Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh

Chương 17: Chiếc chìa khóa vô hình




--[ Thế giới công lược thứ sáu bắt đầu.]

[ Nhiệm vụ: Được Khuất Tư thổ lộ tình cảm; Giết chết Khuất Tư;]

[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]

Trời giá rét, chạng vạng tối.

Tiếng gào thét quyết tâm giết địch của các binh sĩ gần sát bên tai. Tiếng của một người không đáng sợ nhưng tiếng của hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ hợp lại lại khiến cho màng nhĩ của người ta như sắp bị chọc thủng ra.

Đã đánh đến Hoàng Thành rồi. Cho dù những người trong thành có ra sức phản kháng, đem tính mạng của mình cùng toàn bộ gia quyến vào trong trận chiến này thì vẫn không thể cứu được Yên quốc nữa.

Ráng chiều chiếu đến, máu chảy không ngừng, thoạt nhìn giống như bọn quan binh kia dùng máu vẽ loạn lên bầu trời -- bọn họ giết người nhuộm đỏ khắp nơi!

Không ai biết trận chiến này sẽ kéo dài đến khi nào, cách duy nhất mà Hoàng tộc Yên quốc ở trong cung điện biết được tình hình diễn ra bên ngoài là nhờ có thám tử liên tục đưa tin cấp báo...... Và có lẽ cũng nghe thấy cả tiếng hô to đinh tai nhức óc kia.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến cho Ngô Khiết Tào cảm thấy buồn nôn, nhưng khi chú ý tới tiếng hô bên ngoài dần dần yếu đi, nàng quay đầu, ánh mắt bối rối nhìn về phía Yên Vương.

Đó là ánh mắt hơi ướt át, hoàn toàn ỷ lại. Ánh mắt đó xuất hiện trên gương mặt mỹ nữ một thân cung trang tuyệt thế, toát lên hương vị điềm đạm đáng yêu.

Yên Vương đương nhiên cho rằng nữ nhi của mình đang vô cùng sợ hãi.

“Khiết Nhi đừng sợ.” Yên Vương ôn nhu mỉm cười: “Phụ vương sẽ không để cho con phải chịu nhục.”

Ngô Khiết Tào há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Yên Vương trầm tĩnh dịu dàng tươi cười thì lại ngậm miệng lại, dè dặt nhẹ gật đầu: “Dạ, Khiết Nhi tin tưởng phụ vương.”

“Báo --” Tiếng hô to bén nhọn của thám tử bất chợt vang lên, đúng là làm khó hắn khi trong tình hình rối ren hiện giờ mà vẫn nhớ rõ quy củ quỳ xuống hành lễ: “Sở quốc đã đánh vào Hoàng Thành rồi!”

Yên Vương gật đầu, không hề có một chút kinh ngạc, ông nhìn thám tử, phất tay: “Được rồi, ngươi cũng trốn đi.”

Lúc này, thám tử chả còn để ý đến cái gì là cấp bậc lễ nghĩa nữa, vội vàng bò dậy. Hắn nhìn Ngô Khiết Tào và Yên Vương, bái lạy lần cuối, sau đó xoay người lảo đảo gia nhập đội ngũ cung nhân đang hớt hải xách đồ chạy ra khỏi cung.

Đại nạn đến thì thân ai nấy lo, chẳng oán trách được người nào cả.

Ngô Khiết Tào cảm thấy thật thương tâm, ánh mắt không khống chế được chua xót.

“Khiết Nhi.”

Ngô Khiết Tào khẽ chớp mắt, hàng lông mi cong theo động tác của nàng mà lay động, bức nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn về phía Yên Vương: “Con ở đây.”

“Yên quốc tàn vong đã là điều không thể tránh khỏi, phụ vương ngày thường vốn sống an nhàn, trọng dụng quan văn, không chú ý đến việc tăng cường binh lực, cho nên bây giờ mới rơi vào cục diện này.”

“Phụ vương, Đại Yên quốc sẽ không bị diệt vong!”

