Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 20: Nếu như, em hy vọng như vậy




Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

“Tin xấu trước đi.” Đôi mắt của Lục Ngưng Nhiên sáng ngời, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Quân Mặc Hàn, âm thầm suy nghĩ, không biết hắn lại có chủ ý gì?

“Mặc Trúc mất tích.” Quân Mặc Hàn thu lại tươi cười, nghiêm túc trả lời.

“Cái gì? Mặc Trúc mất tích? Chuyện khi nào? Sao lại mất tích? Mất tích ở đâu?” Lục Ngưng Nhiên kinh ngạc không thôi, Nghi Phi còn chưa tìm được, bây giờ lại thêm Mặc Trúc mất tích. Nhớ lại bóng lưng kiên cường của hắn, còn có nụ cười nhợt nhạt kia, lòng nàng lo lắng không thôi.

“Việc này ta sẽ nói từ từ.” Quân Mặc Hàn đem nguyên nhân Mặc Trúc mất tích nói rõ cho Lục Ngưng Nhiên biết, “Cho nên đối với ngươi mà nói là tin tức tốt, vì Mặc Trúc mất tích nên ta lo lắng vô cùng, ta muốn tự mình đi tìm hắn, ngươi muốn đi cùng ta không?”

“Ý ngươi là ra cung sao?” Khóe miệng Lục Ngưng Nhiên nhếch lên nụ cười: Tốt quá, nàng có thể ra cung rồi! Trong lòng nàng cứ nhảy nhót, xem ra nàng không cần dùng thủ đoạn mà cũng thoát khỏi chỗ này rồi.

“Ừ, chúng ta sẽ cải trang vi hành, do thám dân tình, cũng có thể âm thầm điều tra Mặc Trúc ở đâu.” Ánh mắt Quân Mặc Hàn cứ chăm chú nhìn Lục Ngưng Nhiên, hắn hiểu rất rõ nên đã đánh trúng vào yếu điểm của nàng làm cho nàng vui mừng không thôi.

“Còn Nghi Phi nữa.” Lục Ngưng Nhiên nghĩ đến Nghi Phi, “Không biết nàng ấy bây giờ ở đâu?”

“Được rồi, ta đi chuẩn bị một chút, ba ngày sau ra cung, nàng cũng nên an bài chuyện của Hậu cung đi” Quân Mặc Hàn tính toán kỹ lưỡng, trong lòng mừng thầm: Vì chuyện này mà nàng không cần rời đi. Nghĩ đến đây tuy lòng hắn vui mừng không thôi nhưng vẫn lo lắng cho Mặc Trúc, không biết y hiện tại ra sao?

Hôm sau Hoàng thượng hạ chiếu: Hiện thời thiên hạ thái bình, quốc thái dân an nên nhớ đến công ơn tổ tiên, đặc biệt đến thái miếu cầu phúc, chuẩn bị tốt tất cả hiến tế phẩm cùng nghi thức, ba ngày sau di giá đến thái miếu, vì thiên hạ dân chúng cầu phúc cũng vì bái tế Thái Tổ. Vì thế cho nên ở thái miếu ba tháng, việc trong triều đều do Lam thừa tướng chấp quản.

Mà Hoàng hậu mấy ngày gần đây cũng làm việc lạ trong hậu cung, hết mời pháp sư trừ tà lại muốn vào phật đường, ăn chay niệm phật, bế quan lễ Phật trong ba tháng nên không ra ngoài, công việc ở hậu cung đều do Hoa ma ma tạm chưởng quản.

Ba ngày sau Hoàng thượng ra cung đi tới thái miếu, sau đại điển cầu phúc liền bế quan không ra ngoài.

Bên này, ngoài kinh thành, một nữ tử mặc áo tím nhạt, váy trắng dài cưỡi một con tuấn mã màu vàng. Sóng vai đi kế bên là một nam tử mặc trường bào màu trắng, tóc đen được ngọc quan buộc lên, tuấn mỹ phi phàm, phiêu miểu không thôi, cưỡi một con tuấn mã màu trắng. Nữ tử tiêu sái tùy ý, nam tử phiêu dật tuấn lãng làm không ít dân chúng lén nhìn theo, kinh diễm không thôi. Theo sau là Lý Đức Phúc, hai gã ngự lâm quân cộng thêm Bình Nhi đang cười xán lạn, trang phục màu hồng phấn, trên lưng ngựa có một cái hộp to, hỏa thằn lằn phờ phạc ỉu xìu thè lưỡi, kêu vài tiếng.

Mọi người dần đi xuống phía Nam, thưởng thức phong cảnh ven đường, cũng gặp rất nhiều chuyện vui. Lục Ngưng Nhiên lần đầu tiên thấy đường đi ở cổ đại, tất nhiên là đối các loại sự vật đều tràn ngập tò mò. Bình Nhi cũng không ngoại lệ, nàng thuở nhỏ chỉ ở trong cung, ít khi ra ngoài, càng không thể ngắm phong cảnh bên ngoài, dọc theo đường đi đều mang ánh mắt tò mò.

