùy tiện hắn muốn làm gì thì làm. 

Tựa hồ đối với việc nàng thuận theo hết sức hài lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh gật gật đầu, sau khi uy xong ngụm thuốc cuối cùng, vỗ vỗ mặt của nàng: “ Có thế chứ.” 

"Hết rồi sao?" 

Sau khi thuận theo hắn, ý thức cũng dần mất đi. Cho đến khi nghe được giọng nói của hắn, Hạ Mộng mới dần dần tỉnh lại. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cười một tiếng. “ Nếu như nàng muốn uống một chén nữa, bản vương sẽ để cho nàng được toại nguyện.” 

"Không cần!" 

Trong nội tâm thoáng bối rối, Hạ Mộng vội vàng lắc đầu kêu to. 

"Ha ha ha!" Vừa thấy phản ứng của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười ha hả."Tiểu bạch thỏ, nàng quả nhiên có sức sống vẫn chơi tốt hơn!” 

Cái gì vậy? 

Nghe nói như thế, Hạ Mộng đã biết - - người này cố ý đùa nàng đây? 

Vẻ mặt vội vàng cứng rắn, nho nhỏ trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu xuống. 

"Vương gia, mứt hoa quả." Bên cạnh, Xuân Linh lặng lẽ đi tới, đem cái đĩa mứt hoa quả nhỏ dâng lên. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tiện tay nhặt lên một quả đưa đến bên miệng Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ, có ăn hay không?" 

Ăn chứ! 

Hạ Mộng vội vàng gật đầu. 

"Tốt lắm, cho nàng!" Hào phóng cười một tiếng, liền đem mứt hoa quả đưa vào trong miệng của nàng. 

Ngô... tốt.. rất ngọt! 

Rốt cuộc, mứt hoa quả cũng vào miệng, trong nháy mắt hòa tan hương vị khổ sở trong miệng, nàng cảm thấy thoải mái hơn. 

"Rất ngọt sao?" Lặng lẽ cùng nàng lôi kéo khoảng cách gần lại một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh nhỏ giọng hỏi. 

Hạ Mộng gật đầu. 

Vốn là không phải là rất ngọt. Nhưng là, tại thuốc Đông y quá đắng làm nổi bật hương vị của mức, vậy nên sẽ cảm thấy ngọt hơn rất nhiều. 

"Phải không? Rốt cuộc ngọt như thế nào? Bản vương cũng muốn nếm thử." 

Nếu như là bình thường, nghe nói như thế, Hạ Mộng nhất sẽ bảo tự hắn ăn lấy một miếng. Nhưng mà, hiện tại hắn nói chuyện bằng giọng này….Kia rõ ràng chính là khàn khàn rất kì cục, hơn nữa còn ghé sát vào cánh môi của nàng mà nói? Trong miệng hắn thở ra khí đều đều trên gò má nàng, nàng cũng không ngốc nghĩ là hắn chỉ muốn ăn mứt hoa quả mà thôi. 

Vội vàng mở to mắt, quả nhiên lại phát hiện Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt mờ mịt. 

Khốn kiếp! 

Trong lòng ngẩn ra, vội vàng muốn lui về phía sau. 

Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh sớm đoán được nàng sẽ có phản ứng như vậy, lập tức một tay ôm lấy eo của nàng, tay kia thì nâng gáy nàng, đầu hắn cúi xuống, môi mỏng hung ác như trừng phạt tù binh trên môi của nàng, đầu lưỡi cũng nhanh chóng chui vào, cuốn lấy lưỡi của nàng, liền tùy ý dâu dưa. 

"Ngô ngô?" 

Khốn kiếp! Khốn kiếp! 

Trong lòng mắng chửi không ngớt, Hạ Mộng dùng hai tay muốn khước từ hắn. Nhưng là, sức con gái lại đang mang bệnh, nàng căn bản không có bao nhiêu khí lực đối kháng cùng hắn. Một chút lực khước từ nho nhỏ này, thay vì tựa hồ cự tuyệt, nói thẳng còn không bằng con mèo nhỏ gãi gãi, đối với Hoàng Phủ Nam Ninh mà nói căn bản không đủ trình độ uy hiếp. 

Một cách tự nhiên, lão nhân gia hắn ta tiếp tục như vậy, cánh tay vòng ôm eo nàng càng chặt hơn, bàn tay sau gáy nàng cũng càng dùng sức, cơ hồ như muốn đem nàng giam cầm ở bên cạnh hắn. Mà môi lưỡi của hắn, lại càng bừa bãi hưởng thụ ngọt ngào của nàng, cơ hồ muốn đem cả người của nàng hòa tan cùng cơ thể của mình. 

Nàng không được? 

Hạ Mộng cảm thấy khó thở, tim đập rộn lên, đầu óc đều không nghe chính mình sai sử. 

Cũng không biết tại sao? Không biết vì cái gì, nàng đột nhiên phát hiện: hai tay của mình vốn là khước từ hắn, giờ đã chuyển thành ôm lấy cổ hắn, thân thể cũng tự động tiến đến gần người của hắn. 

Hạ Mộng, ngươi điên rồi? 

Lại một lần nữa, nàng ở trong lòng mắng chính mình. Nhưng là, mặc kệ trong lòng như thế nào, thân thể của nàng, lần nữa không chịu sự khống chế của nàng. 

Một nụ hôn triền miên, kéo dài rất lâu sau đó. 

Bên cạnh Xuân Linh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Đợi đến lúc tỉnh ngộ, gương mặt của nàng liền nóng rực đỏ bừng, vội vàng quay đầu ra, phi lễ chớ nhìn. 

Mà Hoàng Phủ Nam Minh, phát hiện thấy nàng phối hợp như thế, tinh thần của hắn càng thêm phấn chấn, vội vàng ôm nàng càng chặt. cũng càng thêm nhiệt tình chạy trong miệng nàng, quyến rũ lưỡi của nàng, dẫn dắt nàng cùng hắn, hai người cùng nhau chạy về phía cung điện sung sướng. ( em thề đây là bản convert 

Mắt thấy hắn cùng mình tách ra, cũng rời khỏi giường nàng. Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không đi xa, mà đang bắt đầu cởi áo nới dây lưng là sao? 

Hắn muốn làm gì? Hiện tại vẫn là ban ngày thanh thiên bạch nhật mà? Huống chi, nàng vẫn còn đang bệnh? 

Tim đột nhiên đập mạnh liên hồi, Hạ Mộng cảm thấy tay chân bủn rủn, liên tục không ngừng kéo chăn mềm che kín mình, hai mắt phòng bị nhìn hắn. 

Cho hắn hôn, cho hắn ôm, nàng nhịn. Nhưng là, nếu như người này còn dám tiến thêm một bước, nàng tuyệt đối cùng hắn liều mạng. 

Khi nhìn thấy bộ dáng đề phòng của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nở nụ cười. 

Hắn lại còn cười được? Hạ Mộng càng ngày càng cảm giác khẩn trương. 

Tùy tiện cởi áo ngoài, ngoại trừ giày, Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi xuống mép giường, một tay kéo chăn mềm ra. Liền tách nàng ra khỏi chăn mềm, “ Tiểu bạch thỏ, rất khẩn trương sao?” 

Nói nhảm, thấy hắn như vậy, nàng có thể không khẩn trương được sao? 

Nàng càng biểu hiện khẩn trương, khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh càng cong lên. 

“ Tiểu bạch thỏ, lại đây nào?” Ngay sau đó, cánh tay dài nhấc lên, hắn lại bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức ôm nàng vào trong lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.