Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 9: Hồi ức ùa về




Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ nhớ lại thói quen của đời trước, rời giường sớm, ăn sáng xong rồi dọn dẹp một lát, sau đó chuẩn bị tới phục dịch cho một nhà già trẻ Trương gia.

Cô phớt lờ đi sự châm chọc khiêu khích của ông Vương trên bàn cơm. Sau khi giúp đỡ mẹ thu dọn bát đũa, cô tìm một chiếc balo cẩn thận bỏ máy chụp ảnh vào rồi đeo lên lưng chuẩn bị đi bắt tên đàn ông ngoại tình kia.

Lúc đến công ty của Trương Dương vẫn còn rất sớm, cô tìm một chỗ ẩn nấp có thể nhìn được cửa chính của công ty hắn. Ban đầu cô muốn đến Trương gia đợi Trương Dương đi làm rồi đi theo sau theo dõi hắn, nhưng nhớ lại thì hàng xóm của Trương gia đều biết cô là con dâu kiêm bảo mẫu của Trương gia, vì vậy nếu như tới đó, chắc chắn cô chưa kịp theo dõi được gì thì đã bị phát hiện rồi.

Trời xanh không phụ lòng người, cô đợi chưa tới hai mươi phút thì Trương Dương đã xuất hiện, nhưng chỉ có một mình hắn.

Nhìn hắn đi vào trong công ty, Vương Tĩnh Kỳ ở bên ngoài lại đợi thêm năm phút mới vác balo đi vào công ty.

“Này này này, cô kia, cô đi đâu đấy, cô muốn tìm ai?”

Vương Tĩnh Kỳ vừa đi đến cửa lớn, một người bảo vệ hơn năm mươi tuổi đã chặn cô lại.

Vương Tĩnh Kỳ khá bất ngờ, không nghĩ tới còn có bảo vệ ở trước cửa, cả đời trung thực, nhất thời cô không nghĩ nổi một lý do thích hợp.

Người bảo vệ kia nhìn cô cũng không lên tiếng, sau đó như chợt nghĩ ra điều gì nói: “Chắc cô tới đây để đưa tài liệu đúng không, nhưng hôm nay là chủ nhật, công ty không có ai làm việc cả. Hay cô cứ đưa tài liệu cho phòng bảo vệ, rồi tới thứ hai tôi sẽ giao giùm cô.” Người bảo vệ rất nhiệt tình.

Công ty của Trương Dương là một chi nhánh của cục bảo vệ môi trường thành phố D, làm nhiệm vụ kiểm tra đo lường, bình thường trong giờ làm việc thỉnh thoảng cũng có các đơn vị xí nghiệp tới đây đưa tài liệu. Trương Dương là nhân viên tuyên truyền.

Vương Tĩnh Kỳ phản ứng, giả bộ như rất bất ngờ, hỏi: “Thứ bảy chủ nhật đều không làm việc sao? Tôi vừa thấy có người đi vào trong công ty mà.”

Người bảo vệ ngồi xuống cái ghế trước cửa nói: “Đó đúng là nhân viên của công ty, nhưng không phải người của ban kiểm nghiệm mà là nhân viên phòng tuyên truyền.”

“Ồ, công ty các vị thật là chuyên nghiệp! Ngày nghỉ mà cũng có người tới tăng ca.” Vương Tĩnh Kỳ khoa trương nói.

“Chuyên nghiệp cái gì chứ. Cô không thấy người ta rất trẻ tuổi sao, cuối tuần anh ta đến đây cũng vì bạn gái của anh ta làm việc trong công ty này, cho nên hai người hẹn gặp ở công ty trước sau đó liền ra ngoài hẹn hò.” Người bảo vệ có vẻ như rất nhàm chán, gặp được người cùng nói chuyện, cho nên bắt đầu thao thao bất tuyệt, cũng mặc kệ chuyện có nên nói hay không.

Chẳng qua vừa vặn người bảo vệ nói đúng chuyện mà Vương Tĩnh Kỳ muốn biết nhất. Hai người đó lát nữa sẽ ra ngoài, cô không thể ở lại đây cùng ông chú bảo vệ này nói chuyện phiếm được, nếu họ đi ra nhìn thấy cô thì không phải là sẽ bể kế hoạch rồi sao.

Thừa dịp bảo vệ dừng lại để thở, cô tùy tiện bịa một lý do rồi rời đi, quay lại chỗ trốn lúc nãy.

Sau khi cô bỏ đi, người bảo vệ đi qua đi lại vài vòng rồi đi vào phòng bảo vệ. Nửa tiếng sau, Trương Dương cùng một cô gái tay nắm tay đi ra ngoài.

Vương Tĩnh Kỳ đã chuẩn bị sẵn máy ảnh từ lâu, lúc này chỉ cần mang ra chụp làm bằng chứng để bắt đôi gian phu dâm phụ này. Tay nhấn nút chụp, “tách tách” hai tiếng đã chụp được hai tấm.

Sau đó nhìn thấy bọn họ ngồi lên xe taxi, cô mới vội vàng cất máy ảnh, lén lút chạy ra đường tìm xe taxi, may mắn có một chiếc xe vừa kịp đến. Cô nhanh chóng vẫy tay, sau khi ngồi lên xe liền nói: “Đuổi theo chiếc taxi phía trước.”

Tài xế taxi đạp mạnh chân ga, xe bắt đầu lăn bánh.

“Cô gái, cô đi bắt gian phu à?” Người lái xe nhìn tình hình giao thông phía trước, rồi nhìn Vương Tĩnh Kỳ qua gương chiếu hậu, cùng cô nói chuyện phiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.