Không ngờ đã rời khỏi kinh thành được năm ngày, lúc này trời đã tối, mọi người đi đến một trấn nhỏ gần nhất để nghỉ tạm.

Trấn này tên là “Phượng Hoàng”, nghe đồn nơi này là ngọn núi linh thiên, lúc trước có phượng hoàng bị thương rơi xuống nhân gian vừa vặn ngã xuống đây, được dân chúng nơi đây cứu trị, phượng hoàng vì muốn cảm ơn, liền luôn bảo vệ dân chúng, dần dần lại biến thành một ngọn núi. Từ xa nhìn lại rất giống như bộ dáng chim phượng hoàng đang cúi đầu che chở.

Mà đỉnh núi nơi đây sương khói lượn lờ, có một tòa am ni cô tên là Phượng Hoàng am, cầu nhân duyên rất linh nghiệm. Hàng năm đến ngày bảy tháng bảy, đêm Thất Tịch, tín nữ khắp các trấn nhỏ không ngại cực khổ, đi lên đỉnh núi thành kính khẩn cầu có thể có được nhân duyên tốt đẹp.

Phượng Hoàng am càng là trấn chi bảo của trấn nhỏ nay, hương khói cường thịnh, cho nên Phượng hoàng trấn có rất nhiều tài nguyên, nhưng có điều đến gần hai năm trước, Phượng Hoàng am lại biến thành ác mộng của Phượng Hoàng trấn. Phượng Hoàng Sơn biến thành cấm địa còn Phượng Hoàng am cũng hương khói điêu tàn, chỉ có vài vị ni cô lớn tuổi trông coi am ni cô, những người khác không dám đến gần.

Đoàn người của Lục Ngưng Nhiên đang ở trong khách điếm nghỉ ngơi, trong quán có khách không ngừng lui tới, nghe thuyết thư hoặc nghe một số tin bát quái, Lục Ngưng Nhiên vô tâm ở một bên nghe bọn họ nói chuyện.

Một lão hán mồm to lớn tuổi uống một chén rượu, thỏa mãn ợ một cái, no nê liền dùng cổ tay áo lau đi rượu còn ở khóe miệng, tiện đà nói, “Nhớ lại năm đó Phượng Hoàng am, mỗi ngày đều có vô số tiểu thư lui tới, nối liền không dứt, hương khói cường thịnh, nhưng hôm nay lại điêu tàn như vậy, toàn bộ Phượng Hoàng Sơn gào khóc thảm thiết, âm trầm khủng bố.”

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói việc này, nhưng cuối cùng là đã có việc gì xảy ra a? Ngươi nói một chút xem.” Một tên thương nhân cũng xen vào hỏi.

“Nói đến thì phải kể từ hai năm về trước, ở phía nam của trấn này có một hộ giàu có và đông người, chính là Vương Viên Ngoại. Trong nhà có một vị tiểu thư cũng là đệ nhất mỹ nhân trong trấn, người cũng như tên: Vương Nguyệt Như, dịu dàng như nguyệt, tiểu mĩ nhân xinh xắn a. Có điều từ nhỏ lại không thể nói chuyện.” Lão hán không khỏi lắc đầu thở dài, “Vương tiểu thư này vừa mới mười tám, cùng công tử của Bản Châu tri phủ được chỉ phúc vi hôn từ nhỏ. Coi như là nhân duyên tốt, đáng tiếc là công tử kia cũng là người phong lưu, đến ngày cũng không tới cầu hôn. Mắt thấy Vương tiểu thư tuổi tác đã lớn lại không được cưới hỏi, chẳng phải là làm cho người ngoài chê cười sao, nên Vương Viên Ngoại đến gặp tri phủ đại nhân bàn bạc, chọn ngày tốt thành hôn. Gần tới hôn lễ, Vương tiểu thư muốn đi Phượng Hoàng am tạ ơn thần linh, ngày ấy lại mưa dầm triền miên mà Vương tiểu thư lên núi lại đột nhiên mất tích, Vương Viên Ngoại phái người tìm kiếm hai ngày cũng không có kết quả.”

“Sau đó thì sao?” Có người nóng vội hỏi.

“Lại có chuyện lạ xảy ra, ba ngày sau Vương tiểu thư xuất hiện tại Phượng Hoàng am. Khi mọi người đến am dâng hương, phát hiện nàng bị treo cổ ở điện Quan Âm.” Lão hán lắc đầu thở dài.

“Oa! Không thể tin được!” Mọi người đều thổn thức không thôi.

“Càng kì lạ hơn là: Khi Vương Viên Ngoại đem di thể của Vương tiểu thư về phủ, ban đêm lại nghe được tiếng cười khổ của Vương tiểu thư, nguyền rủa trong phủ không có ngày lành.” Lão hán lại uống một ngụm rượu, “Có người nửa đêm thường xuyên nhìn thấy Vương tiểu thư tóc tai bù xù đi qua lại trong khuê phòng: Khi thì cười to, khi thì nỉ non, đến khi Vương Viên Ngoại mời đạo sĩ đến trừ tà thì ban đêm liền an tĩnh lại, nhưng lại có chuyện càng ly kỳ xảy ra.” Lão hán tạm dừng một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.