“Khiết Nhi, con hiểu chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu ý của phụ vương. Hiện tại, phụ vương muốn con cầm những thứ đồ nữ trang này rời khỏi Yên quốc, vĩnh viễn không được quay về lãnh thổ Yên quốc nửa bước!”

Người phụ thân ngày thường tình tình ôn hòa nhưng khi đứng trước hiểm cảnh bắt buộc phải lựa chọn thì lại vô cùng cương quyết, hơn nữa đây còn là lựa chọn liên quan đến sinh tử.

Ngô Khiết Tào kinh ngạc mở to mắt, cung trang màu hạnh hoàng (*) theo động tác cơ thể mà khẽ lay động.

(*) hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ

“Phụ vương, vậy còn người?”

“Ta sẽ cùng tồn vong với Yên quốc, để an ủi linh hồn các binh sĩ đã hy sinh.”

“Khiết Nhi không đi!”

“Mẫu phi của con mất sớm, hoàng huynh lại sa thân nơi chiến trường. Vương tộc Yên quốc chỉ còn lại một mình con mà thôi. Con là huyết mạnh duy nhất của Vương thất, Khiết Nhi, đừng tùy hứng.” Không nhìn đến ánh mắt đẫm nước của Ngô Khiết Tào, ông dứt khoát chỉ tay về một góc cung điện: “Chỗ đó có một mật thất, được Đế vương khai quốc thiết kế khi bắt đầu xây dựng Hoàng cung, chỉ thật không ngờ đến thời của bổn vương lại phải dùng tới nó.”

Thấy ánh mắt của Yên Vương càng lúc càng nặng nề, Ngô Khiết Tào không biết phải làm sao, đành đứng lên, ra sức lắc đầu:“...... Phụ vương, người cùng đi với con!”

Trầm mặc âu yếm nhìn nữ nhi của mình, Yên Vương nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng, cuối cùng lắc đầu: “Khiết Nhi, nghe lời phụ vương.”

Yên Vương đột nhiên nghiêng người, cầm một bình rượu ở trên khay, bước nhanh tới trước mặt Ngô Khiết Tào: “Đây là bình rượu độc, nếu chẳng may bị Khuất Tư bắt được, con nhớ phải uống nó. Còn bây giờ, mau đi đi!”

Sự tình đã không thể xoay chuyển. Lúc này, ngay cả bóng dáng của một cung nhân cũng chẳng thấy đâu.

Mệnh lệnh Yên Vương đưa ra thì không thể phản kháng, huống chi Ngô Khiết Tào đã nghe thấy những tiếng bước chân ngoài hoàng cung truyền đến càng lúc càng gần. Cắn chặt môi, nàng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Yên Vương, khó khăn gật nhẹ đầu.

Yên Vương thấy thế, cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng. Ông giao bình rượu cho Ngô Khiết Tào, mở cửa mật thất rồi đẩy nàng đi vào.

‘Rầm’ một tiếng, cửa mật thất đóng lại chặn giữa hai người.

Tiếng nói mơ hồ của Yên Vương vọng tới: “Cứ đi thẳng theo mật thất, nó thông ra ngoại thành, nhũ mẫu và tỳ nữ của con đã đợi sẵn ở ngoài đó rồi.”

Ngay khi Yên Vương vừa dứt lời, âm thanh chát chúa của vũ khí va vào nhau lập tức vang lên.

Ngô Khiết Tào ngừng thở.

Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói của người tới thực sự dễ nghe: “Yên Vương đứng ở đó làm gì vậy? Theo dự đoán của bổn vương thì chí ít ngài cũng phải ngồi trên vương vị của ngài chứ.”

“Mối quan hệ giữa Sở quốc và Đại Yên quốc ta trước giờ đều rất tốt, Khuất Tư, bổn vương không hiểu tại sao ngươi lại hành động như vậy. Còn cả ngươi nữa......”

‘Ngươi’? Là ai?

Khuất Tư không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Ngài nói xem, tôi còn có thể có mục đích gì khác?”

“......”

“Kết cục đã định, bổn vương cũng chẳng thể nói thêm điều gì, chỉ hy vọng ngươi không làm hại đến dân chúng Yên quốc.”

“Điều đó là đương nhiên, dân chúng của bổn vương thì bổn vương nhất định sẽ quan tâm.”

“Vậy thì tốt...... Trời thật lạnh......”

Câu này vừa dứt, không còn nghe thấy tiếng của Yên vương nữa. Ngô Khiết Tào bị nhốt trong mật thất, không biết được tình hình bên ngoài ra sao. Nàng khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua bình rượu trên tay, vẫn dán lỗ tai vào vách cửa mật thất nghe ngóng.

‘Ầm’ một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

‘Choang’, là tiếng đồ sứ bị đập vỡ.

Tuy rằng chỉ có thể dựa vào âm thanh bên ngoài để suy đoán tình hình, nhưng ngoài đó đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.

Ngô Khiết Tào căng thẳng che miệng, cố gắng không kinh hô ra tiếng. Cho dù trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Ngô Khiết Tào tiếp tục chăm chú lắng nghe, cửa mật thất là một tấm đá phiến lạnh lẽo, cảm giác áp tai vào nó thực khổ sở.

Xen lẫn giữa tiếng cười khẽ là tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thảnh thơi, quả thực rất thảnh thơi, giống như một người thợ săn đang chậm rãi tiến đến gần con mồi. Đáng sợ ở chỗ, con mồi kia đã nằm trong hoàn cảnh không thể trở mình.

“Vừa rồi, Yên Vương đứng ở chỗ này.”

“Tuần Hướng, ngươi nói xem chẳng lẽ tầm nhìn của chỗ này rất đẹp ư?”

Ngoài Khuất Tư ra còn có một người nữa. Mà người kia lại là kẻ không thích nói chuyện, một hồi lâu sau cũng không thấy hắn trả lời.

“Hay là...... có một con chuột nhỏ trốn ở đây?”

Nắm chặt bình rượu trong tay, trái tim của Ngô Khiết Tào đập càng lúc càng nhanh.

‘Thình thịch, thình thịch’.

Ngay tại vị trí Ngô Khiết Tào để tai sát lại gần, tấm đá phiến làm cửa mật thất bị đập mạnh một cái. Do để tai quá sát nên tiếng động truyền vào tai bị phóng đại lên mấy lần, đầu óc của nàng lập tức trống rỗng, thậm chí còn không kịp nghĩ đến việc trốn chạy.

Cũng không biết làm sao Khuất Tư tìm được cơ quan mở ra mật thất, phiến đá dần dần di chuyển lên cao. Không giống như lúc Yên Vương mở ra, có lẽ là do tâm trạng khác nhau, lần này tốc độ mở cửa chậm tới mức khiến người ta giận sôi.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Khiết Tào là một luồng ánh sáng, chiếu lên làn váy của nàng, cung trang màu hạnh hoàng càng thêm sáng ngời.

Không bị chắn tầm mắt nữa, Ngô Khiết Tào có thể nhìn thấy Khuất Tư qua khe hở, và cả Tuần Hướng mặc chiến bào mà Khuất Tư vừa nhắc tới. Còn có rất nhiều người...... mà nàng không biết ai là ai.

Rốt cục, cửa mật thất hoàn toàn mở ra.

Hình ảnh Ngô Khiết Tào khóc đến thảm thương, không màng tới hình tượng rơi vào trong mắt mọi người, chỉ có điều chẳng có ai sinh lòng thương tiếc. Người duy nhất thương xót cho nàng chính là Yên Vương đang nằm trên mặt đất, đã chết, ánh mắt ông vẫn nhìn về hướng mật thất.

Hết thảy đã kết thúc rồi.

Khuất Tư cười ác ý: “Từ lâu đã nghe đại danh công chúa của Yên quốc nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay nhìn thấy...... cũng chỉ thường thôi.”

Tuần Hướng một thân áo trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ: “Đại vương.” Hắn cau mày nhắc nhở.

Không nói tiếng nào thì không sao, hắn ta vừa mở miệng đã lập tức thu hút sự chú ý của Ngô Khiết Tào. Vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, công chúa mất nước run run dò hỏi: “Hướng Tuần?”

Hướng Tuần mặt không chút thay đổi, vẫn là bộ dạng nho nhã, lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Bẩm công chúa, thần tên là Tuần Hướng.”

“Ngươi nói mấy lời vô nghĩa với nàng ta làm gì? Thời gian ngươi ở Yên quốc cũng đã hết rồi.”

So với sự thất bại thì việc bị người thân cận nhất phản bội còn đáng sợ hơn rất nhiều. Trước ngày hôm nay, Tuần Hướng vốn là Quốc sư của Yên quốc.

Ngô Khiết Tào hiểu rõ, cảm thấy thật châm chọc, nàng oán hận nhìn hai kẻ đùa bỡn vương thất Yên quốc như đùa bỡn sủng vật kia, giọng nói vẫn thực nhẹ nhàng, nhưng sự phẫn nộ trong đó lại không thể che giấu được: “Ta có biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các người!”

Nói xong, lấy tốc độ nhanh nhất, nàng nhấc bình rượu lên đổ thẳng xuống miệng.

Rượu là nước nhưng dù sao cũng không phải nước, tốc độ đổ rượu lại nhanh như vậy. Hơn phân nửa số rượu tràn ra bên ngoài, theo cần cổ nàng chảy xuống thấm vào y phục, cung trang màu hạnh hoàng đã mất đi vẻ lộng lẫy.

Uống rượu xong, Ngô Khiết Tào ho khan đặt bầu rượu sang một bên, lệ rơi thành hàng, nàng gắng gượng nói: “Phụ vương, Khiết Nhi đến với người đây......”

--[ ‘Thuốc giải độc’ mà người chơi yêu cầu đổi không phát huy tác dụng, người chơi được hoàn lại 100 điểm.]

[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]

Mí mắt Ngô Khiết Tào khẽ động đậy, nhưng vẫn kiên trì nhắm mắt chờ chết. Đợi một hồi lâu, chết thì không thấy ngược lại còn nghe được tiếng Khuất Tư càn rỡ cười to.

“Ha ha...... Không ngờ công chúa Yên quốc lại ngây thơ đến mức này. Tuần Hướng, để nàng ta làm thị nữ của ngươi đi!”

“...... Được.”

Mạng của Ngô Khiết Tào coi như được giữ lại .

Nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ, mà chỉ ngây ngốc trợn mắt, liếc nhìn Tuần Hướng đứng ở đó một cái, lại chuyển tầm mắt về sườn mặt góc cạnh của Khuất Tư.

Cuối cùng, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bình rượu đã vỡ.

“Có một loại độc dược phải uống rượu mới phát huy dược tính. Yên Vương hẳn là đã ăn loại độc dược này, rượu chỉ dùng để làm thuốc dẫn mà thôi.”

Cả người Ngô Khiết Tào xụi lơ trên mặt đất.

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Có đôi khi chúng ta phải chinh phục Kim chủ trong khi hai người không quá quen thuộc.

Đương nhiên việc này không phải là không có khả năng, dù sao quen thuộc cũng từ không quen thuộc mà bắt đầu. Tấn công chinh phục có nền tảng quen biết từ trước tất nhiên là có lợi thế hơn, nhưng từ mới quen biết cho đến khi tấn công chinh phục cũng không phải không thể.

Biện pháp nhanh nhất chính là thể hiện tình cảm của mình đối người khác, tình thân cũng được, tình yêu cũng tốt, tình bạn bè cũng có ích, miễn sao có thể tạo được ảnh hưởng thâm căn cố đế.

Đây cũng chính là lý do vì sao mà trước khi yêu cho dù nữ sinh không hề thích động vật, nhưng những lúc ở cạnh bạn trai nhìn thấy chó con, mèo con đều tỏ ra mình là người rất có kiên nhẫn chăm sóc động vật. Đó là một hình thức lấy được ấn tượng tốt của người khác, làm cho người ta cảm thấy mình là người sống tình cảm, là một người theo bản năng hành động chứ không phải cố ý hay giả vờ.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.